"Ảnh chiếu phân thân của Đế Thiên trước lực lượng Man Thần chắc là biến mất rồi. Nhưng một phân thân mà đã cường đại như vậy, nếu hắn lại giáng lâm một phân thân hoặc là bản thể tự đi…" Tô Minh ngồi xếp bằng trong động phủ, nghĩ đến chuyện nửa năm trước, sắc mặt âm trầm.
"Tu vi cường đại như hắn, mình ở trong mắt hắn tại sao quan trọng như vậy? Trên người của mình, hoặc là nói trong lòng Đế Thiên tồn tại bí mật gì?" Tô Minh đã nghĩ vấn đề này rất lâu nhưng vẫn không có đáp án hoàn chỉnh.
"Phỉ nhi…" Tô Minh khẽ ngâm.
Khi thốt ra hai chữ này, ý thức của hắn không có cảm giác đau thương, nhưng tim, thân thể hắn không thể khống chế dâng lên bi ai.
Tô Minh nhắm chặt mắt, lát sau khi mở ra thì trong mắt chứa đau thương.
"Có lẽ trên đời bi thương lớn nhất là ngươi không biết mình tại sao đau thương." Tô Minh chua xót khẽ nói.
Hắn nhớ tới tượng đá cô gái trong quan tài, cũng hiểu có lẽ mọi thứ trong mơ là chân thật. Nhưng bây giờ hắn vẫn thiếu nhiều ký ức, rất khó cảm nhận đau thương trong tâm và thân thể.
"Không có ký ức khắc cốt minh tâm, dù là người quen thuộc hơn cũng thành xa lạ. Nhưng ký ức thân thể là không thể xóa nhòa, tim đau nhức nhắc nhở mình, đau thương tồn tại. Nhưng ý thức của mình phẳng lặng như thân thể và linh hồn tách biệt."
"Rốt cuộc cái gì là số mệnh?"
"Rốt cuộc Đế Thiên có ý nghĩ gì?"
"Ta, rốt cuộc là ai, tất cả chuyện Ô Sơn bây giờ nhìn lại có phải chỉ là hư ảo?"
"Tại sao…A Công đặt tên cho ta là Tô Minh?"
"Số mệnh, Túc Mệnh, nắm giữ vận mệnh của mình rồi thì còn ai có thể gọi ta là Túc Mệnh!!!" Tô Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu qua động phủ, thấy bầu trời bên ngoài cấm chế.
Thật lâu sau Tô Minh khép mắt, đôi tay ấn pháp quyết, nguyên anh trong người theo đó động, triển khai thần thông luyện chế con rối, về tài liệu thì chính là ông lão Man tộc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là một tháng.
Trong một tháng này con rắn ở bên ngoài vẫn luôn quan sát bốn phía, chấp hành mệnh lệnh thần niệm của Tô Minh, hộ pháp cho hắn.
Ngày này lực lượng thiên địa trong động phủ Tô Minh như hóa thành một vòng xoáy mạnh hút lấy lực lượng thiên địa xung quanh, ngay cả sơn mạch cũng ầm ầm hùa theo, kéo dài hơn nửa ngày, từ trong động phủ đi ra hai bóng người.
Đi trước chính là Tô Minh, sắc mặt hắn lạnh lùng, áo đen. Đi sau lưng hắn là ông lão Man tộc ánh mắt ngơ ngác toàn thân đen thui, âm trầm khuếch tán, theo từng bước.
Ngoài động phủ, Tô Minh dừng bước chân, ngoái đầu liếc ông lão Man tộc sau lưng, mắt chớp lóe, nâng tay ấn pháp quyết chỉ một cái, lập tức đôi mắt ông lão lóe tia sáng âm u. Lão sải bước tiến lên trước, đánh một đấm vào khung trời.
Một đấm này bầu trời xuất hiện tiếng nổ dữ dội và từng mảng sóng gợn, có khói đen tỏa ra từ nắm đấm lão, bao phủ phạm vi bảy, tám mét. Con rắn ở không xa mạnh ngẩng đầu nhìn khói đen, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ông lão Man tộc đứng giữa không trung, không động đậy.
Tô Minh nhìn ông lão, lắc đầu thở dài.
"Tuy nói người này chỉ là sơ kỳ Man Hồn nhưng không biết tu luyện thần thông gì mà chưa tính tới thân thể cứng cỏi, linh hồn có thể phân liệt vài cái ẩn trong người. Lấy thuật luyện con rối của tiên tộc chỉ có thể luyện hai hồn bốn phách, còn một hồn ba phách vẫn là khó tìm đến chỗ ẩn núp, không thì khống chế có thể khiến lão thi triển thần thông Man Hồn mà không phải như hiện nay chỉ là sức mạnh cơ bắp. Nhưng vậy cũng tốt, theo truyền thừa Hồng La vạn đầu độc thi thuật nói luyện chế là độc thi, không cần thần thông gì, chỉ cần cơ thể rắn chắc là được. Bởi vì người đầy kịch độc chính là thần thông tốt nhất. Tuy bây giờ chỉ mới tế luyện một nửa, nhưng người lão có một ít độc tố của con rắn, độc tố này rất bá đạo, có thể tạm thời sử dụng, sau này nếu gặp phải độc vận thì có thể hấp thu độc thi, chậm rãi tế luyện thành độc thi chân chính!"
"Nếu chỉ là một độc thi thì sợ là không thể đánh vỡ khối băng đó, cần chuẩn bị nhiều chút mới được." Tô Minh trầm ngâm chẳng mấy lúc sau, hướng độc thi truyền ra một đạo thần niệm rồi không thèm để ý nữa, xoay người về động phủ, lần nữa bế quan.
Đọc thi từ trên trời rớt xuống, toàn thân đen thui, mắt lại ngây dại đứng ngoài động phủ không động đậy.
Con rắn trên bầu trời nghi hoặc bay đến, bò trên đỉnh đầu độc thi, thè lưỡi, bộ dáng rất là thoải mái.
Thời gian lại trôi qua, Tô Minh ở trong động phủ của mình. Khoảng thời gian này hắn không ngừng thử tế luyện xác Cơ Vân Hải, nhưng mỗi lần khi thần thức hắn tiến vào xác gã thì không cách nào giữ lại, không tìm thấy thấy chỗ ngưng tụ lạc ấn.
Trong thân thể Cơ Vân Hải trống rỗng, thậm chí không thấy ngũ tạng lục phủ, người như là vỏ rỗng khiến Tô Minh rất khó hiểu Cơ Phu Nhân làm sao khống chế con rối này. Thử thật nhiều cách, cuối cùng Tô Minh bó tay. Hắn nhìn xác Cơ Vân Hải, nhíu mày suy tư thật lâu, chỉ đành lắc đầu thở dài.
"Vu Nhiếp Hồn rất là huyền diệu. Con rối của Cơ Phu Nhân so với con rối Đồng Tử Nhiếp Hồn năm đó mình gặp không giống. Rốt cuộc bà ta làm sao khống chế con rối được? Đây rõ ràng là cái xác rỗng!" Tô Minh cau mày, bỗng mặt trầm xuống nhìn chằm chằm xác Cơ Vân Hải, đôi mắt dần sáng ngời.
"Xác rỗng…xác rỗng…" Mắt Tô Minh chớp lóe, trầm ngâm lát sau nhắm mắt lại, đôi tay ấn pháp quyết liên tục điểm vài cái trên người, khí thế lập tức biến đổi. Tiểu nhân ấn pháp quyết trong người hắn lập tức mở mắt ra, đáy mắt trống rỗng, chính là Tô Minh.
Tiểu nhân nguyên anh nhoáng người lên, chui ra khỏi đỉnh đầu Tô Minh ngồi xếp bằng, bay ra khỏi đầu hắn xong thân thể nó có chút mơ hồ, dường như gió thổi qua liền tan biến. Người nó run rẩy, trong mắt tiểu nhân lộ ra sửng sốt và hoảng hốt.
"Hồn tu vi nguyên anh, thân thể chỉ là xác ngoài, nguyên anh mới là căn bản. Đối với tu sĩ, một khi nguyên anh hoặc nguyên thần bị nhiếp, vậy tương đương với chết. Ngược lại thân thể chỉ là thứ yếu." Từ miệng tiểu nhân nguyên anh truyền ra giọng Tô Minh, nhoáng người lên vọt hướng xác Cơ Vân Hải, biến mất không thấy bóng dáng.
Lát sau đôi mắt Cơ Vân Hải bỗng mở ra, trong mắt một mảnh màu xám, nhưng sâu trong màu xám chớp lóe ánh sáng âm u. Cơ Vân Hải chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn thân hình, khóe miệng lộ nụ cười.
"Không sai, thì ra con rối này sử dụng như vậy, chắc cùng cách Cơ Phu Nhân dùng hơi khác…"
Cùng lúc đó, Tô Minh ở một bên cũng mở mắt ra, ánh mắt giao nhau với Cơ Vân Hải lộ tươi cười, vẻ mặt có loại kỳ lạ.
Tô Minh nhìn Cơ Vân Hải, hắn có loại cảm giác như mình bị chai thành hai. Một phần mang theo tu vi tiên tộc ngưng tụ trong người Cơ Vân Hải, một phần là mình chân chính đang nhìn Cơ Vân Hải bị chính mình khống chế như loại đoạt xá.
Tô Minh cười cười. Đối diện hắn, Cơ Vân Hải bị nguyên anh khống chế cũng nở nụ cười, nhoáng người lên, lập tức nhà đá bên cạnh phát ra tiếng vù vù. Chỉ thấy một đống bọ cánh cứng đen đều thức tỉnh bay đến. Tô Minh con ngươi co rút, không nhúc nhích, dù là ấn pháp quyết của hắn khống chế Cơ Vân Hải cũng không động đậy, mặc kệ đám bọ cánh cứng phủ toàn thân. Xem thì Cơ Vân Hải như biến thành một người khác, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy ra thân thể máu thịt do bọ cánh cứng đen hợp thành.
"Nói vậy thì đây cũng xem như là phân thân của mình." Tô Minh tinh thần chấn động. Hắn trông thấy phân thân ảnh chiếu của Đế Thiên, bây giờ mình cũng có phân thân kỳ dị như vậy khiến Tô Minh hiểu thêm chút về thần thông tiên tộc.
Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó, động ý niệm, lập tức trên khuôn mặt đen thui của phân thân lộ nụ cười, xoay người bước nhanh đi ra động phủ.
Nhìn phân thân rời đi, Tô Minh nâng lên tay phải, lật lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối tinh thể cỡ nắm tay, chính là Phong Man tinh. Nhìn nó, Tô Minh biểu tình quái lạ. Hắn nghĩ hết cách nhưng khó thể dung hợp nó, nhưng khi đấu với Cơ Phu Nhân, khiến hắn trong lúc chiến đấu thông qua thần thông của Cơ Phu Nhân lóe tia sáng. Chẳng qua sau đó hắn mất ý thức, mãi đến bay giờ trở lại động phủ mới bình tĩnh suy nghĩ tia sáng lúc đó có thực hiện được không.
"Dù là lực lượng Man Thần, hay Hàm Sơn Chuông, dù là tu vi tiên tộc với mình đều thuộc về sức mạnh bên ngoài, không thể quá dựa dẫm. Chỉ có tu vi Man tộc bản thân mới là căn bản khiến mình cường đại!" Tô Minh nhìn Phong Man tinh, mắt chớp lóe tia sáng không biết tên. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - truyenfull.xyz
"Có lẽ, cách này có thể được!" Tô Minh cắn răng.
Giờ phút này, nguyên anh kỳ khống chế phân thân đi ra động phủ. Giây phút nó bước ra, con rắn trên đầu độc thi lập tức nhìn Tô Minh phân thân, lộ ra nghi hoặc.
Tô Minh phân thân mỉm cười, tay phải vung mặt đất. Lập tức thân thể tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc bay hướng hắn, bị hắn cuốn lấy bay lên trời, hóa thành cầu vồng hướng phía xa, khi tới gần cấm chế Hồng La bày ra gần sơn mạch động phủ thì Tô Minh phân thân nâng lên tay phải, ấn pháp quyết chỉ hướng không trung. Lập tức trước mặt hắn quanh quẩn sóng gợn, Tô Minh phân thân bước vào bên trong, biến mất.
Khi Tô Minh phân thân lần nữa xuất hiện, hắn đứng giữa không trung cúi đầu nhìn, bên dưới không thấy sơn mạch mà một mảnh trống trải, không xa có một con vượn khỉ lửa đỏ ngồi xổm đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Thấy Hỏa Vượn, Tô Minh phân thân cười ha hả, biểu tình rất vui vẻ, nâng lên tay phải chỉ hướng Hỏa Vượn, lập tức không khí trước mặt nó xuất hiện sóng gợn, lộ ra lối vào sơn mạch động phủ. Hỏa Vượn ngẩn ra, liền chui vào trong.
Khóe miệng Tô Minh dần mất nụ cười, còn lại là âm trầm, nhìn hướng Hắc Hạc bộ lạc, nhoáng người lên lao tới hướng đó!