Tông Trạch thầm than, ánh mắt nhìn Tô Minh càng phức tạp. Năm đó lần đầu gặp nhau, người trước mặt còn yếu chưa khiến y chú ý bao nhiêu.
Sau này gặp lại thì tu vi nhiếp hồn người, phất tay đã có lực lượng phong ấn thiên địa, khiến Tông Trạch rung động, nhưng y lờ mờ thấy ra đối phương ở trạng thái này không phải là Tô Minh!
Sau đó là bây giờ, y lại thấy Tô Minh, nhưng lúc này hắn mang đến cho y rung động vượt qua hai lần trước. Không phải nói tu vi của Tô Minh vượt qua Hồng La mà vì lúc này hắn ở trong mắt Tông Trạch là bản thân hắn!
Ba lần gặp gỡ, mỗi lần khác nhau. Cả đời này Tông Trạch gặp người chỉ có duy nhất Tô Minh trước mắt cho y cảm giác mãnh liệt như vậy.
"Lần này ngươi lỡ tay, hậu quả là đảo Nam Trạch ta từ nay không còn an toàn. Từ nay mọi người giãy dụa sống trong tai kiếp lại lần nữa đối mặt nguy hiểm, đối mặt săn người đến từ Đông Hoang." Tông Trạch không nhìn thịt nát Vân Lai chết đi mà thở dài.
Tô Minh im lặng không lên tiếng, giây phút giết chết Vân Lai thì hắn cảm giác đất đảo Nam Trạch khẽ chấn động.
Chấn động mới đầu không mãnh liệt nhưng rồi hóa thành tiếng nổ, màn trời nhân tạo liên tục chớp lóe, luân phiên chợt tới chợt sáng. Khi Tô Minh ngẩng đầu nhìn, màn đêm nhân tạo mạnh lóe sáng, ánh chiếu đảo Nam Trạch. Nhưng ánh sáng như sấm sét chớp lóe rồi tan biến.
Tiếng bùm bùm phát ra từ màn trời, theo ánh sáng tán đi, ngôi sao trên trời nhân tạo dường như liên tiệm với nhau dần ảm đạm cuối cùng thành màu đen. Nhưng bây giờ đen và tối vừa nãy khác nhau về bản chất!
Mới nãy đen là vì trời nhất tạo mất đi các linh khí mà ảm đạm, nhưng giờ đảo Nam Trạch xuất hiện biến cố, trời nhân tạo tan vỡ, dù còn có phòng hộ nhưng nó biến trong suốt, đen dày đặc chính là màu...Tử Hải!
Khi Tô Minh thấy màu đen Tử Hải, Tông Trạch thấy, Phương Thương Lan trên ngọn núi thấy, tất cả người hai tộc Vu Man cư ngụ trên đảo Nam Trạch thấy rõ cả.
Nếu không kiên cường sẽ khó giãy dụa, nếu không kiên cường khó bò khỏi cái chết, nếu không kiên cường càng khó sau khi vô số người đất Nam Thần chết còn có thể mở mắt ra!
Cho nên dù đảo Nam Trạch xuất hiện biến dị, dù có không ít người nhìn thấy Vân Lai chết đi, thấy Tô Minh xuất hiện nhưng vẻ mặt họ chấn động thôi chứ không có nhiều kinh hoàng, càng chẳng có tiếng xôn xao truyền đến. Họ yên lặng nhìn bầu trời, yên lặng cảm nhận đất dưới chân chấn động, cả đảo Nam Trạch chậm rãi thăng lên mặt biển.
Trong đám người, Tử Yên ngơ ngác nhìn mọi thứ, chuyện xảy ra nằm trong dự đoán của cô nhưng không ngờ kết quả sẽ như vậy. Tuy cô từng là thị thiếp của Vân Lai, tự nhận hiểu nhiều về gã nhưng vẫn không biết rằng, trận pháp đảo Nam Trạch liên tiếp với mạng sống Vân Lai!
Phương Thương Lan im lặng, sự sống của Vân Lai liên tiếp với trận pháp thì cô có biết, cũng vì vậy cô chuẩn bị nhiều cuối cùng rất có tin chắc giết chết Vân Lai hoặc trọng thương gã. Cô cũng biết Vân Lai chết rồi hậu quả là trận pháp đảo Nam Trạch tan vỡ, đảo sẽ từ dưới đáy Tử Hải lại xuất hiện trên mặt biển.
Nhưng...ánh mắt cô lộ kiên định.
"Tử Yên vì mình chịu khuất nhục nhiều năm, tuy bây giờ nàng ở cùng Nha Mộc nhưng nàng không biết trên người có cấm chế của Vân Lai, nhìn như tự do sống chết, kỳ thực vẫn nằm trong tay gã. Việc này Tông Trạch sẽ không can thiệp quá nhiều, trừ phi tu vi Nha Mộc có thể bước vào Hậu Vu. Đây là điều mình thấy trong ký ức của Vân Lai. Tử Yên vì mình chịu nhục, mình cũng có thể vì nàng cõng bêu danh máu lạnh. Dù lấy cả đảo Nam Trạch làm cái giá, chỉ cần cho Tử Yên chân chính tự do thì mọi thứ đáng giá!' Đây là năm đó Phương Thương Lan định ra kế hoạch giết Vân Lai thì thầm nhủ.
Kế hoạch của cô còn có khâu thứ hai, đó là giết hoặc trọng thương Vân Lai rồi, cô chuẩn bị kỹ lưỡng mang Tử Yên bình yên rời đi, tới đảo khác mở ra sinh hoạt mới.
Nhưng Tô Minh xuất hiện đánh loạn mọi tứ.
Tô Minh cảm nhận đảo dưới chân chấn động càng kịch liệt, tiếng nổ ầm ầm truyền ra, chắc là đảo Nam Trạch bay lên trên. Hắn im lặng nhìn đáy Tử Hải bên ngoài, nước biển ồ ạt ra, trên mặt biển xuất hiện lỗ hõm to lớn, từng đợt sóng gợn lăn sang mép.
Chỉ giây lát mặt biển vốn trống trải trong tiếng nổ kinh thiên động địa, một hòn đảo nhỏ từ đáy biển trồi lên. Khoảnh khắc trồi lên, thật nhiều nước biển cuồn cuộn, có thể thấy một màn sáng hình cung bao phủ hòn đảo. Đảo xuất hiện trên biển, nước mưa bên ngoài xuyên qua màn sáng rơi vào trong!
Tô Minh ngẩng đầu nhìn ngoài màn sáng tầng bay trên trời, nhìn biển gầm rống bên phải, bên tai vang giọng Tông Trạch.
"Đông Hoang đại lục va chạm, Nam Thần chia năm xẻ bảy, biến năm ba khối đại lục nhỏ rất nhiều, rồi vô số đảo mép bìa. Ba khối đại lục nhỏ có trận pháp phòng hộ, như bị phong tỏa, cấm tất cả người ngoài bước vào. Trừ ba khối lục địa nhỏ ra còn có những đảo hỗn tạp, trên đảo đa số không có sinh linh, chỉ ít ỏi là giống như ta những người sống sót sau tai nạn cư ngụ. So với ba khối lục địa bị phong tỏa, chúng ta sinh hoạt trên đảo đối mặt hung hiểm nhiều hơn, hung hiểm đến từ Tử Hải, nhưng càng nhiều là từ Đông Hoang. Tai biến Đông Hoang, Nam Thần vỡ ra thì tất cả chịu tai nạn, mặt đất tan vỡ, xuất hiện nhiều đảo, nhưng người Đông Hoang là gấp mấy lần người Nam Thần, cho nên mức độ thương tổn cho hơn Nam Thần nhiều, mặt đất không chia năm xẻ bảy. Nam Thần tử thương quá nhiều, Đông Hoang tổn hại không nặng tạo thành chênh lệch mạnh yếu to lớn. Người Đông Hoang lấy săn bắt người Nam Thần chúng ta làm vui. Theo họ thấy thì người Nam Thần chúng ta dù là hai tộc Vu Man đều chỉ là hạ đẳng, ví dụ Ma La thịnh hội là những đảo ngoài Đông Hoang đại lục một đảo Ma La to nhất tổ chức yến hội máu me săn giết Nam Thần. Ma La thịnh hội là hai năm một lần, giờ sắp...tới rồi, nay đảo Nam Trạch ta lộ ra trên mặt biển chắc chắn sẽ khiến Đông Hoang chú ý. Tô Minh, ngươi thật không nên giết Vân Lai." Tông Trạch nhìn bầu trời ngoài màn sáng, nhìn biển bốn phía, lời nói lộ tang thương.
"Chỗ Tông Trạch tiền bối có bản đồ ngoài Đông Hoang liên quan đảo Ma La không?" Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn trời, ngoái đầu liếc Tông Trạch, bình tĩnh nói.
Mắt Tông Trạch chợt lóe tia sáng, nhìn Tô Minh, biểu tình nghiêm trọng.
"Ngươi nên biết đảo Ma La là đảo lớn nhất ngoài Đông Hoang ra, chủ đảo Ma La Lão Nhân tu vi là đỉnh hậu kỳ Man Hồn, nửa bước vào đại viên mãn. Ta từng đâu với hắn, bại trận. Người này thần thông khó lường, nắm giữ lực Đại Ngu Thiên Cung, dựa theo cách nói của Man tộc các ngươi thì hắn từng đi Đại Ngu Vương Triều. Người như vậy một khi trở thành Man Hồn đại viên mãn tương đương với đỉnh cao Tuyệt Vu Vu tộc ta, thuộc về có tư cách chạm đến Vô Vu. Tu vi của ngươi đúng là không bình thường, nhưng có tự tin đấu với hắn không?" Tông Trạch trầm giọng hỏi.
"Ta nhớ từng nghe người nói hệ thống Vu tộc, Ương, Hậu, Tuyệt, trong ba cảnh thì Vu Tuyệt cảnh có thể so với Man Hồn đại viên mãn của Man tộc, có đúng không?" Tô Minh không đáp lời Tông Trạch mà lạnh nhạt hỏi.
"Lý luận là vậy nhưng thực ra hệ thống Man tộc lâu dài, được Man Thần đời thứ nhất tạo ra, trở thành trụ cột tu Man tộc, hệ thống Vu tộc ta là năm đó Cửu Lê Chủ từ bỏ thân phận Man tộc tự sáng chế. Dưới Tuyệt Vu thì Vu tộc ta thuật pháp thần thông quái dị, mỗi cảnh giới cường hơn Man tộc, so sánh giữa Man Hồn đại viên mãn và Tuyệt Vu thì Tuyệt Vu không phải đối thủ của Man Hồn đại viên mãn. Nếu thật đấu, lấy kinh nghiệm của ta đoán, ta có thể chiến với hậu kỳ Man Hồn nhưng đấu không thắng đại viên mãn, thậm chí Ma La Lão Nhân nửa chân bước vào đại viên mãn nhưng vì nắm giữ lực Đại Ngu, cho nên ta cũng vẫn không là đối thủ của hắn. Trừ phi Vu tộc ta xuất hiện Vô Vu giống như Vu Công!"
Tô Minh gật đầu, không lên tiếng. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
"Trên đảo Ma La, theo ta được biết thì trừ Ma La Lão Nhân càng có phản nghịch tộc ra Bảo Sơn Tuyệt Vu quy hàng, và ba người có thể so với Vân Lai trung kỳ Man Hồn, còn sơ kỳ Man Hồn và Hậu Vu dưới trướng Bảo Sơn thì cũng có không ít. Lực lượng như vậy căn bản không phải chúng ta có thể chống cự, cho nên bao gồm đảo Nam Trạch, đảo khác trong khu này đa số ẩn núp là chính." Tông Trạch trầm giọng nói.
"Tông Trạch tiền bối, ngươi còn tuổi thọ bao nhiêu năm?" Tô Minh bỗng nhiên hỏi.
Tông Trạch im lặng, lát sau mắt khép, tử khí bị che giấu càng rõ hơn chút.
"Không đến mười năm!"
"Tô Minh ta là người Man tộc, ở Vu tộc sinh hoạt nhiều năm, giờ sau tai kiếp Nam Thần, hai tộc Vu Man dung hòa với nhau." Ánh mắt Tô Minh rơi vào người Tông Trạch, chậm rãi dời đi, nhìn Phương Thương Lan biểu tình phức tạp, và các tộc nhân Vu Man lần lượt ra khỏi động phủ chỗ ở.
"Ta không làm điều gì vì Man tộc, hãy để ta vì các ngươi đi làm một việc đi." Tô Minh nhìn những người quần áo lam lũ, nhìn họ sinh tồn trong tai kiếp nhưng phải che giấu bản thân, tất cả là vì Đông Hoang.