Cầu Ma

Chương 1366: Trước Tam Hoang kiếp giương danh của ta [3]



Trong nhiều tu sĩ trên đại lục có người kịp phản ứng, vội cao giọng quát:

- Có việc này! Chúng ta nguyện ý đưa ra trăm vạn tinh thạch, xin tiền bối hãy ra tay trợ giúp!

Giờ phút này, các tu sĩ khác tỉnh táo khỏi rung động, vội hùa theo.

Vẻ mặt Hạc trọc lông tiên phong đạo cốt, như xem tinh thạch là cặn bã, lắc đầu khẽ thở dài nói:

- Thôi, lão phu không để ý những vật ngoài thân, lão phu tu hành còn trước khi có Tam Hoang, sao có thể xem trọng những tinh thạch này? Chẳng qua lão phu nghĩ tình các ngươi thành tâm.

Hạc trọc lông lạnh nhạt nói:

- Thôi, thôi, giúp các ngươi một lần vậy.

Lòng Hạc trọc lông cực kỳ hưng phấn, hận không thể lập tức nhìn thấy năm trăm vạn tinh thạch kia, nhưng nó không lộ ra ngoài mặt. Hạc trọc lông lạnh nhạt liếc ông lão đã chết, đám cường giả kỷ trước lặng im.

Ba người dẫn đầu trăm cường giả kỷ trước, trong đó một ông lão áo tím mặt đỏ nhìn Hạc trọc lông, chậm rãi nói:

- Người chính là chủ Đạo Thần?

Hạc trọc lông vung tay áo, vẻ mặt kiêu ngạo:

- Một vấn đề, lão phu ra tay một lần.

Lòng Hạc trọc lông rất hưng phấn, thầm nhủ lúc trước khi Tô Minh làm như vậy thì nó rất hâm mộ, giờ tới phiên nó ra oai một phen.

"Tiếc rằng Minh Long không có ở đây, nếu không thì sẽ khiến nó sùng bái muốn chết."

Hạc trọc lông hếch cằm, đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Mặc dù Hạc trọc lông rất tự kỷ nhưng không quên vung tay phải lên, khúc gỗ lại chợt lóe, phút chốc biến mất. Có tiếng hét thê lương vang lên, khúc gỗ bay trở về bên Hạc trọc lông, lại có một cường giả kỷ trước toàn thân tan vỡ, máu thịt nhầy nhụa biến mất, hình thần đều diệt.

Hạc trọc lông vuốt râu, cố gắng làm cho mình có vẻ lạnh nhạt, nói:

- Khụ khụ, miễn cưỡng xem như lão phu là chủ Đạo Thần này.

Gần trăm cường giả kỷ trước im lặng nhìn Hạc trọc lông, một số bắt đầu thụt lùi. Ba người dẫn đầu lặng im không nói nữa.

Hạc trọc lông xuất hiện không tính cái gì, nhưng khúc gỗ mạnh mẽ khiến bọn họ cực kỳ kin hsợ. Trông báu vật này chỉ là khcú gỗ tầm thường, cố tình đụng vào nó sẽ hình thần đều diệt.

Ánh mắt sắc bén của đám người này liếc sơ liền nhận ra nó không tầm thường, trong lòng một số người nảy lên vẻ tham lam.

Mắt thấy đám người kia im lặng không hát bè với mình, lòng Hạc trọc lông khó chịu, nhưng nếu đối phương không hỏi thì nó không tiện chủ động nói. Tuy nhiên, lòng Hạc trọc lông ngứa ngáy, một bụng lời nói không cách nào trút ra, nó trợn mắt.

- Thôi thôi, hôm nay tâm tình của Hạc gia gia không tệ, nói cho các ngươi biết, lão phu tu hành còn trước Tam Hoang, năm đó tiểu tử Tam Hoang từng quỳ trước động phủ của lão phu trăm năm mới được gặp lão phu một lần chỉ đường cho hắn. Lúc trước khi lão phu tu hành thì khung trời vẫn là thương mang, lão phu đi trong thương mang cảm thấy buồn chán, thế là nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã sáng tạo thế giới này, bây giờ đã qua lâu như vậy.

Hạc trọc lông hóa thành ông lão thốt lời, người phát ra hơi thở tang thương cổ xưa, biểu tình hồi ức như đang nhớ lại chuyện quá khứ xa xôi.

Giọng Hạc trọc lông vang vọng khiến các tu sĩ trên đại lục biểu tình quái dị. Đám cường giả kỷ trước trước mặt Hạc trọc lông cũng không ngờ ông lão này nói ra lời như thế.

Hạc trọc lông bắt đầu nói tràng giang đại hải:

- Nhớ lúc trước Tam Hoang muốn bái ta làm sư phụ, hừ hừ, lão phu thấy hắn thành tâm nên không từ chối. Lão phu nói với hắn trừ phi làm chuyện lớn kinh thiên động địa, nếu không thì lão phu sẽ không nhận đệ tử. Nhớ năm đó thế giới mới mở, là lão phu vung tay áo sáng tạo chúng sinh, nhớ năm đó...

Hạc trọc lông lải nhải kể nước miếng văng tứ tung, nó nói rồi tự tin luôn, hơi thở càng cổ xưa, lòng càng kích động.

Đang lúc Hạc trọc lông tự kỷ thì ba người dẫn đầu trong cường giả kỷ trước lên tiếng:

- Cùng ra tay!

Khi lời thốt ra, trong phút chốc trăm người biến thành cầu vồng thi triển thần thông lao hướng Hạc trọc lông. Trăm người này tách ra hơn phân nửa vòng bốn phía, hợp thành trận pháp, muốn bao vây chí bảo khúc gỗ. Người còn lại chớp mắt xuất hiện trước mặt Hạc trọc lông, thi triển hết thần thông, cùng oanh kích.

Hạc trọc lông bị hù giật nảy mình, vẫn đang say mê, thấy có nhiều người nhào tới thì bản năng nhanh chóng thụt lùi, miệng chửi mắng quên giữ bộ dạng tiên phong đạo cốt:

- Chết tiệt, chết tiệt, là các ngươi muốn tìm cái chết! Thôi, lão phu thấy các ngươi đáng thương, sẽ không làm khó.

Hạc trọc lông chưa nói xong có một đonà lửa ập đến làm nó hét lên, chỉ vào khúc gỗ. Khi Hạc trọc lông chỉ hướng khúc gỗ thì gần sáu mươi cường giả kỷ trước vây quanh khúc gỗ cùng gầm lên. Trời sao ầm vang, tu vi sáu mươi người ngưng tụ cùng một chỗ, bày ra một trận pháp cổ xưa, biến thành lưới to áp chế khúc gỗ bên trong.

Chính lúc này, trong hư vô có tiếng thở dài. Hạc trọc lông nghe thiếng than thở thì tinh thần run lên, không còn vẻ mặt kinh hoàng, thay đổi thành vênh váo, bá đạo.

Hạc trọc lông chỉ vào mấy tu sĩ cường giả kỷ trước, rống to:

- Các ngươi chết chắc rồi! Các ngươi dám ra tay với Hạc trọc lông vĩ đại, chết tiệt! Các ngươi chết chắc rồi!

Hạc trọc lông lắc người, bàn tay biến về hình dạng cũ, giương nanh múa vuốt, dáng vẻ rất đắc chí.

Cùng lúc đó, khi tiếng thở dài vang vọng truyền vào tai trăm người khiến đầu óc họ ù vang, biến sắc mặt.

Bóng dáng Tô Minh từ xa đi đến, một bước đạp xuống, tới gần Hạc trọc lông. Bước thứ hai đạp xuống, bước vào trận pháp do sáu chục người tổ thành, xuất hiện ở một góc khúc gỗ.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- To!

Tô Minh giơ tay phải lên chộp khúc gỗ. Phút chốc khúc gỗ biến to ra mấy mét.

- To!

Chữ thứ hai thốt khỏi môi, khúc gỗ lớn cỡ trăm mét, dần lộ ra hình dạng vốn có của nó.

- To!

Chữ thứ ba vang lên, khúc gỗ ngàn mét không phải là khúc gỗ nữa mà là thần mộc ở giới cánh thứ bốn.

- Đây là...

- Thần mộc! Cái này là thần mộc!

- Hắn... hắn là người lúc trước lấy thần mộc đi!

Gần trăm tu sĩ có nhiều người đến từ giới cánh thứ bốn, có một vài người chính mắt thấy Tô Minh. Giờ phút này, bọn họ lộ vẻ mặt hoảng sợ chưa từng có, đối với họ đây không còn là trò chơi, tình cảnh Tô Minh thu lấy thần mộc sớm trở thành hình ảnh khiến lòng họ rung động nhất.

Biểu tình Tô Minh bình tĩnh, giơ tay phải lên hư không chộp, trong phút chốc trước mặt hắn xuất hiện một bàn tay ảo. Bàn tay to cầm lấy thần mộc ngàn mét xoay tròn bốn phía, quét mạnh. Trời sao ầm vang, tiếng rít khiến trăm người cường giả kỷ trước hộc máu, bọn họ sợ hãi thụt lùi.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- To!

Chữ thứ bốn thốt ra, thần mộc ngàn mét biến thành vạn mét. Thần mộc quét qua, vẽ hình cung nửa vòng tròn. Vang tiếng nổ điếc tai mới vang lên đã bị tiếng rít kinh người giấu đi. Lần quét này không một người chạy thoát khỏi, toàn bộ bị thần mộc đập trúng máu thịt nhầy nhụa, nổ tung, hình thần đều diệt.

Coi như là ba ông lão dẫn đầu cũng không có chút đường sống. Khi thần mộc quét qua, thế giới tĩnh lặng, gần trăm tu sĩ cường giả kỷ trước không ai tồn tại.

Tình cảnh này rung động các tu sĩ trên đại lục sau lưng Tô Minh, mặt họ trắng bệch. Không biết ai là người đầu tiên quỳ lạy, tu sĩ trên nguyên đại lục chú ý trận chiến này cùng quỳ xuống, run rẩy lạy.

Hạc trọc lông đắc ý vội chạy tới bên cạnh Tô Minh, hâm mộ nhìn thần mộc, nói nhanh:

- Chủ nhân lực lượng vô cùng, anh minh thần võ, trước không có ai, sau này không ai bằng. Như mặt trời trên trời cao tít mù, như trăng sáng ban đêm khiến quần sao tối tăm, thật là...

Tô Minh cười nhìn Hạc trọc lông, ánh mắt dịu dàng khiến nó lúng túng gãi cái đầu trọc, im miệng.

Tô Minh quay đầu nhìn đại lục, ánh mắt quét qua các tu sĩ, cuối cùng rơi vào người cô bé, dịu dàng cười. Cô bé vốn không thấy Tô Minh nhưng giờ dường như trông thấy, há to mồm, mắt đầy kinh ngạc.

Tô Minh quay đầu nhìn hư vô, thì thào:

- Năm mươi năm này để Tam Hoang yên tĩnh một chút vậy.

Tô Minh nhấc chân đi tới trước, Hạc trọc lông lập tức theo đuôi. Hạc trọc lông luôn biết đi theo Tô Minh là sự lựa chọn đúng đắn, có hắn ở bên nó mới có thể vênh váo, đắc ý.

Trên đại lục, trong số nhiều tu sĩ bái lạy có một nam một nữ, bên cạnh họ có cô bé năm, sáu tuổi kéo tay áo mẹ mình, khẽ nói:

- Ba ba, chính là chú đó, lúc trước là chú đuổi người xấu đi!

Cùng lúc đó, trong vòng xoáy âm tử, giới Đế Thiên tồn tại, quan tài của y đã không còn nắp, thân hình vốn nằm bên trong đã không có.

Trên đỉnh một ngọn núi trong giới này, Đế Thiên mặc đế bào đội đế quan đứng đó, sau lưng có bảy người ở giữa hư ảo và chân thật.

- Sắp đến lúc rồi, bảy vị đạo hữu đã quyết định chưa?

Thật lâu sau Đế Thiên xoay người nhìn bảy người, biểu tình lạnh lùng, đôi mắt ẩn chứa trời sao, dường như trong người y ẩn chứa linh hồn máu lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.