Lực lượng thiên địa nơi đây cực kỳ đậm đặc, hơn chỗ khác rất nhiều, giống như là núi này có không ít hơi thở đều bị cuốn đến. Cứ như vậy khiến chỗ này cho cảm giác hoàn toàn khác nơi khác.
Thanh âm truyền vào tai Tô Minh hóa thành ấm áp khó tả, tràn ngập trong ngoài người hắn, làm biểu tình hắn biến mờ mịt. Như là mất hồn, hắn mơ hồ đi tới trước, đẩy ra cửa nhà lầu hai tầng, đi vào trong. Trước mắt hắn có một pho tượng, tượng không lớn, một cô gái ngồi trên đài sen màu đen. Cô gái có mái tóc dài, diện mạo rất đẹp, mắt khép, có hơi thở thánh khiết ập đến làm oán khí trong núi như hoàn toàn tán đi, không dám tới gần. Nhưng lực lượng thiên địa lấy pho tượng kia làm trung tâm, pho tượng tựa vòng xoáy dẫn động lực lượng thiên địa không ngừng đến xoay tròn tại đây.
Tô Minh ngơ ngác nhìn pho tượng, biểu tình mờ mịt, mắt trống rỗng.
"Ngồi xuống." Giọng nữ dịu dàng lại truyền đến.
Tô Minh như rối gõ từ từ ngồi xuống, bộ dạng ngây ngốc kết hợp với tuổi bề ngoài khiến bất cứ ai thấy hắn sẽ mất đi cảnh giác.
"Đêm hôm qua xảy ra chuyện gì?"
Giọng dịu dàng quanh quẩn bên tai Tô Minh, thanh âm khiến hắn thấy vô cùng thân thiết. Như là nói mớ, hắn mất đi tất cả chống cự thì thào kể.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh mờ mịt đáp lời, sau lưng có một cái bóng. Đó là một bà lão, mặt bà đầy nếp nhăn, trông vô cùng xấu xí nhưng thanh âm dịu dàng phát ra từ miệng bà. Bà nhìn Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng và thanh âm dịu dàng đối lập như hai người khác nhau.
"Ngươi hãy suy nghĩ còn có chuyện gì không nói?" Bà dịu giọng nói, nâng lên tay phải nhổ một sợi tóc bạc đặt trên đỉnh đầu Tô Minh, mặc kệ nó rơi xuống nhập vào đầu hắn, biến mất.
Tô Minh lầm bầm đáp tất cả lời đối phương nói, dường như quên thời gian trôi qua, mãi khi bên tai thanh âm dịu dàng thân thiết nói cho biết hắn có thể rời đi. Hắn mờ mịt đứng dậy đi ra ngoài lầu các.
Mãi đến khi hắn đi xa, trở lại phòng trong sân thì đôi mắt mờ mịt mất hết, thay thế là lạnh lẽo.
"Thuật thôi miên." Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải ấn đỉnh đầu, lập tức chỗ đó bay ra một sợi tóc trắng bị hắn nắm lấy. Nhìn sợi tóc, khóe môi Tô Minh nhếch lên.
"Chỗ bà lão này ở không tệ, lực lượng đậm đặc hơn nơi này gấp mấy lần. e rằng trong núi Tà Linh tông thiên địa linh khí vượt qua nơi này không có nhiều chỗ! Là nơi thích hợp dưỡng thương, nơi thích hợp nhất cho mình trùng kích Man Hồn!" Mắt Tô Minh chớp lóe, nhìn sợi tóc trắng trong tay. Sợi tóc này là đối phương để lại, có tác dụng quan sát hắn.
Nhưng bây giờ trong tay Tô Minh nó có thể ngược lại thành vũ khí cho hắn khống chế bà lão!
'Việc này không vội.'
Tô Minh nhìn sợi tóc, lấy nó thành cọng cỏ đánh ra một kết!
Khoảnh khắc kết hiện, trong nhà lầu hai tầng cách nơi này một khoảng, bà lão ngồi tĩnh tọa tu vi hơi dao động. Bà bỗng mở mắt ra, cau mày, cẩn thận kiểm tra trong ngoài người nhưng không phát hiện có manh mối gì, trầm ngâm, lại nhắm mắt.
Việc có liên quan điều Tô Minh nói bà đã đưa lên ngọc giản cho hình điện, chuyện không liên quan đến bà.
Bên Tô Minh, yên tĩnh ba ngày sau hắn thở dài rời khỏi sân ở hơn tám tháng. Triệu Xung chết đi, mênh lệnh từ là đến từ ngoại tông, hắn bị đuổi khỏi ngoại tông đến dưới núi Tà Linh, chỗ đó là tạp dịch và đệ tử chưa có tư cách vào ngoại tông cư ngụ.
Mang hắn đi vẫn là hai người Trương, Tả, hai người hoàn toàn mất ký ức trước kia cùng hắn, biểu tình mất kiên nhẫn mang Tô Minh đến đại điện phụ trách dưới núi, không tiến vào mà vội vàng rời đi.
Trong đại điện phụ trách dưới núi, một người đàn ông trung niên gầy gò hơi xấu xí không ngừng đánh giá Tô Minh. Gã ở đây nhiều năm, không phải chưa từng gặp đệ tử ngoại tông bị đánh xuống, nhưng có một nửa số người không lâu sau liền trở lại. Vậy thì dù chỉ có một nửa xác suất nhưng gã không muốn lập tức đắc tội. Tất nhiên nếu nửa năm, một năm vẫn không có gì thì gã sẽ đổi thái độ.
Khuôn mặt gã đầy tươi cười chắp tay hướng Tô Minh.
"Ta là Tiền Thần, sư đệ chắc là Trần Tô? Trần sư đệ xin đừng nản lòng, coi như tới đây giải sầu, chắc không lâu sau ngươi sẽ trở lại. Như vậy đi, Trần sư đệ muốn sư huynh sắp đặt cho ngươi vị trí quản lý thị nữ, hay quản lý ra ngoài tìm đồ? Hoặc là chấp sự phát phóng linh thạch? Bất cứ vị trí nào, chỉ cần Trần sư đệ mở miệng là sư huynh tuyệt đối không chối từ!" Tiền Thần vỗ ngực, khi nói vị trí quản lý thị nữ còn nở nụ cười đầy ẩn ý với Tô Minh.
"Quản lý thị nữ là cần học vấn, làm sao khiến các nàng nghe lời, cái này rất cầu kỳ, có nhiều lúc phải Trần sư đệ tự mình làm gương mới được. Chỉ cần ngươi thấy không tệ thì mới thật sự không sai. Đây là vị trí rất quan trọng, là một vị trí sẽ được vô tư hiến dâng, ta cảm thấy Trần sư đệ có thể đảm nhiệm vị trí này!"
"Còn có ra ngoài tìm vật tư cũng cần người chính trực mới đảm nhiệm được. Người trong núi này các loại ăn uống cái gì đó đều là đè nặng trên vai, để sinh hoạt của họ bảo đảm, người ở vị trí này nhất định phải có tinh thần không sợ, dù mắc mấy cũng phải mua!"
"Còn có phát phóng linh thạch, bây giờ là sư huynh kiêm nhiệm, công tác này không dễ làm chắc sư đệ không mấy hứng thú đâu." Tiền Thần vừa nói vừa quan sát biểu tình Tô Minh. Đối với người tạm thời không nhìn thấu, gã lo lắng nhất là đối phương đòi vị trí phát phóng linh thạch. Cho nên gã mới nói ra, để xem đối phương có biết điều không. Mắt ti hí chớp lóe, nụ cười trên mặt gã không thay đổi.
T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vnĐây là loại bắt nạt kẻ yếu, làm việc tinh ranh nhưng trở mặt liền không nể tình. Tô Minh nhìn Tiền Thần, lấy kinh nghiệm của hắn, vừa tiếp xúc liền đoán ra tính cách người này bảy, tám phần.
"Trần sư đệ, gần đây có mấy cô nàng bị mang lên núi, chuẩn bị tìm tiên duyên, nghe nói có một người...khụ khụ, đặc biệt không sai. Ngươi hiểu mà hả? Không bằng...ta mang ngươi đi xem?"