Cầu Ma

Chương 472: Một ấn, một chộp!



Nhưng khoảnh khắc chúng cách nhau chỉ còn mười mét, chuẩn bị trận cắn nuốt điên cuồng, chiến đấu sinh tử, đôi mắt Tô Minh cũng lộ điên cuồng quên hết mọi thứ chỉ còn lại giết chóc thì…

Bỗng nhiên trên bầu trời xám có cầu vồng đen xẹt qua. Cầu vồng dài cỡ mấy trăm mét, đỉnh cầu vồng đứng một người!

Người này mặc đồ trắng, mặt tê liệt, tóc trắng tung bay, mắt đầy màu xám. Liếc người này một cái liền kiềm không được kinh sợ, từ người lão phát ra dao động khiến giây phút lão xuất hiện thì trên mặt đấy mấy ngàn bất tử hồn thân thể run rẩy, cách nhau mười mét không ai dám nhúc nhích chút nào.

Ông lão đầu bạc ở trên không trung cất bước, giây phút đến trên đầu mấy ngàn bất tử hồn thì lão không thèm liếc xuống dưới, chỉ nâng lên tay phải một ấn, một chộp mặt đất.

Cái ấn này Tô Minh thấy rõ, hắn có loại cảm giác lão già áo trắng cùng bầu trời dung hợp một chỗ, giờ cái ấn khiến không trung như sụp đổ, loại cảm giác này khiến thân thể hắn tan vỡ, cùng tan vỡ còn có tất cả bất tử hồn xung quanh!

Đặc biệt là những bất tử hồn đi theo sau mờ mịt không có thần trí, tất cả trong chớp mắt nổ tung, hóa thành vô số sương khói từ mặt đất sinh ra chúng. Thậm chí bất tử hồn cường đại giống Tô Minh nuốt không ít đồng bạn biến mạnh đều run rẩy chống đỡ không tới một giây đã nổ tung.

Bao gồm cả Tô Minh!

Tô Minh trơ mắt nhìn thân hình mình tan biến, vỡ nát, hóa thành sương khói. Lão già áo trắng trên trời tay phải từ ấn biến thành cách không chộp.

Cái chộp này tất cả bất tử hồn dưới đất tan vỡ hóa thành mảnh lớn sương khói trắng lao hướng bầu trời, bị lão già hút vào lòng bàn tay, hóa thành vụ cầu cỡ nắm tay, theo bàn tay nắm giữ biến mất trong người lão.

Cả quá trình chưa đến ba giây, tốc độ lão già không chút tạm dừng đi xa, không thấy bóng dáng.

Mặt đất trống rỗng, tất cả bất tử hồn đều tan biến, bao gồm Tô Minh.

Thời gian lại trôi qua, mấy tháng sau, mảnh đất này chậm rãi sinh ra từng lũ khói trắng. Những sương khói này ngưng tụ lại, hóa thành thân hình mơ hồ. Dù thân hình mơ hồ nhưng có thể thấy ra đó là bất tử hồn lúc trước chết tại đây!

Bất tử hồn không phải nói là không chết mà là chết rồi còn có thể sống lại, vĩnh viễn tuần hoàn.

Trong đó có một thân hình mơ hồ xuất hiện vị trí trước kia Tô Minh tan vỡ. Thân hình này hơi khác với bất tử hồn khác. Tay hắn động, không ngừng ấn, chộp, lặp lại động tác kỳ lạ. Thân hình chúng chậm rãi bị sương khói ngưng tụ, diện mạo lộ ra, thân hình không ngừng lặp lại động tác chính là Tô Minh! Nhưng trong đôi mắt xám của hắn thần trí không có dấu hiệu thức tỉnh, ngây ngốc nhìn tay phải của mình, giữ động tác ấn, chộp.

Hắn không biết mình tên là gì, không biết mình là ai, không biết tại sao mình ở đây, thậm chí mấy vấn đề này không tồn tại trong đầu hắn. Hắn không suy tư, trong mắt hắn thế giới không có chuyện gì quan trọng cả, quan trọng chỉ có ánh mắt nhìn động tác tay phải ngưng tụ ấn, chộp.

Hắn không biết tại sao mình phải làm động tác này, dường như mọi thứ là loại bản năng. Hắn không ngừng ấn chộp, quanh hắn bất tử hồn thân thể dần bị sương khói ngưng tụ thành thân hình, không còn mơ hồ nữa. Dần dần chúng ngẩng đầu, nhìn trời mênh mông.

Chỉ có Tô Minh cúi đầu vẫn nhìn tay phải của mình, ngây ngốc nhìn, ngây ngốc lặp lại vô số lần chộp, ấn.

Mãi dến mấy ngày sau, từ bầu trời phát ra tiếng kèn. Thanh âm xuất hiện, bất tử hồn thân thể chấn động, thu lại tầm mắt nhìn trời, nhìn hướng nơi phát ra tiếng kèn, chậm rãi đi tới trước.

Tô Minh vẫn không ngẩng đầu, dù hắn nghe tiếng kèn, dù đi theo bất tử hồn khác di chuyển thì hắn vẫn cúi đầu, nhìn tay phải, vĩnh viễn làm động tác ấn, chộp.

Tất cả điều bên ngoài so với động tác lặp lại không khiến hắn hứng thú chút nào. Chộp, ấn, Tô Minh tiến lên vẫn luôn làm vậy, hắn khác rõ với bất tử hồn bốn phía.

Chậm rãi, theo mấy ngàn bất tử hồn di chuyển, trong đó có một số bất tử hồn thức tỉnh ý chí, chúng thê lương hét, mắt hung ác đạt tới trình độ nhất định thì như lần trước đã chết, điên cuồng cắn nuốt đồng bạn.

Chẳng qua lần này bất tử hồn thức tỉnh so với lần trước có giống, cũng có khác.

Khi bất tử hồn xung quanh cắn nuốt thì Tô Minh đứng đó cúi đầu, giữ động tác cũ. Bên cạnh hắn không có hồn thức tỉnh, hắn tạm thời an toàn. Những bất tử hồn nuốt đồng bạn chẳng hề chú ý đến Tô Minh. Không biết bao nhiêu lần hắn ấn chộp, trước người hắn dần xuất hiện sóng gợn yếu ớt, sóng rất nhạt nhưng chân chính tồn tại.

Tô Minh không nhìn dao động, hắn luôn nhìn tay phải của mình, vẫn giữ động tác ấn chộp vòng đi vòng lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thời gian qua thật lâu, bốn phía bất tử hồn chết một số, tiếng gào tân sinh truyền khắp thiên địa. Lần này xuất hiện ba mươi hai bất tử hồn cường đại. Chúng thét gào quanh quẩn, bốn phía bất tử hồn chưa chết cùng run rẩy, lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ duy nhất…Tô Minh!

Tô Minh vẫn cúi đầu, giữ động tác cũ không chút tạm dừng hay thay đổi. Trước người hắn, sóng gợn nhạt ngày càng nhiều.

Không ai chú ý Tô Minh, bao gồm cả bất tử hồn cường đại. Chúng nó gào thét xong dẫn mấy ngàn hồn bay hướng viễn xứ truyền đến tiếng kèn.

Trong quá trình lại xuất hiện mấy lần bất tử hồn thức tỉnh, thường mắt chúng có thần trí thì trước tiên lực chọn nuốt đồng bạn để khiến mình cường đại.

Trong đó có một lần bên cạnh Tô Minh có một bất tử hồn thức tỉnh, nó gầm lên nhào hướng hắn. Tô Minh không ngẩng đầu, không liếc nhìn, vẫn giữ động tác ấn chộp. Nhưng khi nó đến, Tô Minh ấn một cái, bất tử hồn nhào tới thân thể mạnh run lên, trong mắt không có nhiều thần trí lộ ra kinh khủng, thân hình chưa tới gần Tô Minh thì bắt đầu vỡ, theo nó vỡ ra, tay phải hắn hóa thành chộp.

Cái chộp này chỗ thân hình bất tử hồn vỡ lập tức bốc khói trắng, những khói trắng bay hướng tay phải Tô Minh, hóa thành vụ cầu yếu ớt biến mất trong tay hắn.

Bất tử hồn lập tức lùi lại, trong hoảng sợ thân thể yếu hơn nhiều. Nó lùi lập tức bị bất tử hồn khác thức tỉnh nhào lên, tiếng hét thê lương, cuối cùng nó bị cắn nuốt.

Tô Minh từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên, động tác chẳng chút tạm dừng, nhưng sóng gợn trước người hắn ngày càng nhiều, dần dần, bốn phía hắn vặn vẹo cực kỳ dễ thấy.

Loại sóng gợn vặn vẹo này khiến bất tử hồn bốn phía bản năng thụt lùi, không dám đến gần. Còn bất tử hồn nuốt đồng bạn cường đại lên cũng nhìn hướng Tô Minh, trong mắt có mờ mịt và…e ngại. Chúng cảm giác được có lực lượng khủng bố vòng quanh Tô Minh, khiến chúng không dám đến gần.

Chậm rãi, bầy bất tử hồn lại di chuyển, nhưng trong bất tử bất diệt giới này trừ những hồn vòng đi vòng lại chết rồi sống ra, dường như chuyện khác cũng trở thành vòng xoáy tuần hoàn, không ngừng mở màn.

Mấy tháng sau khi mấy ngàn bầy bất tử hồn di chuyển, một ngày này trên đất trắng xuất hiện một đám bất tử hồn số lượng tương đương, cũng có gần trăm bất tử hồn cường đại dẫn dắt.

Giống như trước, khi hai bầy bất tử hồn nhìn nhau thì chúng cùng phát ra tiếng hét thê lương, điên cuồng xông lên. Tô Minh vẫn không ngẩng đầu, đứng đó lặp lại ấn chộp.

Mãi đến khi hai bầy bất tử hồn tiếp xúc nhau, trong tiếng gào và điên cuồng cắn nút, hai bên phát triển giãy dụa sống chết, chỗ Tô Minh có hai bất tử hồn nhào tới. Nhưng khoảnh khắc chúng đến thì thân thể bỗng tan vỡ, hóa thành khói trắng bị Tô Minh chộp lấy hấp thu vào lòng bàn tay.

Động tác của Tô Minh ngày càng nhanh, sóng gợn trước mặt hắn ngày càng nhiều, vặn vẹo càng dễ thấy. Hễ bất tử hồn nào đến gần hắn đều sẽ hét thảm thiết, thân hình tan vỡ, hóa thành khói trắng bị hút vào lòng bàn tay Tô Minh.

Tô Minh đứng đó cứ giữ động tác này, dần dần, động tác ngày càng nhanh, sóng gợn không ngừng mở rộng, bốn phía bất tử hồn đều cảm giác khủng khiếp từ chỗ Tô Minh. Khoảnh khắc chúng ngừng cắn nuốt, ánh mắt tập trung về phái Tô Minh.

Tay phải của Tô Minh không biết bao nhiêu ngày chưa từng tạm dừng bỗng khựng lại.

Khựng lại xong tay phải Tô Minh chậm rãi ấn xuống! Lập tức tiếng ầm ầm vang vọng, lấy Tô Minh làm trung tâm, trùng kích cường đại quét bốn phía. Trong phạm vi nơi này mấy ngàn gần vạn hồn bị trùng kích đụng phạm, thân hình tan vỡ hết.

Tô Minh ấn xong chậm rãi chộp, thậm nhiều khói trăng như sương đục xoay tròn quanh người hắn, lao hướng tay phải.

Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh đứng trong nhiều sương khói, theo tay phải hấp thu sương, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, màu xám trong mắt nhanh chóng rút đi, thần trí tăng rất nhiều!

"Ta…là Tô Minh…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.