Cầu Ma

Chương 474: Giống nhau ư?



Tô Minh đôi mắt tê dại chậm rãi bay trên trời, hắn không nhìn xuống mặt đất, thường đi qua đâu là tất cả bất tử hồn trên mặt đất đều run rẩy, bị hắn tùy ý một ấn một chộp, lập tức tan vỡ thành vô số sương mù đuổi theo bóng dáng hắn đi xa.

Giờ phút này hắn giống hệt như ông lão áo trắng trước kia.

Quá trình như vậy xảy ra rất rất là lâu, một năm, hai năm, ba năm…mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm…một trăm năm…có lẽ càng lâu hơn.

Tô Minh không chết nữa, hắn chỉ chết hai lần, lần thứ hai chết rồi sống lại hắn một đường đi tới, theo tiếng kèn nức nở, trong trời đất mênh mông, nuốt vô tận khói trắng.

Hắn cường đại khiến hắn càng tê liệt, không còn biểu tình mờ mịt, không còn mệt mỏi, chỉ có bình tĩnh, chẳng qua loại bình tĩnh này không phải yên tĩnh tinh thần mà là biểu hiện bề ngoài tê dại.

Hắn không biết mình hấp thu bao nhiêu bất tử hồn, trong năm tháng vô tận hắn không ngừng một giây, luôn đi tới, luôn cắn nuốt, Tô Minh đã nuốt chín tên giống như gã đàn ông tóc đỏ. Mỗi lần nuốt bất tử hồn như vậy sẽ khiến Tô Minh càng cường, động tác ấn chộp dường như trở thành bản năng của hắn.

Mãi đến có một ngày trước mặt Tô Minh, hắn thấy một ngọn núi, đó là ngọn núi to lớn cao đâm tận mây. Ngoài ngọn núi có một tượng khắc hình long xà quay quanh, đầu long xà từ trên cao nhìn xuống mặt đất. Tiếng kèn nức nở du dương phát ra từ ngọn núi và trong pho tượng, khuếch tán bốn phía. Giây phút nhìn pho tượng và ngọn núi, trong tinh thần tê dại của Tô Minh cảm nhận triệu hoán mãnh liệt.

"Bất tử chiến hồn…quy vị…" Một giọng già nua vang trong đầu óc hắn, mvang vọng, thanh âm kia lộ ra cổ xưa, rơi vào lòng hắn, khiến người hắn run lên.

Đôi mắt hắn tê dại chậm rãi đi tới trước, đến dưới chân núi, hắn nhảy lên, đáp trên mình long xà khổng lồ. Trong lòng hắn có chỉ dẫn, triệu hoán hắn đến trên vảy long xà, lựa chọn một cái, ngồi xếp bằng tại đó, chờ đợi bất tử hồn quay về chỗ cũ.

Tô Minh đi trên vảy long xà to lớn, tiến tới trước. Đưa mắt nhìn lại, vảy trên mình long xà chi chít vài chục vạn, Tô Minh chọn trong đó một cái vảy ngồi xếp bằng, nhìn phía trước, biểu tình cứng ngắc, dường như nơi này thuộc về hắn, dường như đây là tận cùng con đường hắn đi. Trên bầu trời tiếng kèn nức nở càng rõ ràng bên tai, thanh âm dần khiến hắn có loại mơ hồ, mắt dần khép, cảm giác mỏi mệt khó tả như thủy triều dần nhấn chìm hắn.

Nhưng giây phút đôi mắt hắn sắp khép kín, đầu hắn cúi thấp, khóe mắt rơi trên vảy, thấy không xa có một dòng chữ ngoằn nghèo hiển nhiên con người lấy tay khắc.

[Ta là Tô Minh.]

Vảy chỉ có bốn chữ này.

Khoảnh khắc nhìn thấy bốn chữ đó, con ngươi mờ mịt của Tô Minh trợn trừng, co rút, hắn ngây ra. Bốn chữ kia như hóa thành vô số lần đánh ầm ầm trong đầu hắn. Hắn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm hàng chữ, hơi thở hỗn loạn. Tinh thần hắn nổi lên sóng to, mấy chữ này vào lúc hắn trông thấy thì có loại cảm giác quen thuộc, dường như bốn chữ này là do hắn khắc ra!!!

Trong giây phút Tô Minh chấn động, bỗng nhiên thanh âm già nua lại lần nữa vang vọng trong thiên địa.

"Bất tử chiến hồn…quy vị…"

Khoảnh khắc thanh âm kia vang vọng, vảy dưới chân Tô Minh lập tức truyền đến lực hút to lớn. Lực hút này khiến Tô Minh không có cách nào phản kháng, dường như hắn có lực lượng cường đại nhưng căn nguyên sức mạnh là đến từ pho tượng đó, đối phương có thể tặng hắn lực lượng cũng tùy thời thu lại.

Lực hút bùng nổ, thân hình Tô Minh biến mơ hồ, thật nhiều sương khói ở trong thân thể hắn điên cuồng trào ra bị vảy dưới chân nhanh chóng hấp thu.

Cảm giác yếu ớt tràn ngập cả tâm thần Tô Minh, tầm mắt hắn mơ hồ. Nhưng giây phút tất cả mơ hồ và yếu ớt, đầu óc Tô Minh nổ tung như có tia chớp xẹt qua, khiến hắn vào giây phút này chợt nghĩ ra tất cả!

Hắn nhớ ra đây là đâu, hắn nhớ ra tại sao mình tới đây, hắn nhớ ra thân phận của mình, hắn nhớ ra rắn nhỏ, hắn nhớ ra Chúc Cửu Âm, nhớ hết tất cả.

Hắn cũng nhớ câu nguyền rủa của Chúc Cửu Âm.

"Nếu ngươi trầm luân thì ta thành công nuốt và sống lại, nếu ngươi thức tỉnh thì ta cam tâm tình nguyện bị đồng tộc nuốt, chúc nó tân sinh!"

"Ta sẽ không trầm luân, tuyệt đối không!!! Ta không phải bất tử chiến hồn, ta là…Tô Minh!!!"

Tô Minh ngửa đầu gào thét, đôi chân đã tán biến, nửa người nhanh chóng trong suốt, mắt thấy hắn sắp hoàn toàn bị vảy long xà hấp thu thì mạnh cúi đầu, dùng ngón trỏ tay phải tàn hồn dốc hết sức lực viết xuống hàng chữ vào vảy!

[Nơi này là Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt…]

Hàng chữ viết sau bốn chữ "Ta là Tô Minh", trước khi hắn biến mất sốt ruột viết ngoáy.

Giây phút hắn viết xong chỉ thiếu một nửa chữ "giới" thì tay phải hóa thành sương khói, cùng với thân thể hắn mọi thứ biến thành sương khói, bị vảy hấp thu sạch sẽ.

Tô Minh, chết, tan biến.

Theo hắn chết đi, ngọn núi trở về bình tĩnh. Pho tượng long xà vẫn quấn ngoài núi tựa vật chết, không nhúc nhích. Nhưng vài chục vạn vảy trên người nó, nếu bây giờ có ai đi lên trên nhìn kỹ vậy sẽ thấy hơn mười vạn cái vảy nhìn thấy từng câu một, chữ viết giống nhau.

[Ta là Tô Minh.]

[Ta là Tô Minh.]

[Ta là Tô Minh, nơi này là Chúc Cửu Âm.]

[Bất tử bất diệt giới.]

[Ta là Tô Minh, ta phải thức tỉnh, không thể trầm luân.]

[Ta là Tô Minh, rắn nhỏ gặp nguy hiểm, chỉ có thức tỉnh ta mới cứu được nó.]

[Ta là Tô Minh, đến từ Man tộc.]

[Ta là Tô Minh, thiên cùng địa, băng và hỏa.]

[Ta là Tô Minh, đừng nuốt bất tử hồn, tuyệt đối đừng nuốt bất tử hồn.] Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

[Dù nuốt một thôi cũng sẽ không thể…]

Chữ viết như vậy tồn tại trên mười vạn cái vảy, trong đó đa phần là bốn chữ "ta là Tô Minh", chỉ có một số vảy ít ỏi mới có hai hàng chữ viết, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai hàng chữ viết thời gian không giống nhau.

Những cái này đều là Tô Minh khắc!!! Hắn không phải chỉ chết hai lần, đây chỉ tồn tại trong ký ức của hắn. Kỳ thực ngọn núi, pho tượng này hắn đã tới vô số lần…

Mỗi lần đến đây đều ở phút cuối thân thể thành khói trắng bị vảy hấp thu khiến hắn nhớ lại tất cả. Hắn không cách nào phản kháng, chỉ biết dùng cách vụng về thế này để nói cho mình lần sau tới đây là chốn nào, sứ mệnh của mình là gì, mình muốn làm cái gì, mình không thể trầm luân!!!

Đây là một cách rất ngốc, cũng rất đáng buồn, nhưng từ hơn mười vạn chữ viết trên vảy có thể thấy ra Tô Minh cứng cỏi và quyết tâm, thấy ra hắn cố chấp cùng…điên cuồng!

Đây, chính là Chúc Cửu Âm…bất tử bất diệt giới!

Mặt đất mênh mông, không có ạnh nắng chói chang, ánh sáng bốn phía vĩnh viễn tồn tại, không sáng, không tối. Mặt đất trắng có từng luồng khói trắng bay ra, dần hợp thành từng thân hình mơ hồ hư ảo. Trong đó có một thân hình mở đôi mắt ra, trong mắt một mảnh xám mông lung, hắn, là Tô Minh…

Thời gian trôi qua, đám bất tử hồn theo tiếng kèn tiến lên, dần dần, sau mấy lần chết đi, hắn rốt cuộc ở lần cuối cùng thành cường giả mạnh nhất bầy bất tử hồn.

Từng bước một, hắn không ngừng cắn nuốt mà biến cường lên, dần trở thành cường giả, có lực lượng cường đại, nắm giữ năng lực chiến đấu một ấn một chộp, như một nhanh một chậm, như một tĩnh một động, lấy đó đi trong trời đất, hưởng thụ cắn nuốt bất tử hồn rồi thoải mái và cường đại, cũng qua đôi mắt tràn đầy máu xám, mãi đến khi xám xua tan tia sáng trong mắt, nhớ đến tên của mình nhưng cuối cùng biến thành tê liệt và bình tĩnh, lại đi tới nơi kèn triệu hoán. Đi tới cái vảy nào đó trên mình pho tượng long xà trên ngọn núi, khoảnh khắc thân thể tan biến nhớ lại mọi thứ, ở cái vảy để lại câu nói đối với mình đến lần sau, một câu không cam lòng, không bao giờ tuyệt vọng.

Có lẽ câu này lần sau hắn không trông thấy vì vảy quá nhiều.

Nhưng đây là hy vọng, đây là hắn có thể nghĩ ra hy vọng cuối cùng. Hắn không muốn trầm luân, hắn phải phản kháng!!!

Thời gian trôi qua, lần sau Tô Minh tử vong và tân sinh, một lần lại một lần đi tới pho tượng long xà, một lần lại một lần để xuống câu nói, vài chục vạn vảy trên mình long xà có đa số bị hắn khắc chữ viết theo từng lần tiến đến. Trong đó có hơn phân nửa khắc hai hàng, có một số ít khắc ba hàng, có cực kỳ ít ỏi khắc bốn hàng, có chưa đến ba mươi cái vảy khắc bốn hàng.

[Ta là Tô Minh.]

[Đây là tử vong Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới.]

[Rắn nhỏ gặp nguy hiểm, chỉ có ta thực sự thức tỉnh mới cứu được nó.]

[Cảm ngộ thiên cùng địa, băng cùng hỏa, tìm ra hai mặt chính phản thuộc về mình, mới là cách duy nhất rời khỏi nơi này.]

[Không được nuốt bất tử hồn, một cái cũng không được, tuyệt đối, tuyệt đối, đừng nuốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.