Cầu Ma

Chương 598: Bảy ngày



Mưa rơi rụng xuống đất hòa vào từng vòng gợn sóng, nhìn không rõ, vì sinh linh trên đất này vốn cũng tồn tại trong từng vòng tròn.

Tô Minh nhìn phương xa đi đến hai bóng dáng lạnh lùng. Trong khoảng thời gian trước kia hoàng hôn bây giờ tối đen, họ ngày càng tới gần. Họ đến gần khí lạnh ập vào mặt, khuếch tán, làm mưa càng thêm lạnh lẽo. Trên trời sấm sét đã mất, dường như trong lạnh lẽo tắt đi giấu trong bóng tối, không muốn đi ra. Chỉ có nước mưa rơi trên mặt đất và bước chân bồm bộp dần rõ ràng trong đêm mưa, truyền vào tai cha Tên Hề Nhi, làm người đàn ông trung niên bản năng ngẩng đầu lên. Lão thấy hai người gầy gò đi trong mưa, tới trước gian nhà, đến trước mặt lão và Tô Minh.

"Các người là..." Cha Tên Hề Nhi run run, định đứng dậy nhưng người run bần bật, Tô Minh vội đỡ lấy, lạnh lùng nhìn hai người đến.

Hắn thấy ra được hai người không có sát khí, nếu không thì hai người tiên tộc sẽ hủy diệt thôn dễ như trở bàn tay.

"Quỳ xuống nghe tuyên!" Trong hai người một người bên trái giọng sắc nhọn nói.

Xung quanh độ ấm lại lạnh hơn. Cha Tên Hề Nhi dù gì chỉ là người thường, bị thanh âm chấn mặt tái nhợt. Trong chớp mắt lão nhớ đến tám năm trước, con trai cả cũng là trong đêm mưa bị người ăn mặc như vậy mang đi.

Cùng lúc đó, có lẽ vì giọng người này hơi chói tai làm nhiệt độ bốn phía giảm xuống, truyền vào trong phòng, khiến Tên Hề Nhi và mẹ cô bé đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.

Mắt Tô Minh chợt lóe, hai tên tiên tộc nếu là lúc tu vi hắn ở đỉnh cao thì một ngón tay liền đâm chết, nhưng bây giờ tu vi của hắn đang chậm rãi hồi phục, không biết đến khi nào mới hoàn toàn cường đại. Lấy tu vi mới một phần muốn giết hai người kia rất khó.

"Tả sư đệ!" Hai người áo đen gầy người bên phải trầm giọng nói, liếc đồng bạn bên trái, như là hơi khó chịu lời đối phương nói.

"Ông lão này, Trần Đại Hỷ là con cả của ông?" Người áo đen bên phải quay đầu nhìn cha Tên Hề Nhi bị Tô Minh dìu, mắt liếc qua hắn nhưng không thèm quan tâm.

Khi nói chuyện gã gỡ xuống mũ trùm, lộ ra khuôn mặt tái nhợt trông khoảng bốn mươi tuổi. Diện mạo gã bình thường, chỉ có đôi mắt là chớp lóe ánh sáng xanh. Cha Tên Hề Nhi run bần bật, nếu không phải có Tô Minh đỡ thì e rằng sẽ bị khí lạnh đông ngã. Nghe cái tên Trần Đại Hỷ cho lão sức mạnh.

"Đúng vậy...Hỉ nhi là con cả của ta, nó...nó..." Cha Tên Hề Nhi giọng run run. Lão không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong giọng nói của đối phương lão cảm nhận được gai nhọn khó tả.

"Trần Đại Hỷ, chết rồi!" Đáp lại cha Tên Hề Nhi là người bên trái giọng sắc nhọn.

Khi lời nói thốt ra rơi vào tai cha Tên Hề Nhi, người đàn ông trung niên ngây như phỗng, dường như sự sống trôi khỏi người, khiến lão trông già nua không ít. Hai hàng nước mắt rơi từ hốc mắt lão, rơi vào sóng gợn dưới đất, chia không rõ ràng.

Chính lúc này, trong gian nhà có tiếng đổ vỡ. Mẹ Tên Hề Nhi ra khỏi phòng, nghe câu kia thì hôn mê.

Tên Hề Nhi ở một bên ngơ ngác nhìn hai người áo đen gầy gò đứng ngoài phòng, bên tai vang vọng thanh âm trước đó, thân hình nhỏ xíu như mất hồn, mặt tái nhợt, dường như tất cả của cô bé đều nhợt nhạt.

"Ông lão, Trần sư đệ tài năng ưu dị, rất được tông môn Triệu trưởng lão yêu thích, đích thân thu làm đệ tử. Nhưng mấy ngày trước Trần sư đệ ngoài ý muốn bỏ mạng, hai chúng ta phụng mệnh Triệu trưởng lão nghĩ tình trước kia với Trần sư đệ tiến đến thông báo." Người áo đen bên phải trầm giọng nói, nói xong từ trong ngực móc ra cái bao đặt dưới mái hiên.

"Đây là tiền tài mấy năm nay Trần sư đệ gom góm tích lũy, vô dụng với tu sĩ chúng ta nhưng đối với người bình thường khác ngươi có thể cho cuộc sống tốt chút."

Người bên phải dù nói bình tĩnh nhưng biểu tình có ý đồng tình, nhìn hướng gia đình Tên Hề Nhi mắt chợt lóe thương hại, ngược lại người bên trái luôn lạnh lùng.

"Cảm...cảm ơn thượng tiên, đây là mạng của Hỉ nhi..." Cha Tên Hề Nhi rơi lệ, như định quỳ xuống hai tu sĩ nhưng bị người bên phải phất tay áo nâng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tô Minh nhìn mọi chuyện, biểu tình không lộ vẻ gì nhưng trong lòng rõ ràng. Làm một tông môn, rất ít có người vì một đệ tử chết mà chuyên môn sai người thông báo. Loại chuyện này gần như không khả năng, trừ phi...người chết có chỗ đặc biệt.

Tô Minh đỡ cha Tên Hề Nhi, ngoái đầu nhìn cô bé ngây ngốc đứng, bên cạnh mẹ cô bé hôn mê. Lúc trước gia đình ấm áp giờ vì tin dữ mà tan vỡ.

"Đây là đứa con khác của ngươi? Và cô bé này nữa..." Trong hai người áo đen người bên phải ánh mắt lại rơi vào Tô Minh, ánh mắt như điện liếc một cái lại hướng đến Tên Hề Nhi.

"Họ không biết kỹ càng về nhà Tên Hề Nhi, xem ra không đi hỏi thăm, anh của Tên Hề Nhi cũng không nói cho bất cứ ai." Tô Minh thầm nhủ.

"Phụng mệnh Triệu trưởng lão, cho phép nhà các ngươi lại ra một đứa con, lão nhân gia sẽ đích thân thu làm đệ tử, kế tiếp tiếc nuối Trần sư đệ chết. Chúc mừng ông lão, cho các người bảy ngày, chọn xong bái vào Tà Linh tông. Bảy ngày sau chúng ta ra ngoài trở về sẽ mang đi người đó." Người áo đen bên phải từ từ nói, nói xong không thèm để ý gia đình Tên Hề Nhi nữa, xoay người rời đi.

Bên cạnh gã đồng môn khác có ẩn ý cười với Tô Minh và Tên Hề Nhi, cùng đi xa.

Mưa ngày càng lớn, hai người áo đen trong màn mưa bóng dáng mơ hồ dần biến mất. Chỉ có Tô Minh trông thấy hai người biến thành cầu vồng lao hướng bầu trời. Họ nói Tà Linh tông, là trong một năm nay Tô Minh thấy một ngọn núi lượn lờ sương khói, chỉ khi bầu trời trong vắt mới lờ mờ thấy nó được. Nhưng hai đệ tử Tà Linh tông bay hướng phương tây, hiển niên không phải quay về sơn môn, kết hợp lúc trước họ nói và Tô Minh phân tích, ra kết luận hai người ra ngoài sơn môn là có chuyện quan trọng, tới đây chỉ là nhân tiện hoàn thành điều Triệu trưởng lão yêu cầu thôi. Nên mới cho họ bảy ngày chứ không phải chỉ định mang đi một người, hiển nhiên nếu mang theo con nít sẽ ảnh hưởng nhiệm vụ khác của họ, không bằng đợi khi về thì như họ đã nói, tiện tay mang đi. Đối với hai người một lần đơn giản truyền lời, đối với cả nhà Tên Hề Nhi là sét đánh ngang tai, tin dữ không cho họ từ chối.

Đặc biệt mới trải qua nỗi đau mất con lại bị mang đi đứa trẻ khác, chuyện này với gia đình lương thiện là một lần tai kiếp.

Cha Tên Hề Nhi không bện đồ chơi nữa, già nua mang theo đau thương đi tới trước mặt vợ mình, rơi lệ.

Mẹ Tên Hề Nhi dần tỉnh lại, ngơ ngác nhìn người chồng trước mặt, bật khóc.

Tô Minh im lặng đứng cạnh, biểu tình phức tạp. Hắn cảm nhận được gia đình này bi thương và bất lực với vận mệnh.

Tên Hề Nhi không khóc, cô bé cắn môi dưới, cúi đầu.

"Không thể để Sửu nhi đi cùng họ, con bé chỉ là con nít, nó..." Mẹ Tên Hề Nhi nhìn con gái im lặng không hề khóc, tim đau nhói như bị đao cắt, nhưng...bà không có cách nào chống lại.

"Bảy ngày...chúng ta suốt đêm bỏ chạy khỏi đây!" Cha Tên Hề Nhi cắn răng, nhìn vợ và con gái, dứt khoát nói.

"Vô ích thôi cha, con nghe người ta nói tiên nhân là thần linh, dù chúng ta có trốn bao xa thì nếu họ muốn tìm đến chúng ta vẫn rất dễ dàng. Đến khi đó, chọc giận tiên nhân thì cả nhà ta đều chịu trừng phạt. Con đi, con bái vào môn phái tiên nhân này." Tên Hề Nhi khẽ nói, dường như cô bé bỗng lớn lên nhiều.

"Nếu con có thể sống tiếp, nếu có một ngày con giống như tiên nhân thì sẽ tìm ra nguyên nhân cái chết của ca ca!" Tên Hề Nhi siết tay, nhắm mắt nói.

"Con đi." Trong khi cả nhà bi thương, ánh mắt Tô Minh nhìn mưa ngoài gian nhà, mưa rơi như tiếng khóc.

Giọng hắn truyền vào tai gia đình, khiến Tên Hề Nhi mở mắt ra.

Mẹ Tên Hề Nhi ngẩn ra, nhìn Tô Minh, biểu tình giãy dụa và do dự.

"Việc này không liên quan đến con, con trai, nên đi đi, hãy rời khỏi đây..." Cha Tên Hề Nhi lập tức nói.

Tô Minh nhìn Tên Hề Nhi, nhìn cha và mẹ cô bé, mặt lộ nụ cười. Hắn lùi vài bước, xốc vạt áo quỳ lạy hai ông bà.

"Ơn cứu mạng cho ở, Tô Minh không thể báo đáp, hơn một năm đưỡngục, ấm áp gia đình là đời này con ít thấy. Cha, mẹ, Sửu nhi muội muội còn nhỏ, để con đi đi."

"Từ nhỏ con không có cha mẹ, chỉ có một A Công nuôi lớn, nhưng hôm nay A Công không còn, các người cho con cảm nhận ấm áp. Sửu nhi, ca đi rồi muội phải ngoan ngoãn, chăm sóc tốt cho cha mẹ, yên tâm đi, ca ca sẽ quay về thăm muội."

"Cẩu Thặng ca ca, muội..." Tên Hề Nhi hé môi nhưng không biết nên nói gì. Cô bé nhìn Tô Minh, khóe mắt chảy lệ.

"Cha, mẹ, việc này đã định rồi, con đi!" Tô Minh nhìn hai vợ chồng trước mắt, khắc ghi bộ dạng của họ thật sâu trong lòng. Thời gian một năm không dài nhưng đối với Tô Minh là ấm áp hắn chưa từng trải qua, khác với Cửu Phong, Ô Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.