Cầu Ma

Chương 566: Truyền thừa khác nhau



Tất cả nói đến thì chậm nhưng từ khi Tô Minh lấy ra Nạp Thần Dược đến bây giờ hút tàn hồn tám phương chỉ mất mấy giây. Mắt thấy Nạp Thần Dược lượn lờ sương khói, có nhiều khói đen khuếch tán bao phủ cả tay phải của Tô Minh.

Từng tiếng gào của Man Thần đời thứ hai nghe không giống phát ra từ bốn phía mà đến từ Nạp Thần Dược trong tay Tô Minh, mắt hắn chợt lóe, không chút do dự nuốt xông Nạp Thần Dược! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Khoảnh khắc hắn nuốt vào Nạp Thần Dược, Tư Mã Tín bị buộc hiện hình lại lao đến, xuất hiện ở trước mặt hắn, biểu tình chết lặng, không chút biểu tình đánh ra nắm đấm!

Tiếng nổ vang vọng, thân thể Tô Minh thụt lùi, liên tục rút lui bảy bước. Khi hắn thụt lùi thì Tư Mã Tín nhích động theo, nắm đấm lại lần nữa đánh ra.

Tô Minh lùi bước đầu tiên, mắt trái chớp lóe ánh sáng âm u.

Bước thứ hai lùi thì biểu tình bình tĩnh lại, mái tóc yêu dị kéo dài không ít.

Giây phút hắn lùi ra bước thứ ba thì mắt phải cũng lóe ánh sáng âm u như mắt trái. Ánh sáng âm u chớp lóe, khiến người trông rất là quái dị. Bước thứ tư, thứ năm, thứ sáu thụt lùi, người Tô Minh gầy hơn chút, trong mắt ánh sáng âm u càng mãnh liệt, tóc mọc dài đến chân, trong người bùng phát ra lực lượng không thuộc về Tô Minh ở bước thụt lùi thứ bảy.

Khoảnh khắc lực lượng bùng phát, chính là lúc Tư Mã Tín tới gần. Mắt thấy nắm đấm sắp đánh vào đầu Tô Minh, đôi mắt hắn chớp lóe ánh sáng âm u. Hắn há mồm phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa!

Tiếng rống phát ra, nắm đấm của Tư Mã Tín đến mạnh khựng lại, máu thịt lập tức tan vỡ trước tiếng gầm của Tô Minh, bao gồm thân hình y như bị cuòng phong quét đi, vỡ ra từng tấc. Tư Mã Tín mạnh thụt lùi. Giây phút lùi lại, biểu tình chết lặng của Tư Mã Tín biến đổi trong giây lát, y trợn to mắt lại lộ vẻ hoảng sợ khó tin. Y thở hồng hộc, run rẩy, không thể tin tưởng, kinh khủng bởi vì Tô Minh!

"Man Thần rống, đây là Man Thần rống, không thể nào, tuyệt đối không thể!!!" Giọng Tư Mã Tín lộ âm rung, đây đúng là Man Thần rống!

Tô Minh đứng ở giữa không trung, nhìn Tư Mã Tín, đôi mắt chớp lóe ánh sáng âm u, bây giờ thì thần trí y tỉnh táo nhưng khống chế thân hình thì hơi khó khăn, dường như có lực lượng gì đó ở ngoài người khống chế y, dựa vào ý chí đi chiến đấu!

Lực lượng này đến từ Nạp Thần Dược, đến từ thiên địa tàn hồn từ Nạp Thần Dược!

Thậm chí trong lòng Tô Minh giờ đây có cảm giác mãnh liệt, cảm giác đến từ tay trái của Man Thần trên mặt biển, đó là cảm giác máu mủ tình thâm, tựa như tay trái nên thuộc về hắn!

Hắn lờ mờ cảm nhận đến từ tay trái của Man Thần sự kêu gọi liên kết!

Nhưng Tô Minh hiểu rằng các loại cảm giác không phải do hắn tạo thành mà đến từ...tàn hồn trong Nạp Thần Dược, đến từ hồn Man Thần đời thứ hai bị hắn hấp thu ở trong thiên địa!

Tô Minh! Tư Mã Tín!

Trận chiến đầu tiên ở Thiên Hàn tông, tất cả người đứng xem có ảo giác thần thông của hai người rất giống, khí chất cũng vậy loại ảo giác này rất nhiều người ghi nhớ.

Bây giờ, cuộc chiến cuối cùng của hai người, dù không có người đứng xem, nhưng bên Tô Minh, bên Tư Mã Tín, hai người lộ ra hình ảnh tương tự!

Nếu nói bây giờ Tư Mã Tín được truyền thừa Man Thần đời thứ hai, mượn lực cánh tay Man Thần khiến sức chiến đấu đạt đến cực độ thành tình hình bây giờ. Vậy thì Tô Minh tương đương với y cũng được truyền thừa Man Thần đời thứ hai!

Chẳng qua cách của hắn khác với Tư Mã Tín, hắn thu nạp hồn Man Thần đời thứ hai, lấy hồn nhập thần, lấy thần dung thân!

Tư Mã Tín là lực lượng Man Thần truyền thừa, lấy lực nhập thể, lấy thể tán thần!

Truyền thừa khác nhau, biểu hiện khác nhau, cách khác nhau, giống là một Man Thần đời thứ hai!

Tô Minh khép chặt mắt, tản ý chí, dung hợp với lực lượng Nạp Thần Dược trong người, mắt mạnh mở ra, nhấc lên chân phải đạp xuống.

Khoảnh khắc bước ra, băng tầng bên trên xuất hiện ảo ảnh, trong ảo ảnh có một dấu chân to lớn ầm ầm xuất hiện.

Chính là lúc trước Tư Mã Tín thi triển, Man Thần Thất Đạp!

Giờ bị Tô Minh thi triển, người Tư Mã Tín bắn ngược, tay phải nâng lên hướng dấu chân to lớn trên trời đánh ra cú đấm. Tiếng ầm ầm vang vọng, dấu chân tan vỡ, Tư Mã Tín lại lùi mười mét, ngẩng đầu, mắt lộ điên cuồng.

"Không thể nào, ta mới là người thừa kế của Man Thần đời thứ hai! Ta mới là!!!" Tư Mã Tín điên cuồng, đôi tay nhanh chóng nâng lên khép trên đỉnh đầu, ngón trỏ và ngón cái tạo ấn ký hình tròn.

Khi ấn ký xuất hiện thì Tô Minh mắt chợt lóe, cũng nâng lên đôi tay, trên đỉnh đầu bốn ngón tay đụng chạm, hình thành ấn ký giống Tư Mã Tín y như đúc!

"Thần thông truyền thừa ngươi có được ta đều biết!" Tô Minh chậm rãi nói, mắt lóe tia sáng âm u. Bây giờ y hoàn toàn thả quyền khống chế thân thể, để bản thân dựa theo lực lượng Nạp Thần Dược chiến đấu!

"Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, biến thứ nhất... Tinh kiếp!" Tư Mã Tín gầm lên, đôi tay trên đỉnh đầu mạnh giang ra vung lên trời.

Vung một cái băng tầng bên trên lập tức tan vỡ, từng mảng biến mất hiện ra ảo ảnh. ảo ảnh là trời sao, ngôi sao lóng lánh, có vô số ánh sao, bây giờ ngôi sao nhúc nhích lấp lánh hợp thành một cánh tay to lớn, như vươn ra khỏi bầu trời ập hướng Tô Minh.

Bên Tô Minh cũng có lời nói thì thào truyền ra, vung một cái, bên trên trời sao lại xuất hiện trời sao, chẳng qua trời sao này khác với Tư Mã Tín vung ra!

Đó là trời sao người Nam Thần nhìn thấy rất xa lạ, đó là thuộc về ký ức của Tô Minh, đêm Ô Sơn!

Trong trời sao ngôi sao nhấp nháy, cũng hợp thành một cánh tay. Hai cánh tay ngôi sao xuất hiện va chạm nhau, trời sụp đất nứt bùng phát.

Trời sao tê liệt, băng tầng bên trên sụp hoàn toàn, nước biển điên cuồng ồ ạt ập vào, khiến băng tầng bị biển lan tràn, xem bộ dạng thì không bao lâu chỗ này sẽ thành đáy biển thật sự!

Tư Mã Tín hộc máu, lảo đảo lùi vài bước, định thu lực lượng tay trái của Man Thần để hồi phục sự sống thì phát hiện không cách nào hấp thu!

Dường như có ý thức trên tay trái của Man Thần ngăn cản y hấp thu truyền thừa!

"Tư Mã Tín, bây giờ tới ta ra tay!" Tô Minh bình tĩnh nói, ở giữa không trung tay phải nâng lên, người hơi gấp khúc như thành hình trăng khuyết!

Trăng khuyết mới xuất hiện thì Tô Minh phát ra lời nói khiến Tư Mã Tín tuyệt vọng.

"Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, biến thứ hai, nguyệt động!"

Lời vừa thốt ra, người Tô Minh tỏa ánh sáng âm u chói lóa, ánh sáng thoáng hiện, Tô Minh biến thành hình trăng khuyết. Ánh trăng chiếu rọi bốn phía, đi qua đâu là một mảnh tiêu điều!

Giây phút thần thông thi triển, ngoài người Tư Mã Tín liền xuất hiện ảo ảnh trăng, ảo ảnh bao phủ người y, nguy hiểm tính mạng nảy ra trong lòng y.

Tinh thần nhật nguyệt biến, lấy tu vi và truyền thừa của Tư Mã Tín chỉ có thể triển khai tinh kiếp biến, còn hai thức sau thì không cách nào. Giờ y chính mắt thấy nguyệt động biến càng cường đại được Tô Minh phát ra thì y tuyệt vọng nâng lên tay phải mạnh vỗ ngực.

Cú vộ này y hộc máu, Man Cốt vỡ ra, cơ Khai Trần vỡ, niệm Man Hồn vỡ vụn, trong chớp mắt tất cả tu vi của y bởi cú vỗ này mà hỗn loạn. Loại hỗn loạn này không có sức sống tẩm bổ thì y chết chắc! Nhưng bây giờ Tư Mã Tín biết nếu không làm vậy thì cũng sẽ chết, không bằng điên cuồng một phen, trước khi chết kéo Tô Minh cùng xuống suối vàng!

"Để chúng ta...chết cùng nhau!!!" Khóe môi Tư Mã Tín tràn máu, biểu tình dữ tợn, gào thét nâng lên tay phải, bày ra động tác y như Tô Minh.

"Man thần tinh thần nhật nguyệt biến, biến thứ hai, nguyệt động!" Tư Mã Tín gầm lên, thân thể giống như Tô Minh, trong thế giới dưới đáy biển thành vầng trăng khuyết.

Nếu tu vi không hỗn loạn, không toàn bộ vỡ nát rồi bùng nổ thì y không cách nào thi triển tinh thần nhật nguyệt biến thứ hai này. Bây giờ y bất chấp tất cả, lấy cái chết trả giá thi triển thuật này. Lập tức xung quanh Tô Minh cũng hiện ảo ảnh trăng khuyết!

"Nguyệt sát!"

"Nguyệt sát!"

Hai giọng nói giống y nhau bỗng phát ra trong thế giới dưới biển. Khoảnh khắc phát ra, cái bóng trăng khuyết quanh Tư Mã Tín và Tô Minh cũng tan vỡ, ngay cả thân hình họ như dung hợp với ảo ảnh, theo nó tan vỡ xuất hiện tiếng nổ.

Trong tiếng nổ Tô Minh hộc bãi máu, người bắn ngược, liên tục lùi trăm mét, lại lần nữa hộc máu, mạnh ngẩng đầu.

Chỉ thấy bên Tư Mã Tín, cánh tay phải nổ, đùi phải vỡ, người bị bắn ra, đẫm máu, mất đi tay phải và đùi phải không hồi phục như trước mà vĩnh viễn như vậy!

"Ta không cam lòng, ta không cam lòng!!!" Tư Mã Tín thê lương gào, y cảm thấy sự sống của mình tan biến, giờ đây sắp chết rồi nhưng y...không cam lòng!!!

"Đây không phải là vận mệnh của Tư Mã Tín ta, đây tuyệt đối không phải!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.