Tô Minh tóc đỏ đi giữa không trung, nhìn hướng núi Giáng Trần tiên tộc ở, hít một hơi sâu, mắt lóe ánh đỏ.
"Đế Thiên, ta đến đây!" Hắn tiến lên một bước.
Một bước đạp xuống, người Tô Minh bỗng vặn vẹo, chớp mắt thân thể đã tan biến.
Sau khi người Tô Minh biến mất chưa tới ba giây thì bỗng nhiên không khí chỗ đó có sóng gợn. Người đàn ông trung niên mặc đế bào, đội đế quan bước ra khỏi sóng gợn, vẫn là mặt không biểu tình. Y liếc vị trí Tô Minh rời đi, cất bước, lại biến mất.
Đất Vu tộc có một ngọn núi, núi này mắt thường không trông thấy. Dù là đứng trước mặt nó cũng không thể thấy ngọn núi này. Thậm chí là đụng vào bên trong cũng không dấy lên chút dao động, thân thể như xuyên thấu qua không khí. Ngọn núi ở trên mảnh đất Vu tộc, nơi tồn tại Vu Thần Điện bí ẩn, cũng là chỗ tiên tộc ở nơi Vu tộc, mỗi lần giáng trần sẽ chọn nơi đây.
Tô Minh bước ra khỏi hư vô, bên dưới hắn là con sông dài cuồn cuộn. Sông chảy rất xiết, tiếng nước ào ạt, từ trên trời nhìn con sông không tính quá rộng, nhưng nếu từ bờ bên này nhìn hướng bên kia thì sẽ phát hiện nó rộng đến vài ngàn mét. Nước không trong suốt mà vẩn đục, không thấy rõ sâu bao nhiêu. Nếu bỏ tay vào nước vớt ra, vậy trong tay sẽ có rất nhiều cát đen.
Tô Minh đứng đó, mắt nhắm chặt, thần thức tỏa ra. Hắn thấy bên dưới ở chính giữa sông dài có một ngọn núi cao chọc trời, sừng sững tại đó, trông như con sông bị cắt ngang nhưng kỳ thực xuyên thấu qua núi chảy đi.
Ngọn núi đen thui, mây khói lượn lờ, có từng tòa đại điện đen xây dựng ở một góc núi. Liếc mắt nhìn thì đại điện tràn đầy, không biết có bao nhiêu. Mấy con đường nhỏ uốn lượn lên núi, mặt trên trải đá xanh hình thành đối lập với núi đen. Vị trí gần đỉnh núi thì nó vòng thành một vòng, chỗ ấy tồn tại nhiều đại điện nhất. Trong đó có vài tòa xây dựa núi, dường như đào rỗng núi hình thành điện.
Thần thức Tô Minh quét qua ngọn núi, cuối cùng ngưng tụ tại đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một tòa tháp cao, tháp có mười tầng, đỉnh không nhọn mà hình tám góc lan rộng. Như là ngón tay con người nâng lên, lòng bàn tay thả ra. Chính giữa đỉnh tháp tám góc là một thứ như tế đàn, bằng phẳng, chỉ chính giữa bày vật hình chữ nhật. Vật đó là hòn đá đen khắc thành. Liên tiếp tế đàn hợp thành một với tháp. Thoạt trông nó giống như quan tài, hoặc nên nói nó chính là một quan tài. Đôi khi có từng đợt tia chớp đen từ quan tài tản ra, bị tháp đỉnh tám góc hấp thu. Trong tiếng vang tia chớp lao nhanh bầu trời, cuối cùng ở góc chân trời bị mây khói nuốt hết.
Lờ mờ thấy mây trên trời rất dày, nặng trĩu bềnh bồng. Nhưng đây cũng là chỗ thần thức thấy, chứ nếu mở to mắt thịt nhìn thì trời không có mây, hoàng hôn ẩn hiện chút đốm sáng yếu ớt mà thôi.
Tô Minh thu lại thần thức, mở mắt ra, sải bước tới trước. Bước chân đạp xuống thì trước mặt hắn trống rỗng bỗng xuất hiện sóng gợn. Sóng kịch liệt dao động, như muốn ngăn cản Tô Minh bước vào. Nhưng chỉ giữ vững một lát sau, Tô Minh đi vào bên trong, biến mất trong bầu trời mênh mông.
Giây phút Tô Minh biến mất, bầu trời người đàn ông mặc đế bào đội đế quan bỗng xuất hiện, chẳng chút do dự cũng bước vào theo vị trí hắn từng làm.
Khi người Tô Minh hiện ra thì hắn vẫn đứng trên bầu trời, nhưng đỉnh đầu lượn lờ mây khói, dưới chân không phải con sông chảy xuôi mà là ngọn núi mắt thường không trông thấy.
Khi hắn xuất hiện thì núi này một mảnh tĩnh lặng, nhưng Tô Minh phát hiện ra nhiều chỗ khác biệt. Tiếng hít thở biến nặng nề. Hắn không thèm để ý những điều đó, nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng lao hướng tháp cao đỉnh núi. Nhưng giây phút hắn bay đi thì sau lưng Tô Minh sóng gợn lại dấy lên, người đàn ông đội đế quan đuổi theo đến cũng bước ra một bước.
Giờ phút này Tô Minh còn ở giữa không trung nhưng hắn khựng bước chân, mạnh ngoái đầu nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đế bào đội đế quan bước ra từ hư vô. Con ngươi hắn co rút, mái tóc đỏ phấp phới, mắt lộ sát khí.
"Đế Thiên!" Tô Minh tóc đỏ tinh thần chấn động.
Trên đường hắn tỏa ra thần thức nhưng không hề phát hiện lại có người theo sau mình. Bây giờ thấy rõ bộ dạng của người đi theo thì tinh thần chấn động, chớp mắt sát khí ngập trời.
Người này chính là Đế Thiên mà hắn chỉ muốn giết sướng tay!
Không có gì sánh bằng người mình luôn muốn giết đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm cho Tô Minh tóc đỏ thấy việc quan trọng nhất là dù người này chỉ là phân thân ảnh xạ của Đế Thiên, nhưng tương đối với đi tiên tộc mấy ngày tìm Đế Thiên, đấu với phân thân ảnh xạ thì Tô Minh không chút do dựa lựa chọn cái thứ hai!
Dù lý trí hắn biết nên chọn như vậy nhưng thân thể bùng phát ra lực lượng tu vi hiện đang có, khiến trời đất bốn phía nổ vang, dường như không cách nào chịu đựng được.
Tô Minh tóc đỏ bởi vì Đế Thiên xuất hiện mà không chú ý trên tháp cao đỉnh núi phía xa sau lưng, trong tế đàn tháp tám góc, trong khe hở nắp quan tài chớp lóe luồng sáng.
Đế Thiên mặc đế bào đội đế quan vẻ mặt lạnh lùng ẩn chứa lạnh giá, đôi mắt vô tình, thân thể sau khi xuất hiện không chút tạm dừng cất bước đi hướng Tô Minh tóc đỏ. Khí thế kinh người từ người y phát ra. Khí thế này như quân lâm thiên hạ, như mảnh đất y bước qua chính là đất của vua, thế gian này không một ai, không một lực lượng nào có thể khiến bước chân y tạm dừng.
Người y muốn giết, chính là quân ngôn vừa ra, chín tử không sinh!
Y muốn giữ người, cũng là miệng đế mở trời đất tuân theo!
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzY đi qua dù là Vu tộc hay Man tộc, tất cả sinh linh đều phải run rẩy vì y, đó là loại bá đạo, một loại bá đạo uy nghiêm đến cực độ.
"Ta nâng tay có thể lấp lỗ hổng trời đất, ngươi dựa vào cái gì kêu tên húy của ta? Ta vung tay có vì tẩm nhật nguyệt, ngươi có tư cách gì thấy ta không quỳ?" Đế Thiên nhàn nhạt nói, giọng không cao nhưng mỗi thốt ra một từ là như sấm sét từ bốn phương tám hướng truyền đến, như là ông trời đang nói.