Cầu Ma

Chương 138: Ngưng Huyết Hậu Kì



Tô Minh mở mắt ra, con ngươi lần đầu tiên lộ ra trong suốt như thủy tinh sâu thẳm. Dù hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, nhưng đem đến cho Hòa Phong cảm giác tựa như Tô Minh dung hợp với xung quanh. Rõ ràng trông thấy nhưng không cảm nhận được.

Đặc biệt là đôi mắt Tô Minh, khiến Hòa Phong chấn động tinh thần. Loại ánh mắt này gã không thấy trên người Huyền Luân, chỉ có Hàn Phỉ Tử thiên tài kia mới có ánh mắt khiến người nhìn sẽ chìm đắm vào đó.

"Chủ nhân?" Hòa Phong rất khẩn trương. Bây giờ khi gã nhìn Tô Minh thì có cảm giác toàn thân bị kim đâm. Dường như Tô Minh tỏa ra khí thế khiến gã sợ hãi không thể kiềm nén.

Tô Minh ngoái đầu lại nhìn Hòa Phong. Khoảnh khắc mắt hắn và Hòa Phong giao nhau, thân thể gã run bắn lên, bản năng bay ra vài mét, cơ thể như sắp tan vỡ. Thậm chí có cảm giác bị mũi tên xuyên thấu tim, tất cả suy nghĩ đều lộ ra trước ánh mắt đối phương, không thể che giấu một chút gì.

"Chủ…chủ nhân…"

Tô Minh mỉm cười, uy nhiếp bỗng tán đi, ánh mắt biến bình thản như cũ. Cử động thân thể, Tô Minh đứng dậy, thở ra một hơi.

"Đi đi." Tay phải Tô Minh chộp linh thể Hòa Phong, gã lập tức bị hút lấy, cùng với đám hồn Nguyệt Dực đang hoan hô lại quay vào thân thể Tô Minh.

Nhưng lần này không cần hồn Nguyệt Dực canh gác Hòa Phong, gã đã ngoan ngoãn không dám cử động. Ở trong người Tô Minh, gã lần nữa cảm nhận sự tồn tại và uy nhiếp của kiếm nhỏ. Gã càng kính sợ Tô Minh hơn.

Loại kính sợ này đến từ Tô Minh thần bí. Mãi đến hiện nay Hòa Phong vẫn không thể hiểu nổi, vì sao báu vật của mình trông thấy Tô Minh thì như gặp chủ nhân thất lạc nhiều năm.

Hòa Phong thậm chí không thể đoán ra tu vi của Tô Minh. Gã không biết Tô Minh có bao nhiêu sợi máu, nhưng mơ hồ đoán được nay hắn có kiếm nhỏ xanh, chỉ sợ dù gặp Huyền Luân cũng sẽ không thua ngay lập tức.

Tô Minh đi ra khỏi hang. Giờ bên ngoài đã là buổi trưa, nắng rực rỡ rơi trên người biến thành ấm áp. Tô Minh đứng đó nhìn trời xanh mây trắng, mắt chậm rãi lóe sáng.

"Cơ duyên ẩn trong nguy hiểm. Lần này mình có thể được thanh kiếm này cũng vì trả giá nguy hiểm. Nhưng tất cả, đáng!" Tô Minh nâng lên tay phải sờ giữa trán. Ấn ký kiếm ở trán hắn còn lấp lóe, nhưng bị Tô Minh sờ thì tần suất chớp ngày càng chậm, lát sau đã biến mất.

"Kiếm này cho mình cảm giác rất thân thiết, nó cũng không bài xích mình. Còn về bãi cỏ đỏ người ngoài dùng thì bị hút khí huyết khó giữ lâu, nhưng mình dùng thì không có cảm giác này, ngược lại còn thấy ở bên trong rất an toàn. Hai vật phẩm đều là di vật của tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc. Trừ phi mình có liên quan đến y…" Tô Minh nhắm mắt lại, đón gió đứng yên trước cửa hang.

"Kiếm ở trong người mình mở ra con đường máu thịt. Đường này khiến mình ở trong trời đất hấp thu lực lượng kéo dài Khắc Ấn thuật!" Tô Minh mạnh mở mắt ra, đây là lợi ích lớn nhất trừ lấy được kiếm nhỏ ra. Đứng tại đây, hắn có thể cảm nhận đất trời xung quanh có một hơi thở bay đến, thuận theo lỗ chân lông rót vào. Hiện giờ tuy chỉ là sợi chỉ mỏng, nhưng nếu kéo dài thì một ngày nào đó sẽ biến thành biển rộng sóng dữ.

"Đây là loại tu hành hoàn toàn khác với khí huyết. Lúc trước mình tu luyện là ngưng tụ huyết mạch hóa thành lực lượng khiến thân thể mạnh mẽ. Có lực lượng thân thể mạnh mẽ, đây chính là Ngưng Huyết. Loại tu hành này hiển nhiên không phải tu huyết mạch, mà là hơi thở tồn tại trong trời đất. Nếu đã vậy, mình có thể gọi cách tu hành này là ngưng khí!"

"Ngưng Huyết có thể cho mình lực lớn vô cùng, dùng huyết thi triển nhiều Man thuật. Còn khi ngưng khí thì tác dụng hiện tại chỉ có hai nhưng cực mạnh!"

Tô Minh không bấm đốt tay niệm thần chú, cũng không lấy ra thạch tệ nắm lấy nhưng động ý nghĩ, lập tức trong vòng hai trăm mét, từng gốc cây ngọn gió đều hiện ra trong đầu.

Cùng lúc đó, giữa trán Tô Minh kiếm ấn đã tán đi lại lấp lóe. Ánh sáng xanh lóe sáng, kiếm nhỏ bay ra khỏi trán Tô Minh, như tia chớp bay thẳng đến phương xa, tốc độ rất nhanh, mắt thường không trông thấy.

Từng đợt sáng chói lòa vòng quanh hai trăm mét, lấp lánh không ngừng. Nhưng chỉ có thể vẻn vẹn hai trăm mét, rời khỏi khoảng cách này thì ánh sáng xanh sẽ ảm đạm, bay không ổn định.

Nhưng trong mắt Tô Minh thì hai trăm mét đã đủ rồi. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Tuy nhiên, kiếm nhỏ cũng không đơn giản, chỉ vài giây Tô Minh đã có cảm giác đầu đau đớn, tầm mắt mơ hồ. Trong người mới bị mở ra con đường máu, khí không dễ dàng ngưng kết đã tiêu tan, khiến hai trăm mét trong đầu hắn không ngừng thu nhỏ, hiển nhiên là do tiêu hao quá lớn.

"Năm giây là đủ, nếu hơn nữa thì mình sẽ rất khó chịu đựng." Tô Minh nhanh chóng cất kiếm nhỏ vào giữa trán, đầu rất đau, nhưng hấp thu khí trời đất không thể tăng tốc, chỉ có thể để chúng chậm rãi hút vào người mình, ở trong mạch máu.

"Loại tu hành ngưng khí này chắc sẽ không chậm đến thế, có lẽ mình không biết cách hấp thu nên hiện tại chỉ có thể như vậy. Nhưng tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc có lẽ có cách nhanh chóng hấp thu." Tay phải Tô Minh đụng vào túi trữ vật trong ngực, lập tức bàn tay xuất hiện viên thạch tệ trắng. Nắm lấy nó, hắn cảm giác rõ ràng trong thạch tệ tồn tại khí giống hệt, đang nhanh chóng bị thân thể hấp thu, đau đầu dần biến mất, trở lại bình thường.

Chẳng qua thạch tệ trắng biến ảm đạm chút.

"Khó trách Hàn Phỉ Tử và Huyền Luân đều muốn cướp, cách tu hành khác với Ngưng Huyết này nếu phối hợp đúng, uy lực không nhỏ. Xem ra thật nên đi chỗ tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc một chuyến…" Tô Minh tiến lên một bước, rời khỏi hang động. Hắn không quay lại mà đi càng sâu trong rừng.

"Sơn Linh Dược đã mất hiệu lực, cũng nuốt hết Man huyết rồi, bây giờ khí huyết mình tràn đầy, sợi máu tăng không ít, là lúc nên huyết hỏa trùng trùng! Một khi thành công, tu vi sẽ lại tăng, từ nay về sau không còn là kẻ yếu. Phối hợp với kiếm nhỏ ngưng khí và hồn Nguyệt Dực, dốc hết sức có phải sẽ thắng được Khai Trần?" Tô Minh vẻ mặt tràn đầy mong đợi và cố chấp.

Liên tục chạy nửa tháng, Tô Minh cách Hàm Sơn Thành đã rất xa. Nơi đây một mảnh trống trải, trời rất xanh, dãy núi trập trùng. Chỉ nghe chim muông gầm gừ, không thấy bóng người.

Mảnh đất hoang vu này là chốn Tô Minh chuẩn bị bế quan. Hắn phải tiến hành huyết hỏa trùng trùng lần thứ năm, lần nữa tăng sợi máu.

Khi huyết hỏa trùng trùng sẽ khiến trời đất biến đổi khác thường. Nhưng trong vùng đất hiếm thấy dấu chân người này, sẽ ít có khả năng bị người lạ phát hiện.

Trên đỉnh một dãy núi, Tô Minh ngồi xếp bằng đã qua bảy ngày. Bảy ngày này hắn không động đậy, chìm đắm trong vận chuyển khí huyết chờ trăng tròn đến.

Lại qua ba ngày, đêm tối buông xuống, bầu trời tối đen, nhưng trên trời vầng trăng sáng treo cao. Trăng này không phải lưỡi liễm mà là hình tròn!

Giây phút trăng tròn, Tô Minh ngồi im tại chỗ mười ngày bỗng mở mắt ra. Hòa Phong trong người hắn đã bị khắc ấn giam cầm, không thể nhìn tình hình bên ngoài. Bí mật của Tô Minh không thể cho ai khác biết.

Trong hai mắt hắn có bóng trăng. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn, Tô Minh thở ra một hơi. Vận chuyển khí huyết có tiếng *bùm bùm* vang vọng.

Đây là sau khi Tô Minh hấp thu hết Man huyết lần đầu tiên bộc phát khí huyết hoàn toàn.

Bốn trăm sợi máu chớp mắt tràn ngập toàn thân Tô Minh. Ánh sáng đỏ lấp lóe nhuộm đỉnh núi thành màu đỏ. Tô Minh sắc mặt trầm trọng, bóng trăng càng rõ ràng trong con ngươi, sợi máu lại lộ ra.

Từ bốn trăm sợi lên đến bốn trăm sáu mươi sợi. Sợi máu chi chít bao trùm cả người Tô Minh, khiến ánh sáng đỏ tỏa quanh người càng biến đậm.

Nhưng đây chưa phải là cực hạn của Tô Minh. Hắn hít sâu, khoảnh khắc đáy mắt có tơ máu. Tơ máu không phải vì giận dữ hay kích động mà khi khí huyết đạt đến đỉnh điểm, vận chuyển, khiến hai mắt hắn tụ máu tạo thành.

Ngay sau đó, sợi máu trên người Tô Minh lại hiện càng nhiều. Bốn trăm bảy mươi sợi, bốn trăm tám mươi sợi, bốn trăm chín mươi sợi. Mãi đến năm trăm mười sợi thì khí thế mạnh mẽ bộc phát từ người Tô Minh.

Đây là từ khi hắn hấp thu hết Man huyết bày ra tu vi mạnh nhất hiện nay! Man vốn không thể đem đến tác dụng lớn như vậy, Tô Minh có thể tăng nhiều sợi máu như thế, có liên quan rất lớn đến mấy năm nay dùng Sơn Linh Dược. Dù Sơn Linh Dược đã mất hiệu lực nhưng còn lại cặn ở trong người hắn ẩn chứa chút hiệu quả, bị Man huyết kích động như thanh tẩy toàn thân, bị khai thác tiềm lực phạm vi lớn, mới kinh người như vậy.

Sau tầng thứ tám Ngưng Huyết cảnh, đạt đến số lượng sợi máu tầng thứ chín, thứ mười, thứ mười một, không còn cố định nữa. Hễ đột phá năm trăm sợi máu đều được gọi là hậu kỳ Ngưng Huyết.

Dù xưng hô giống nhau nhưng mỗi người có khác biệt. Năm trăm sợi máu là hậu kỳ Ngưng Huyết. Bảy trăm tám mươi mốt sợi máu cũng là hậu kỳ Ngưng Huyết. Chín trăm sợi máu vẫn là hậu kỳ Ngưng Huyết. Thậm chí là chín trăm bốn mươi chín sợi máu cũng được gọi là hậu kỳ Ngưng Huyết.

Chỉ có qua chín trăm năm mươi sợi máu, mới bị gọi là tròn Ngưng Huyết cảnh! Nhưng người như vậy rất ít thấy. Nếu có thể được tới trên chín trăm tám mươi sợi máu, vậy là trong truyền thuyết hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, người như thế dù ở đại bộ lạc cũng rất hiếm thấy.

Trong người Tô Minh hiện ra tất cả khí huyết. Hắn nhìn trăng trên trời, hai mắt ẩn chứa lửa, cả người như bốc cháy, từ xa nhìn lại tựa như người lửa.

Hắn sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nâng tay lên, cắn đầu ngón tay cho chảy ra máu tươi, bôi vào trên con mắt trái. Khi máu đụng với lửa, đốt cháy ý niệm cường giả của Tô Minh.

Giờ phút này, huyết hỏa trùng trùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.