Cầu Ma

Chương 496: Xâm nhập Âm Linh!



Tô Minh thậm chí chưa đi ra vài bước, độc thi sau lưng hắn lưu luyến hướng hắn phát ra tiếng gầm. Tiếng gầm không có hung ác mà truyền đến ẩn ý gì.

Tô Minh ngoái đầu liếc độc thi, gật đầu.

Độc thi lập tức nâng cao tinh thần xoay người chạy xuống đầm lầy mãi đến khi toàn thân đều chìm vào trong. Tô Minh đứng giữa không trung, thong thả chờ.

Qua khỏng mười lăm phút, trên đầm lầy lượn lờ sương khói xanh cuồn cuộn trào, giống như đầm lầy tỏa ra lực hút bị hút vào trong. Qua giây lát, trong đầm lầy xuất hiện vòng xoáy, vòng xoáy chuyển động ngày càng nhanh, cuối cùng độc thi vọt ra khỏi đầm lầy.

Con ngươi Tô Minh co rút, hắn thấy rõ trong tay độc thi cầm một dao găm hình cung. Dao găm màu xanh ngắt, không biết là chất liệu gì tạo ra. Có hơi thở cổ xưa ập đến, hiển nhiên dao găm tồn tại năm tháng rất lâu!

Nghĩ đến Chúc Cửu Giới từ xưa, dao găm chắc là báu vật cổ, nhưng không biết độc thi làm sao có được. Hắn hiểu được vì có dao găm mới khiến khói độc của độc thi biến dị!

Nó lo lắng dao găm bị Tô Minh lấy đi, khi nó cầm dao găm bay ra lập tức đâm vào ngực. Tô Minh thấy dao găm đâm vào người độc thi thì hòa tan, chui vào trong không thấy bóng dáng.

Độc thi lộ vẻ thống khổ, vùng vẫy một lát mới gượng lại được, vết thương chớp mắt lành lại, ánh mắt sáng ngời hơn cả trước kia.

Tô Minh nhìn độc thi, lòng nổi lên nghi ngờ. Dao găm nếu có hiệu quả như vậy thì tại sao trước đó độc thi không lấy ra?

Độc thi dù có trí tuệ rồi nhưng chỉ có thể đơn giản biểu đạt vui buồn giận chứ không thể trao đổi với Tô Minh, vấn đền này hắn không thể lấy được đáp án, nhưng hắn nhớ kỹ, âm thầm quan sát và cảnh giác.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ sâu xa, Tô Minh xác định dấu ấn khắc trên người đối phương càng vững chắc, khống chế nó không có gì ngoài ý muốn thì thu lại tầm mắt. Hắn nhìn hướng Âm Linh tộc, nhoáng người lên lao nhanh đi.

Độc thi hóa thành vệt xanh theo sát sau.

'Đáng tiếc con rối Cơ Vân Hải, mình phủ thần thức vẫn không thể tìm ra, nếu không thì có thể tăng sức chiến đấu lên đỉnh cao!'

Mưa vẫn rơi, tí tách từ trên trời rơi xuống, tràn ngập khu vực rộng Chúc Cửu Giới.

Hoàng hôn, Tô Minh bay nhanh ở giữa không trung, đằng trước xuất hiện rừng cây rậm rạp. Có thể thấy sâu trong rừng có vài ngọn núi đứng thẳng, càng có nhiều đại điện tầng tầng vòng quanh. Ngoài đại điện Tô Minh còn trông thấy vô số pho tượng bất động.

Giống như mọi thứ ngủ say, một mảnh tĩnh lặng không truyền ra chút tiếng vang. Nhưng lấy thần thức phủ lên thì Tô Minh cảm nhận được tiếng gào yếu ớt khổ sở từ xích long!

Đây chính là nơi Âm Linh tộc ở, cũng là chỗ dao động xích long!

Tô Minh quét mắt qua, cuối cùng tập trung vào một ngọn núi cao ngất, trên đỉnh núi có một tòa cung điện. Cung điện này lúc trước có lóe qua trong thần thức Tô Minh.

Nhìn địa điện trên ngọn núi, Tô Minh không dừng bước chân, người lóe ánh sáng vàng lao tới.

Khoảnh khắc Tô Minh đến gần, dưới chân núi, những tượng đá bất động ngoài đại điện như hòa tan, sống lại, khí thế mạnh mẽ khuếch tán, khiến nước mưa rơi xuống khựng lại bắn ra bốn phía không thể đáp xuống, khiến tầng mây trên trời mông lung như bị khí thế che phủ, nhìn mông lung toát vẻ vặn vẹo.

"Đất Âm Linh tộc, kẻ tự tiện xông vào, giết!" Giọng nói âm trầm vang vọng trong trời đất, thanh âm lộ ra mãnh liệt sát ý, như ẩn chứa pháp tắc, đủ khiến người nghe xong tinh thần chấn động.

Tô Minh toàn thân tỏa ánh sáng vàng chói mắt, trong người vang tiếng két két. Đây là từ khi hắn đi ra bất tử bất diệt giới, lần đầu tiên lộ ra toàn bộ thực lực của mình. Dù khi giết kim tuyến tộc nhân Bức Thánh tộc thì Tô Minh vẫn không dốc hết sức. Nhưng bây giờ theo hắn toàn thân lóe ánh sáng vàng, tiếng két két truyền ra, tóc cũng biến thành màu vàng. Trên mặt hắn hiện ra Man Văn Ô Sơn, sau lưng hắn nguyên thần tỏa ra, hóa thành ảo ảnh to lớn. Ảo ảnh bộ dạng giống hắn nhưng cao mấy mét. Huỹen hóa ra xong nó một tay ấn pháp quyết, ánh mắt lạnh lùng đi theo Tô Minh.

Đây là hóa thần nguyên của hắn, đáng tiếc không có Cơ Vân Hải, nếu không thì tu vi tiên tộc của Tô Minh sẽ càng phát ra sức chiến đấu mạnh hơn. Tuy nhiên biến đổi như hiện giờ toát ra cũng đủ phát huy sức mạnh rồi!

Độc thi theo sau lưng, mắt lóe tia hung ác, hít thở thì sương khói hai màu đen xanh tràn ngập ngoài người nó, lượn lờ, trông như quy vật.

Tô Minh lao nhanh đi, từ nơi này đến đại điện ngọn núi kia, chính giữa cách tám cung điện. Tám cung điện bên ngoài mỗi cái đều có nhiều tượng đá. Bây giờ điện thứ nhất ngoài cùng thức tỉnh tất cả tượng đá!

Tại đây tồn tại cấm chế không nhìn thấy khiến người không thể thuấn di, không gian như bị cấm chế đè ép không có chút khoảng trống. Nếu cưỡng ép thuấn di, vậy rất có thể thân hình vừa biến mất lập tức máu thịt nổ tung ở không xa.

Tô Minh vẻ mặt lạnh lùng, mắt kiên quyết lao nhanh, khoảnh khắc đến trước mặt điện thứ nhất cản đường. Hắn vừa đến gần, các tượng đá ngoài điện đều thức tỉnh lạnh lùng nhìn Tô Minh. Khoảnh khắc hắn đến thì chúng cùng gầm lên.

Tô Minh hừ lạnh một tiếng, giây phút những tộc nhân Âm Linh tộc đến thì ngoài người hắn hiện ra nhiều tia chớp hình cung. Cùng lúc đó, nước mưa trên trời, tia chớp cũng hiện ra phạm vi lớn. Khi Tô Minh nâng lên tay phải vung, vô tận sấm sét đánh xuống.

Từ xa nhìn lại ngoài cung điện thứ nhất giăng đầy mưa sét, vô số sấm sét ầm vang, trong hoàng hôn chớp mắt chiếu sáng nơi này!

Tất cả sấm sét đều là Tô Minh lấy Lôi Man truyền thừa tinh dẫn động. Sấm sét phru lên khiến những tộc nhân Âm Linh tộc đến cùng khựng lại. Khoảnh khắc chúng khựng lại, Tô Minh đã tới cửa chính điện thứ nhất, định bước ra thì trong điện phát ra tiếng gầm, một thân hình hơn mười mét lao ra khỏi điện.

Nó chưa đến gần đã có uy nhiếp cường đại áp bức tinh thần Tô Minh. Tô Minh không chút ngừng bước chân, nắm đấm tay phải đánh hướng thân hình to lớn.

Thân hình to lớn cũng nắm tay lại, phút chốc hai đấm đụng vào nhau, một ở trong điện, một ở ngoài điện, chính giữa là cửa điện.

Một thân thể hơn mười mét, một so với nó thì hơi nhỏ bé!

Một sắc mặt hung tợn, một biểu tình lạnh lùng!

Thời gian trong chớp mắt đóng băng, ánh sáng tia chớp chiếu rọi tất cả. Giây phút nắm đấm của họ va nhau, trong đại điện tộc nhân Âm Linh tộc mặc áo giáo toàn thân chấn động, giáp vỡ thành bốn năm mảnh lộ ra khuôn mặt như cây khô, hộc ra bãi máu, liên tục lùi mấy bước!

Tô Minh chẳng chút lùi lại, nhoáng người lên bỏ qua điện thứ nhất, lao hướng điện thứ hai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ngươi là ai!?"

Sau lưng hắn là giọng nói chấn kinh của gã đàn ông. Sức mạnh thân thể của Âm Linh tộc luôn là điểm để chúng kiêu ngạo, dù tu vi ngang bằng nhưng sức mạnh cơ bắp đủ lấn át!

Nhưng mới nãy trong chớp mắt gã đàn ông kinh sợ không thể miêu tả. Gã cảm nhận rõ đối phương không thi triển thần thông mà giống như gã, đều dùng sức mạnh thân thể, dưới tình huống đó vậy mà gã triệt để thua!

"Ta là Tô Minh, tới đây lấy Âm Linh tộc tộc ngươi chi linh!"

Giây phút Tô Minh bước vào điện thứ hai thì tượng đá ngoài điện cùng hòa tan, từng tên sắc mặt âm trầm, lập tức lao hướng hắn.

Lần này Tô Minh không ra tay mà đưa ra độc thi. Nó gầm lên vọt ra, người khuếch tán khói độc hai màu, chớp mắt phu trùm bốn phía. Tô Minh biết muốn cứu ra xích long có thể làm là một chữ nhanh!

Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất xông hướng phong ấn xích long!

Bước chân không ngừng, hắn xông tới cửa điện thứ hai. Giây phút hắn đến gần, từ trong điện thứ hai bước ra một người đàn ông. Người đàn ông tay cầm trường mâu, đi ra thì mâu đâm hướng Tô Minh, mang theo tiếng xé gió sắc nhọn, đinh tai nhức óc. Giống như là gã đã sớm chuẩn bị mâu này, giờ súc thế đánh ra!

Mắt thấy mâu sắp đụng vào Tô Minh, hắn nâng lên tay phải, lập tức biến ảo ra Hàm Sơn Chuông. Giống như nắm tay hắn trở thành chuông va chạm với trường mâu, tiếng chuông ngân kịch liệt chấn động vang vọng trời đất. Gã đàn ông cầm trường mâu người chấn động, trường mâu trong tay vỡ ra từng tấc, gã lùi vài bước khóe miệng tràn máu. Tô Minh không chút do dự, một bước vượt qua điện lao hướng điện thứ ba.

Giây phút hắn bước vào điện thứ ba, tất cả pho tượng ngoài điện đều thức tỉnh, ngay cả người thủ hộ trong điện cũng đi ra ngoài cửa, tay cầm trường thương nâng lên. Tất cả Âm Linh tộc điện này đều giơ thương lên cùng ném ra, từng tiếng rít sắc bén lao hướng Tô Minh.

Tô Minh sắc mặt như thường, đối mặt nhiều trường thương lao đến, tay trái nâng lên nhẹ ấn trước mặt.

"Tay trái ta đại biểu năm tháng quá khứ, như thân các người tìm dấu vết thời gian...đảo ngược...." Tô Minh khẽ thì thầm.

Khoảnh khắc phát ra lời nói thì hắn cách không ứng, nhiều trường thương lao đến bỗng nhiên không tiến tới nữa mà thụt lùi! Cùng lúc đó, người Âm Linh tộc điện thứ ba bước chân nhấc lên chưa đạp xuống đã nghịch chuyển thụt lùi một bước!

Một bước rút lui hình thành rung động thị giác, đủ khiến người chính mắt thấy hoảng sợ!

Người Tô Minh như tia chớp trực tiếp lướt qua điện thứ ba bước tới điện thứ tư!

Tộc nhân Âm Linh tộc điện thứ tư quái lạ không thức tỉnh, chỉ có một gã đàn ông cao hơn ba mươi mét đứng đó, phức tạp nhìn Tô Minh!

"Ngươi cũng muốn ngăn cản ư?" Tô Minh bình tĩnh hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.