Cầu Ma

Chương 427: Nổi gió



"Ai, chỉ thấy bóng lưng thôi." Nam Cung Ngân nói, lắc đầu, rất là tiếc.

Lúc này đám người đã tới góc hẻo lánh Vu thành, đằng trước là nhà trọ bề ngoài trông rất bình thường.

"Đến rồi, Mặc huynh, mỗi lần ta đến đều sẽ ở đây. Nơi này rất yêu tĩnh, Mặc huynh trước nghỉ ngơi đi, đợi sáng sớm ngày mai chúng ta đi lấy Cửu Âm Linh."

Nam Cung Ngân bước vào trong nhà trọ, lập tức có chủ nhà trọ tiến lên bắt chuyện. Trao đổi vài câu, gã chắp tay với Tô Minh, biểu tình vẫn còn nỗi tiếc nuối chỉ thấy lưng Tô Minh tóc đỏ, mang theo thiếu niên cánh tay phải héo tan đi vào phòng.

"Theo ta." Tô Minh nhàn nhạt nói, xoay người theo chủ quán chỉ dẫn đi gian phòng của mình.

Lan Lan mặt tái nhợt. Cô luôn to gan nhưng giờ do dự, ngược lại A Hổ bình thường nhát gan yếu đuối lại nắm tay cô, vẻ mặt kiên nghị gật đầu với cô, kéo cô theo sau Tô Minh.

Lan Lan lần đầu tiên để mặc A Hổ kéo mình, cắn môi, theo Tô Minh chậm rãi đi vào trong phòng.

Nhà trọ này không nhiều người ở, gian phòng đa số trống, mỗi gian đều có cấm chế, bước vào trong thì có thể mở nó ra.

Khi cửa phòng đóng lại, Tô Minh đứng bên cửa sổ nhìn con đường bên ngoài tĩnh lặng, nhìn bầu trời xám xịt. Lúc này đã là buổi trưa, có thể mơ hồ thấy phía xa truyền đến tiếng rộn ràng nhưng rơi vào tai thì yếu đi như cách nhiều tầng ngăn.

Đây là một nơi ở không sai, có thể tránh quấy rầy, khá là yên tĩnh.

Thần thức hắn tỏa ra, lặng lẽ bao phủ gian phòng khiến chỗ này có xảy ra chuyện gì, chỉ cần dao động không vượt qua thần thức Tô Minh thì người ngoài không cách nào tra xét.

Tô Minh tỏa thần thức cũng lan đến phòng thần thức. Hắn quan sát thấy Nam Cung Ngân vào phòng đầu tiên là vẻ mặt buồn phiền cảm thán, sau đó ngồi xếp bằng tĩnh tọa, thật lâu không có hành động gì khác. Tô Minh để lại một lũ thần thức tiếp tục giám sát, rồi xoay người nhìn Lan Lan và A Hổ.

Hai thiếu niên đã đợi thật lâu nhưng không dám có chút mất kiên nhẫn. Lan Lan mặt càng tái. A Hổ siết tay Lan Lan chặt hơn.

Ánh mắt giao nhau với Tô Minh, người Lan Lan run lên.

"Tiền…tiền bối…"

Biểu hiện bây giờ của A Hổ hoàn toàn khác với ngày thường, biểu tình gã dứt khoát, kéo Lan Lan quỳ xuống.

"Xin tiền bối thi pháp xóa ký ức mới nãy của chúng ta, để tránh chúng ta vô tình lộ ra manh mối khiến tương lai gây chuyện làm tiền bối phiền nhiễu, cũng dẫn đến mầm họa cho chúng ta."

Tô Minh không lên tiếng, mắt quét qua người đôi thiếu niên nam nữ rồi nhắm mắt suy tư.

Đây là việc ngoài ý muốn, nhưng khi Tô Minh đồng ý yêu cầu của Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc thì đã chuẩn bị cho ngoài ý muốn này. Dù sao hành động lúc ấy của Hồng La quá phô trương, bộ dạng và đặc điểm của hắn khó tránh bị người ghi nhớ. Nhưng hắn không ngờ chuyện đến nhanh như vậy. Nam Cung Ngân nói ra hết bộ dạng khi hắn tóc đỏ. May là lúc trước Nam Cung Ngân chỉ là tùy tiện nói, biểu hiện không có gì đáng nghi. Tô Minh mắt chợt lóe, lại nhìn thiếu niên nam nữ.

"Việc này các ngươi biết có hại không lợi, chẳng những chọc đến họa sát thân, cũng sẽ mang đến tai họa diệt tộc cho bộ lạc các ngươi." Tô Minh không nói dối. Một khi hai đứa trẻ lộ ra manh mối, vậy Bạch Ngưu bộ lạc không thể tránh thoát.

"Tiền bối!" Mặt A Hổ xanh mét, Lan Lan ở một bên cũng thế.

Tô Minh bỗng vung tay phải, thiếu niên nam nữ lập tức gục sang bên hôn mê. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, nếu không phải hắn có nguyên anh tiên tộc, biết trong truyền thừa Hồng La có một cách xóa ký ức thì trước đó hắn sẽ không đồng ý mang người đi tới Chúc Cửu Giới. Việc này hắn đã sớm chuẩn bị nhưng chỉ không ngờ bây giờ phải dùng ra thôi.

Hai tiếng đồng hồ sau, A Hổ, Lan Lan mắt mờ mịt đi ra khỏi phòng Tô Minh, tự về phòng mình, qua nửa tiếng đồng hồ thì dần hồi phục. Trong ký ức của họ không còn chuyện gì liên quan đến Tô Minh tóc đỏ nữa.

Thiếu niên luôn không chịu ngồi yên, Lan Lan hồi phục thần trí xong nhịn không được muốn ra ngoài xem xét Vu thành, đặc biệt bây giờ mới qua buổi trưa không lâu, bầu trời vẫn còn sáng. Cô tìm A Hổ, mời thiếu niên cánh tay phải héo tàn cùng đi, ba người xin phép Tô Minh và Nam Cung Ngân, rời khỏi nhà trọ.

Thời gian từ từ trôi qua, sắp hoàng hôn thì Tô Minh mở mắt ra khỏi tĩnh tọa, nhìn hướng cửa phòng. Chốc lát sau vang tiếng gõ cửa, kèm theo giọng sang sảng của Nam Cung Ngân.

"Mặc huynh, hoàng hôn Chúc Cửu Giới đặc biệt đẹp, nhất là chín mặt trăng càng tuyệt. Không bằng hai chúng ta vừa uống rượu vừa ngắm cảnh?"

Lý do Nam Cung Ngân có nhiều bạn bè như vậy có liên quan rất lớn đến gã nói chuyện phóng khoáng, tính tình chủ động tìm người uống rượu.

Tô Minh nghe Nam Cung Ngân nói vậy thì mỉm cười, đứng dậy đi đến khung cửa đẩy cửa ra, thấy ngoài phòng gã cầm hai bình rượu.

Tất cả hành động của Nam Cung Ngân, thậm chí là mọi thứ trong khách sạn đều nằm trong thần thức Tô Minh bao phủ. Hai bầu rượu này không phải Nam Cung Ngân lấy ra mà gã kêu chủ nhà trọ từ hầm rượu dưới đất lấy lên. Thần thức Tô Minh quét qua người chủ tiệm và rượu thì không phát hiện vấn đề gì, hơn nữa Nam Cung Ngân ở trong phòng từng uống một bình, cảm thấy không có người cùng uống rượu chán chết mới đi tìm Tô Minh.

Tô Minh biết rõ tất cả, nên mới cười nhận lấy một bình rượu, trực tiếp uống hớp lớn. Nam Cung Ngân mắt sáng ngời, cười to cùng Tô Minh đi lên tầng đỉnh nhà trọ.

Tầng đỉnh là ban công tầng lầu, đặt vài cái bàn, xung quanh không nhiều vật che chắn khiến bốn phía lồng lộng gió thổi. Ngồi ở mép bàn ghế nhìn phía xa bầu trời lờ mờ hiện lửa đỏ, cảm giác thư giãn tinh thần.

"Ta rất thích Chúc Cửu Giới, gần như mỗi lần đều đến." Nam Cung Ngân uống rượu, nhìn bầu trời phía xa, cảm thán nói.

"Nơi này đúng là không tệ, thật khó tưởng tượng chỗ này là di tích cổ đại." Ánh mắt Tô Minh rơi vào lửa đỏ trên trời, bình tĩnh nói.

"Ha ha, nhìn nơi này bình thản, nghĩ bên ngoài nguy hiểm, đặc biệt là vùng đất ngoài trăm vạn dặm Chúc Cửu Giới mà tổ tiên Vu tộc cũng chưa từng điều tra được, chúng ta ở đây uống rượu, nhìn nguyệt sơ, loại cảm giác này, bà nội nó, sướng chết!" Nam Cung Ngân cười to, uống hớp lớn.

"Mặc huynh, ngươi biết ước mơ của ta là gì không? Ta muốn đi một chuyến ra ngoài trăm vạn dặm, đi nơi chưa có người đi, tại đó nhìn hoàng hôn, nhìn nguyệt sơ, uống rượu!" Nam Cung Ngân nhìn bầu trời trong sắc đỏ xuất hiện bóng trăng, cười nói.

"Tại đó không cần quan tâm chiến tranh cái gì, không cần để ý kỳ vọng của cha ta, không cần nghĩ bất cứ điều gì, chỉ mơ ước mộng của mình, tại đấy chờ một người." Nam Cung Ngân khẽ thở dài. Nguồn truyện: Truyện FULL

"A?" Tô Minh uống hớp rượu, nhìn Nam Cung Ngân.

"Chắc Mặc huynh đang nghĩ tại sao mỗi lần ta phải đến đây? Ta luôn đến trừ thật sự thích nơi đây ra, quan trọng hơn là ta từng hứa hẹn với một người. Ta phải ở đây chờ nàng, chờ nàng đi ra ngoài trăm vạn dặm. Chúng ta đã hứa ta tại đây chờ nàng, chờ nàng trở về. Nhưng đã qua nhiều năm rồi mà nàng không trở về." Nam Cung Ngân im lặng giây lát, cay đắng nói.

"Ước hẹn." Tô Minh cúi đầu nhìn rượu trong tay, uống hớp lớn, mắt nhìn chân trời phía xa, vầng trăng thứ nhất dần xuất hiện.

"Nếu ngươi thật sự không quên được nàng thì sao không đi ra ngoài trăm vạn dặm tìm đi!" Lúc này bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên từ dưới lầu.

Thần thức Tô Minh tập trung, trước khi giọng nói xuất hiện một giây thì hắn mới phát hiện có người đến gần!

Vài giây sau, từ cầu thang đi lên một cô gái lạnh lùng, chính là em gái của Nam Cung Ngân, cũng là người bây giờ Tô Minh hơi không muốn gặp.

Cô gái không thèm liếc Tô Minh, bước đến ngồi một bên, lấy bình rượu từ tay Nam Cung Ngân, lập tức bên trong toát ra khí lạnh trắng, hiển nhiên rượu trong bình đã lạnh ngắt. Cô ngửa đầu uống một hơi.

"Ta sẽ đi, chắc chắn sẽ!" Nam Cung Ngân nghiêng đầu nhìn cô gái, thật lâu sau từ từ nói.

Tô Minh ở một bên nhìn hai anh em, đang định tìm cớ rời đi thì bỗng biến sắc mặt, trong mắt hiện tia lạnh lẽo, đứng dậy nhìn phương xa trong thành.

"Nam Cung huynh, Mặc ta còn có một số việc phải giải quyết, xin phép đi trước." Tô Minh nói, mắt càng lạnh lẽo hơn, nhoáng người đã hóa thành cầu vồng từ ban công đạp không mà đi.

Nam Cung Ngân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, cô gái lạnh lùng bên cạnh gã lần đầu tiên đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Minh khuất xa, con ngươi bỗng co rút.

Bây giờ ở phía bắc Vu thành, con đường kinh doanh buôn bán phồn hoa có một cửa tiểm, Lan Lan vẻ mặt tức giận. A Hổ đứng cạnh cô biểu tình sợ sệt. Còn thiếu niên cánh tay phải khô héo thì mặt trắng bệch, lộ buồn bã.

Đối diện họ đứng một thiếu niên biểu tình khinh thường, quần áo cực kỳ hoa lệ. Bên cạnh thiếu niên đứng một người phụ nữ. Người phụ nữ vóc dáng mỹ miều, trên mặt không nhìn ra dấu vết năm tháng, ánh mắt bình tĩnh.

Sau lưng thiếu niên và người phụ nữ còn có ba người đàn ông mặt không biểu tình, thân thể ba người tỏa ra dao động đều là Ương Vu.

"Dược thảo rõ ràng là Khải Đông nhìn trúng trước, đã trả tiền rồi, sao các người vô lý như vậy, cưỡng ép đoạt!" Lan Lan tức giận nói.

"Khải Đông, không ngờ tại đây gặp được ngươi. Xem cánh tay phải của ngươi chắc là cần thảo dược này chữa trị? Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến người mua hết loại thảo dược này trong thành, ngươi đến xin ta thì ta có thể cho ngươi một chút. Nếu ngươi quỳ xuống dập đầu, ta cho ngươi một gốc. Nhưng bây giờ tâm tình ta không tốt, đuổi chúng ra!" Thiếu niên cười nói, câu cuối là nói với Ương Vu sau lưng.

"Bắc nhi, đừng cố ý làm khó dễ người ngoài, điều này không lễ phép. Gốc thảo dược này nếu đã là hắn trước mua thì đánh gãy chân ba người rồi cho hắn là được." Người phụ nữ bình thản nói, xoay người không thèm để ý nữa, nhìn hướng vật phẩm khác trong cửa hàng, dường như việc nhỏ này đối với bà không đáng chú ý. Nếu bà đã ra lệnh thì tất nhiên sẽ có người chấp hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.