Trên bầu trời một mảnh xanh biếc, từng áng mây trắng điểm xuyết màn trơqì, nhìn qua thì bầu trời như là bức tranh xinh đẹp. Nếu không phải có gió thổi qua, đám mây theo gió bay xa khiến hình ảnh không yên lặng mà trở thành thế giới.
Tô Minh ngơ ngác nhìn trên bầu trời, hắn đã thức tỉnh một tháng, dù chấp nhận sự thật nhưng vẫn không rõ ràng mình ở đâu. Ký ức còn giữ lại hình ảnh cuối cùng đoạt xá Huyền Táng. Bởi vì đẳng cấp sinh mệnh không ngang bằng nên khả năng đoạt xá rất nhỏ bé, nhưng khi Tô Minh đoạt xá thì đốt cháy sinh mệnh, linh hồn lên đỉnh điểm, bởi vậy rất có khả năng đoạt xá thành công. Nhưng nếu thành công thì tại sao Tô Minh không là Huyền Táng? Nếu thất bại thì bây giờ hắn đang ở đâu?
Còn nữa... Tô Minh cúi đầu nhìn thân thể của mình, im lặng.
Một thanh âm nghiêm túc vang bên cạnh Tô Minh:
- Huyền nhi, lại ngẩn người rồi.
Đó là một ông lão, biểu tình không giận mà uy, đầu đầy tóc bạc. Ông lão mặc áo dài màu xám, đầu đội mũ, tay chống gậy gỗ, ngoái đầu nhìn Tô Minh.
- Sư phụ.
Tô Minh nhìn ông lão trước mắt, dù đã thức tỉnh một tháng như mỗi khi thấy ông là tinh thần chấn động, không biết hình ảnh trước mắt là thật hay giả.
Bộ dạng ông lão là Thiên Tà Tử.
Giống y như đúc, ngay cả thanh âm cũng giống trong ký ức, không thể chia rõ quá khứ và hiện tại.
- Mới có tháng thứ nhất, ngươi nên nhớ tổng cộng sáu ngàn năm, trong sáu mươi vòng có mười vòng ngươi phải theo vi sư đi qua thiên sơn, vạn thủy, đi các bình nguyên nhìn mặt trời mọc và lặn, hiểu bốn mùa biến đổi, biết đạo lý thiên địa, tìm kiếm chân, tìm nhân tính thiện. Sau đó năm mươi năm ngươi phải đi du lịch một mình, chỉ như vậy thì ngươi mới có tư cách tranh đoạt với đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh của ngươi, mới có cơ hội thành thái tử tương lai, lão phu không uổng công trông chờ vào ngươi.
Ông lão lạnh nhạt nói, giộng gậy gỗ xuống đất, nghiêng đầu đi tới trước.
- Theo ta.
Giọng ông lão tang thương vang vọng trong vùng núi rừng, dung hợp với gió núi biến thành đám mây dần tối đen trên bầu trời, rồi trở thành bông tuyết.
Lúc này là mùa đông.
Tô Minh yên lặng theo sau lưng ông lão, đi qua núi non, qua bờ hồ không đóng băng, hoàng hôn phương xa rơi rụng ảnh chiếu bóng dáng hắn trên mặt hồ. Đó là một thiếu niên, mặc áo dài màu xám, đội mũ, khuôn mặt tuấn tú, nhưng mặt thiếu niên luôn có nét mờ mịt. Tô Minh là tam hoàng tử của Cổ Táng quốc, có hai hoàng huynh. Cổ Táng quốc có một truyền thống là trước khi hoàng quyền thay đổi, tất cả hoàng tử phải bị tu sĩ do hoàng vương chỉ định mang đi du lịch sáu ngàn năm. Sáu mươi vòng năm tháng trôi qua, hoàng tử trở về tranh giành hoàng quyết, đã nhất định chỉ có một hoàng tử sống, máu của người khác đúc thành vương miện cho hắn, thành chúa tể đất nước. Nước này tên gọi Cổ Táng, là chúa tể vùng đất này, là chí tôn cả thế giới, đứng trên mọi tu sĩ, tông môn.
Đây là ký ức không biết có từ khi nào khắc sâu trong linh hồn như nó vốn thuộc về hắn, trừ ký ức vốn có ra. Nhưng Tô Minh không nhớ tên của đại hoàng huynh, không nghĩ ra bộ dạng của nhị hoàng huynh, ký ức sâu sắc nhất là ông lão trước mặt cần đi qua mười vòng năm.
- Uống nước đi.
Ông lão ngừng ở bên hồ, ngoái đầu nhìn Tô Minh, chỉ vào hồ nước.
Ông lão nói:
- Hồ nước tĩnh lặng ảnh chiếu bầu trời, uống nước này như nuốt vào một góc trời, tên của hồ là Thiên Hồ.
Ông lão cúi người vớt một miếng nước hồ, uống một hớp.
Tô Minh im lặng, mắt nhìn hồ nước, không cúi người.
Ông lão ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
Tô Minh lắc đầu, chậm rãi nói:
- Tại sao ta phải uống nước hồ này? Cho dù nó ảnh ngược bầu trời, cho rằng uống nước như nuốt góc trời nhưng đây chỉ là lừa mình dối người.
Ông lão bình tĩnh nói:
- Ngươi ngẩng đầu nhìn chân trời đi.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, chợt con ngươi co rút, hắn thấy chân trời có một khu vực nhỏ dường như bị nuốt.
Ông lão lạnh nhạt nói:
- Lão phu không biết tên vốn có của hồ là gì, nhưng khi ta đi qua hồ này, ta nói nó là trời thì chính là trời. Ta uống nước hồ, ta nói mình nuốt một góc trời thì chính là nuốt góc trời. Ngươi cố chấp, bản thân đã rơi vào nhân quả.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau bật cười. Cần gì để ý nhân quả, để ý mình đến nơi nào, cố chấp một đáp án, chỉ cần đi trên đường là đủ rồi.
Tô Minh chắp tay cúi đầu hướng ông lão:
- Đệ tử nghe dạy!
Tô Minh khom người, ngồi xổm xuống, tay phải đặt vào hồ nước nhưng không vớt lên mắt mắt lóe tia sáng âm u, tay phải nhẹ vỗ mặt hồ.
- Sư phụ nói nó là trời, nên uống vào rồi chính là nuốt trời. Ta nói nó không phải trời, bởi vậy không cần uống.
- Chí khí không nhỏ.
Mắt ông lão lóe tia khen ngợi nhưng thật ra trong đáy mắt toát ra sắc bén, đổi giọng.
- Nhưng đạo lý không thông, hơi tự kiêu. Lão phu nói hồ này là trời là thấy hồ ảnh ngược bầu trời nên có cảm ứng, thuận theo thiên ý nói ra, cho nên có thể nuốt trời thật. Bởi vì mọi thứ là thiên ý, lão phu chỉ là thuạn thế.
Ông lão bình tĩnh nói, từng chữ chậm rãi mà ẩn chứa đại đạo:
- Nhưng ngươi khuấy động hồ như làm loạn số mệnh, rồi cuối cùng không lâu sau hồ nước vẫn tĩnh lặng, vẫn ảnh chiếu bầu trời. Đối với nó ngươi chỉ là khách qua đường, đối với ngươi, ngươi tự đắc, cười hồ nước loạn trần. Nhưng với hồ nước, nó đang cười ngươi. Không tin thì ngươi nhìn xem hồ nước có tĩnh lặng không, ngươi cười nhạo mặt hồ tĩnh, phải chăng trông thấy trong ảnh ngược nó đang cười ngươi?
- Ta, không tin số mệnh.
Tô Minh không ngoái đầu, mặt hồ sau lưng hắn, khi cuồn cuộn trở về bình tĩnh thì bốc lên nhiều hơi nước, hơi nước thành sương bao phủ cả mặt hồ. Hơn mười giây sau, Tô Minh đưa lưng vung tay áo hướng hồ nước, có gió thổi đánh tan sương. Hồ nước khô cạn, hoàn toàn tan biến, chỉ còn nước bùn xấu xí nơi đáy ao, chúng sinh cá tôm trong nước bùn.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Bây giờ thì đã hoàn toàn không còn.
Ông lão im lặng, nhìn chằm chằm Tô Minh, lắc đầu.
- Huyết thống hoàng tộc Cổ Táng quốc là mạnh nhất trong trời đất này, tin đồn quả nhiên là thật. Đi, đường của chúng ta còn rất dài.
Ông lão xoay người, không thèm nhìn hồ nước cái nào, tiến tới trước.
Tô Minh cúi đầu, cũng không nhìn hồ nước, theo ông lão đi tới. Con đường lớn này trong cảm nhận của Tô Minh là mục tiêu cũng tốt, tận cùng cũng được, không quan trọng, đây là con đường tìm đại đạo, con đường khiến mình cường đại hơn.
Đi qua từng ngọn núi, từng con sông, đi qua bốn mùa, qua mười năm.
Ông lão đi trước, Tô Minh theo sau. Tô Minh mười năm trước nước trong hồ ảnh chiếu một thiếu niên, bây giờ hắn đã trở thành thanh niên, bước chân lớn hơn chút, vẻ mặt không còn mờ mịt mà trở về bình tĩnh như ở thế giới Tang Tương.
Trời đêm nhấp nháy ánh sao, mặt đất đốt lửa, Tô Minh khoanh chân ngồi bên đống lửa, đối diện là ông lão giống Thiên Tà Tử. Mười năm sau, lại một đêm gió tuyết, hai người khoanh chân ngồi ở đây cảm nhận sau lưng lạnh lẽo, cảm giác sóng nhiệt ập vào mặt. Ông lão nhắm mắt như đang chìm trong tu hành, không để ý bên ngoài biến đổi. Tô Minh ngẩng đầu nhìn tuyết rơi như bụi trần, trên cao treo vầng trăng mơ hồ. Trăng còn đó mà người đâu rồi. Tô Minh yên lặnhg nghĩ về quá khứ, đếm ký ức, ở đó có người đưa đò đi tìm thở dài trong thế giới của mình.
Ông lão nhắm mắt từ từ cất giọng tang thương, lẫn trong gió tuyết hòa cùng tiếng lửa đốt truyền vào tai Tô Minh.
- Trong Cổ Táng quốc có bao nhiêu tông môn nổi danh.
Tô Minh vẫn nhìn trăng mơ hồ, bình tĩnh nói:
- Bảy tông mười hai môn.
Ông lão chậm rãi nói:
- Tông và môn có gì khác nhau?
- Tông vì kéo dài hư vô, do Cổ Táng phong. Môn là đến từ thương mang không, không chịu giáo hóa.
Ông lão tiếp tục bảo:
- Mỗi lần hoàng quyền thay đổi sẽ xảy ra cái gì?
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn trăng mơ hồ nhìn đống lửa đốt cháy, bình tĩnh nói:
- Bảy tông động, mười hai môn loạn, hoàng quyền tranh đấu, thiên hạ biến.
Ông lão lạnh nhạt nói:
- Trong thế giới bên này cực hạn tu vi là gì ta đã nói với ngươi trong mười năm qua, có còn nhớ không?
Tô Minh bình tĩnh nói:
- Bất khả ngôn viên mãn, cảm ngộ đạo nhai, đắc đạo thần lâm, nếu hiểu ra chín lần như cửu trọng Đạo Thần, cửu là cực hạn, sau mãn có thể phá, bước vào đạo nhai. Người thành đạo nhai chưa từng xuất hiện bao giờ, bởi vậy thế nhân hiểu đạo nhưng không hiểu nhai là đâu.
Trong mười năm qua ông lão từng chút một chỉ những điều đó cho Tô Minh biết.