Cầu Ma

Chương 1336: U Minh



Tô Minh nhắm mắt, khẽ nói:

- Đây là một cuộc tâm biến.

Giọng Tô Minh khàn khàn, có ngọn lửa vô hình đốt cổ họng khô ran. Tô Minh không nhúc nhích, mặc kệ Tử Nhược ngồi trên người. Dù Tử Nhược có vặn vẹo cỡ nào thì Tô Minh bất động, hắn có thể giơ tay lên, dựa vào chút tỉnh táo đuổi cô ra xa mình nhưng hắn đã không làm như vậy.

Tô Minh quần áo hoàn chỉnh, hắn nhắm mắt lại, không tĩnh tọa tiếp mà nội thị thân thể, nhìn vào lòng mình. Tô Minh cảm nhận độc dục vọng khiến thân thể hắn biến cực kỳ mẫn cảm, hoàn toàn khác với trước kia, cảm xúc dễ dao động, không bình tĩnh nữa. Nhưng càng là vậy thì Tô Minh càng giữ cho lòng bình tĩnh, tựa như lúc ở Cửu Phong, lần đầu tiên hắn tâm biến ngồi trên núi cả tháng trời. Khi đó Tô Minh đang tìm cách cho mình tĩnh tâm, cảm ngộ tâm biến thuộc về mình. Giờ đây Tô Minh vẫn ngồi yên, cảm ngộ.

Chẳng qua năm ấy quấy rầy Tô Minh là gió trên núi, là nỗi lòng rối loạn. Hiện tại nhấy nhiễu Tô Minh là độc dục vọng trong lòng, là Tử Nhược thân thể mềm mại thở hổn hển trên người.

Đầu óc Tô Minh dần trống rỗng, không để ý thứ gì ngoài người nữa, chìm đắm trong tâm linh, nhìn tinh thần đôi khi tựa biển dậy sóng, đôi khi như lửa ngập trời, có lúc bình tĩnh như nước lặng. Trong các loại biến đổi, Tô Minh hiểu ra tâm biến, lột xác lòng mình, cảm ngộ một loại đạo hắn không nói nên lời nhưng lần mò ra.

Đạo cần ngoại tà rèn luyện, hệt như tâm biến cần nhân tố bên ngoài quấy nhiễu. Nếu không thể kiềm nén thì đời này dừng bước, nếu độ qua được tức là tâm hồn lột xác, cho đến cảnh giới không dính bụi trần. Hiện tại lòng Tô Minh giữ chút tỉnh táo, hắn vốn có thể đẩy Tử Nhược ra nhưng đã không làm vậy, nếu ngoại tà xuất hiện, quấy rối đã đến thì hắn mặc kệ. Mặc kệ nó đến, mặc kệ nó quấy rầy, trong quấy nhiễu rèn luyện bản thân, ở trong vực thẳm nhìn lên trời, trong lửa dục vọng nghênh đón sinh.

Ta ở trong đêm tối nhìn thấy ánh sáng, ta không khát vọng ánh sáng đến, ta chỉ nguyện trở thành ám mà đêm đen không thể nhuộm màu.

Ta không thích ánh sáng, giống như ta đã từng không thấy màu trắng của trời, không thấy màu đen của đêm, như ông trời buông mành trước mắt ta. Nếu đã như vậy, ta không muốn sống dưới ánh nắng, chỉ nguyện ở trong đêm tối thành nguồn khắc má trong khung trời. xem tại truyenyy.c.o.m

Ta ở dưới ánh nắng thì ánh sáng sẽ bị ta xua tan, khi ta trong đêm tối, trời đêm nhạt nhòa vì ta. Bởi vì ta mới là ám duy nhất trong khung trời, trong trời sao, trong mọi thương mang này, là duy nhất.

Đây chính là ta... Tô Minh!

Cuộc đời ta là đoạt xá, không ai bắt chước đời ta được, cả đời ta đi tìm hắc ám.

Ta có thể giết người, có thể hủy diệt thương sinh, có thể khiến ban ngày biến thành đêm đen, khiến hắc ám giáng xuống mặt đất, nhưng lòng ta vĩnh viễn có một góc ánh sáng để cho thân nhân, bạn bè, bạn lữ của ta.

Lòng Tô Minh yên lặng suy nghĩ, như tìm được hướng lột xác, khiến sóng to biển gầm tĩnh lặng, khiến lửa ngập trời ảm đạm, khiến lòng như nước lặng có tia mênh mông.

Ai nói chỉ ánh sáng mới mênh mông, ai nói chỉ thánh nhân mới cao thượng? Ta ở trong bóng tối vẫn có thể khiến trăng biến thành mặt trời, vẫn có thể khiến ánh sáng biến thành đêm đen.

Lòng Tô Minh bình tĩnh chưa từng có, mãi khi hắn mở mắt ra nhìn Tử Nhược quyến rũ. Nhắm mắt là trốn tránh, là yếu đuối không dám đối diện, vì sợ bị quấy rầy lòng nên mới không dám mở mắt ra.

Ta muốn mở mắt ra, nhìn thế giới người ngoài không nhìn thấy, có quyết tâm này là sẽ có quyết đoán đối diện tâm biến, cho nên ta muốn mở mắt ra, nhìn xem là tà gì quấy nhiễu ta!

Tô Minh nhìn Tử Nhược trước mặt, nhìn thân hình nhấp nhô ở trên người mình thở gấp, mấp máy. Biểu tình Tô Minh lạnh lùng, như ám trong bóng đêm. Nếu so sánh Tử Nhược toàn thân màu hồng là ánh sáng thì đây là cuộc tranh đấu giữa ánh sáng và bóng tối. Trong cuộc tranh đấu Tô Minh thân bất động, tâm bất động, mọi thứ bất động. Tô Minh nhìn trước mắt, tâm ngày càng tĩnh lặng, độc dục vọng trong người không tìm thấy máu sôi sục, chỉ có thể héo tàn trong người hắn, cho đến khi mất đi mọi sức sống, hoàn toàn bị đồng hóa trong cơ thể Tô Minh.

Tô Minh không để ý có phát sinh quan hệ đạo lữ với Tử Nhược không, hắn để ý là không cho phép chính mình bị độc dục vọng chi phối, hắn không cho phép hồ ly nho nhỏ chiếm quyền chủ động.

Sương mù trong đường thịt dần tán đi, dường như không lâu sẽ hoàn toàn biến mất. Tô Minh vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ, bình tĩnh nhìn Tử Nhược trước mặt, biểu tình lạnh nhạt không chút dục vọng. Màu đỏ trong mắt Tô Minh đã tan biến, hơi thở bình ổn, lòng lột xác, nỗi lòng bình hòa, hắn đã vượt qua chướng ngại của mình.

Tình cảnh này bị một ánh mắt trong hư vô thấy hết, dường như ánh mắt hòa cùng không khí, ở đâu cũng có, dù là trong đường thịt. Dường như nếu chủ nhân ánh mắt muốn nhìn thì không có sự thật nào y không thể nhìn.

Y thấy Tô Minh bình tĩnh, thấy trên người Tô Minh phát ra khí thế sắc bén, đó là một loại cảm giác, sự cố chấp của hắn với hắc ám. Mãi khi Tô Minh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn không trung bên trên. Giây phút đó, chủ nhân ánh mắt, chính là Diệt Sinh lão nhân ngồi khoanh chân trên thuyền cổ tàng hình bên lỗ hổng trong Đệ Tứ giới gần thương mang. Ánh mắt đó là của Diệt Sinh lão nhân!

Khi Tô Minh nhìn qua, lần đầu tiên tinh thần Diệt Sinh lão nhân run lên, vì lão thấy ánh mắt hắn và lão như cách hư không chạm nhau, bốn mắt đối diện. Người Diệt Sinh lão nhân run lên, thuyền cổ bị lão tàng hình dường như cũng run lên theo, từ trạng thái vô hình vặn vẹo, cuối cùng xuất hiện ở lỗ hổng cánh bươm bướm và thương mang.

Người Diệt Sinh lão nhân vặn vẹo, hiện hình, thì thào:

- Hay cho Tô Minh, hay cho mạnh nhất bản kỷ, hơn nữa là người mạnh nhất từ xưa đến nay trong Tang Tương đại giới!

- Thuật tâm biến, có thể thấy manh mối từ người Thiên Tà Tử. Vốn vận mệnh đã định Thiên Tà Tử là người mạnh nhất kỷ này nhưng vì ta quấy rầy mà Thiên Tà Tử thất bại tâm biến, nhưng không ngờ mấy đệ tử của hắn liên tục thành công, cho đến lượt Tô Minh. Tâm biến lần này cho ta cảm giác sự đáng sợ từ hắn. Hơi thở này, chết tiệt, hơi thở này hơi giống Huyền Táng khủng bố!

Hiếm khi con ngươi Diệt Sinh lão nhân co rút nhưng lão không thu lại tầm mắt, luôn nhìn chằm chằm vào hư không, nhìn Tô Minh trong đường thịt. Tô Minh không cúi đầu, nhìn thẳng vào hư vô.

Diệt Sinh lão nhân im lặng thật lâu sau chậm rãi nói:

- Không uổng là tộc quần thêm vào huyết mạch của ta, bị ta cải tạo, dẫn đạo... U Minh!

Trước mặt Diệt Sinh lão nhân, trong trời sao luôn vang tiếng gầm gừ chợt vang tiếng nổ điếc tai kinh thiên động địa, dường như một bóng người sinh ra. Đó là một người áo đen, quần áo, cảm giác trông giống như ba người áo đen lúc trước đến đây. Gã xuất hiện trong tiếng nổ, hiện ra trong hư vô, chắp tay, cúi đầu hướng Diệt Sinh lão nhân.

Diệt Sinh lão nhân lạnh nhạt nói:

- Đây là hậu bối của tộc ngươi, nếu tính bối phận thì phải gọi ngươi một tiếng lão tổ. Nếu hắn đã đến thì ngươi hãy đi gặp, ta muốn một giọt máu của người này!

Người áo đen không nói một câu, chỉ chắp tay, cúi gập đầu hướng Diệt Sinh lão nhân. Người áo đen ngẩng đầu, khuôn mặt giấu trong lớp áo cố chấp, cuồng nhiệt, ánh mắt lóe tia sáng gần như ngu trung. Người áo đen xoay người lại, biến mất trong tiếng nổ.

Người áo đen biến mất, Diệt Sinh lão nhân dần khép mắt lại, thuyền cổ ngoài người lão lại biến mất, không còn bóng dáng. Cũng chính lúc này, Tô Minh thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn Tử Nhược, nhưng trong con ngươi không có bóng dáng của cô.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Diệt Sinh lão nhân sao, không biết ngươi ở cảnh giới nào trong bất khả ngôn. Nếu ngươi thật sự hấp thu không lực lượng, hơi thở trước khi bươm bướm chết mà không chỉ có một con, vậy bây giờ có phải ngươi tương đương là một con Tang Tương hoàn chỉnh?

Khi Tô Minh trải qua tâm biến, trong Ám Thần trận doanh có ba người áo đen, mỗi người biến ra nhiều phân thân, mỗi phân thân lao nhanh đi dần biến thành hình dạng Tô Minh, mang theo giết chóc, lạnh lùng xông vào các giới, triển khai từng đợt đồ sát.

Bởi vì bộ dạng của bọn họ là Tô Minh nên các cuộc đồ sát ngưng tụ oán khí không thể tưởng tượng, oán khí đều chỉ hướng Tô Minh, có lẽ một ngày nào đó sẽ hình thành một loại bùng phát. Bản thể ba người áo đen có hình dạng, y phục bên ngoài giống như U Minh, diện mạo bị áo che phủ không thấy rõ ràng, nhưng ba người có vài điểm khác nhau. Trong đó một người thân hình là người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, khí phách nhiếp người. Một người khác thân hình gầy khó, hơi thở liên tục thay đổi. Người cuối cùng vô hình phát ra khí chất kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.