Tô Minh biểu tình như thường chỉ hơi nheo mắt, trong đầu hiện ra lúc Hồng La khống chế hắn có đấu với người Tàng Long tông. Trận chiến đó giết chết tu sĩ Tàng Long tông không phải Hồng La mà là trên trời xuất hiện trường kích khủng bố. Trường kích xuất hiện chấn nhiếp nguyên tiên tộc Nam Thần, khiến những tiên tộc giáng trần trong chớp mắt ngàng thở.
Trường kích kia chính là thánh khí Man tộc Nam Thần đại lục!
Đi đến Đông Hoang đại lục rồi, bắt đầu từ khi Tô Minh biết đến Tà Linh tông thì trong lòng có thắc mắc một điều, bây giờ hắn đã hiểu.
Nhưng hiểu việc này rồi hắn nghĩ tới Đế Thiên. Năm đó phân thân Đế Thiên có thể không để ý trường kích thánh khí Man tộc, nhưng không lựa chọn hủy diệt nó thì hiển nhiên có điều kiêng dè. Trên Đông Hoang đại lục, Cấp Ảm Tà Tiên tông có năng lực thay đổi quy luật thánh khí Man tộc giáng xuống, năng lực này mạnh mẽ thay đổi thánh khí e rằng còn khó hơn cả hủy diệt nó. Nhưng thánh khí còn đó, vậy thì nghĩ đến hành động của Đế Thiên, Tô Minh bỗng có trực giác trong thánh khí Man tộc chắc chắn có chút bí ẩn, vậy nên khiến người tiên tộc không dám hủy đi.
"Cấp Ảm này cũng có quyết đoán, mượn thánh khí năm mươi năm giáng xuống một lần rèn luyện đệ tử Tà tông. Cường giả thì sống." Tô Minh khép mắt hiểu rõ nhiều, hắn càng hiểu Túc Nữ không phải tên mà là xưng hô, xưng hô một đám người!
Đám người đến từ tông môn, nhiệm vụ của họ là giúp cho tộc nhân giáng trần che đậy trời Man, khiến họ có thể che giấu hơi thở. Nhưng tại Tà tông này hiển nhiên tác dụng của Túc Nữ không như vậy.
"Cô nắm chắc mấy phần?" Tô Minh nhìn Bảo Thu, chậm rãi nói.
"Vốn là bảy phần, dù sao không phải một mình ta chống Man kiếp, trong tông môn có không ít người chống cự. Chỉ cần ta có thể chịu một đòn là được. Nếu có phân thân chết thay, ta định lấy phân thân chết và mình bị thương đổi lấy thành công. Nhưng hôm nay ta chỉ có ba phần." Bảo Thu vẻ mặt bình tĩnh giống như nói đến không phải sống chết của mình.
Tô Minh suy tư, nhìn Bảo Thu, cười khẽ.
"Muốn ta giúp cô thì cứ nói thẳng, cần gì quanh co lòng vòng?"
Bảo Thu mặt đỏ ửng nhưng rất nhanh trở lại như thường, không lên tiếng. Đúng là cô muốn đối phương giúp đỡ, nếu không cô sẽ bị tiêu diệt, mà đối phương cũng không thể yên tĩnh tu luyện. Cách nghĩ này ở mấy tháng trước cô phát hiện Tô Minh khủng bố thì tự dưng nảy ra. Cái này không phải hại đối phương nên không làm trái linh hồn giam cầm. Lần này tiến đến, lý do cô hồi phục khuôn mặt xinh đẹp cũng vì chuẩn bị cho lời muốn nói.
"Ba tháng sau Man kiếp ta sẽ giúp cô một lần, coi như bồi thường giam cầm linh hồn cô, tại đây tu hành hao phí đan dược của cô. Qua chuyện này rồi cô và ta không thiếu nợ nhau." Tô Minh nhắm mắt lại.
Bảo Thu lộ vẻ vui mừng, đứng dậy chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, rời khỏi tầng lầu hai, trở về tầng thứ nhất của mình, ngồi khoanh chân, không biết nghĩ cái gì qua một lúc mới nhắm mắt tĩnh tọa.
Tu hành của Tô Minh không vì chuyện này mà bị đánh gãy. Đối với việc làm sao giúp Bảo Thu thì hắn đã có quyết định, muốn mượn cơ hội xem thử mình đoán có chính xác không.
'Nếu mình đoán đúng thì phải hỏi Bảo Thu một câu.'
Tô Minh không nghĩ về việc này nữa, tập trung chìm trong hồi phục tu vi.
Bây giờ máu thịt xương cốt toàn thân hắn đã Man hóa, tu vi đạt tới đỉnh cao nhất năm đó. Theo thời gian trôi qua, tu vi từng chút một hồi phục, hắn dần phát hiện ngoài máu thịt xương ra thêm hai phần tu vi bị đầu hấp thu.
Hoặc nên nói hấp thu lực lượng hai phần này là hồn trên người hắn!
Khi phát hiện ra hiện tượng này thì lòng Tô Minh chấn động, hắn lờ mờ cảm thấy lần này tu vi mất đi hồi phục tăng hai phần là mấu chốt mình có thể bước ra một bước trở thành Man Hồn hay không!
Tất cả làm hắn không thể không nghĩ tới đấu với Đế Thiên trước khi hôn mê bên tai vang vọng âm điệu Huân khúc.
Một tháng, hai tháng.
Hai tháng sau, tu vi của Tô Minh chậm rãi tăng lên và hồi phục, linh hồn như ngủ say, chìm đắm trong cảm giác không nói nên lời.
Như là bị tẩm bổ.
Mãi đến hơn hai mươi ngày, cách ngày Man kiếp giáng xuống chỉ còn ba ngày, Bảo Thu từ tầng một lầu các chậm rãi bước tới, xuất hiện ở trước mặt Tô Minh. Biểu tình cô coi như bình tĩnh, không có vẻ suy sút ba ngày đại hạn. Cô nhìn Tô Minh, yên lặng ngồi xuống. Cô hồi phục bộ dạng thiếu nữ trông có loại xinh đẹp thánh khiết. Cô nhìn bầu trời ngoài lầu các, chờ Tô Minh tỉnh lại.
Cùng Tô Minh ở chung hơn nửa năm, cô đối với thiếu niên trước mắt luôn thấy bí ẩn, giờ ánh mắt rời khỏi khung cửa sổ lại rơi vào Tô Minh. Nhìn lâu, cô bỗng phát hiện Trần Tô này hơi khác với trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Dường như...lớn hơn chút.
Trông không còn là mười hai, ba tuổi mà như mười bốn, năm tuổi. Khi hắn nhắm mắt biểu tình có chút non nớt, nhưng cô không quên khi đối phương mở mắt, trong mắt năm tháng tang thương, như là ẩn chứa đau thương, khi mặt trời lặn mới ẩn hiện trong ráng chiều.
"Trên người hắn rốt cuộc tồn tại bí mật gì? Hắn là ai? Chắc chắn không tên Trần Tô. Tên hắn là gì, hắn đến từ đâu? Rõ ràng có tu vi cường đại như vậy chắc không phải loại vô danh, là người nào làm hắn bị thương nặng như vậy?'
Những thắc mắc này trong nửa năm nay không ngừng hiện ra trong lòng Bảo Thu.
Cô bắt đầu tò mò với thiếu niên.
Đặc biệt đối phương có mái tóc đen giờ dần phai màu, lờ mờ thấy sợi tóc trắng và tím. Mái tóc hỗn tạp màu chẳng những không thấy lôi thôi mà tăng thêm tà dị, làm thiếu niên khiến người bỏ qua tuổi bên ngoài, như thấy một thanh niên trầm ổn lão luyện.
Bảo Thu chống cằm nhìn, dường như quên ba ngày sau là đại hạn đến. Khi ráng chiều tán đi, bóng đêm lại đến, một đêm trôi qua bầu trời lần nữa sáng ngời, Tô Minh vẫn tĩnh tọa, Bảo Thu vẫn đang nhìn.
Mãi đến buổi trưa qua đi, ráng chiều lại xuyên thấu cửa sổ đến, hoàng hôn rơi trên người hai người, Tô Minh mở mắt ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, trông thấy Bảo Thu nhìn mình chằm chằm, thấy hoàng hôn chiếu trên mặt cô thành cắt hình xinh đẹp. Cô gái trong hình ảnh có mái tóc đen, mặc quần áo hồng, đôi tay chống cằm, rèm mi rất dài, mắt chớp lóe đang nhìn hắn.
Trong hoàng hôn thậm chí thấy rõ lông tơ trên mặt cô gái, và màu da hơi ửng hồng giấu trong ráng chiều khiến người không thấy được.
"Ta nhìn ngươi là vì ngươi khắc ấn trong linh hồn ta, khiến ta bất giác bị ngươi hấp dẫn, thấy ngươi thân thiết thôi. Đợi khắc ấn tán đi thì những điều này sẽ không có nữa, tất cả trở về như thường, ngươi đừng hiểu lầm." Bảo Thu không tránh né ánh mắt Tô Minh. Cô nhìn Tô Minh, cố gắng bình tĩnh nói.
Tô Minh cười khẽ, không nói chuyện.
"Nếu ngươi hiểu lầm thì là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta, hy vọng ngươi có thể thực hiện hứa hẹn sau khi tu vi hồi phục thì cho ta tự do!" Tim Bảo Thu đập nhanh, xụ mặt, làm bộ không có biểu tình nói. Nhưng hoàng hôn mất rồi mà mặt cô vẫn hồng hồng.
"Thật ra ta thích bộ dạng hiện giờ của cô hơn, đẹp hơn bà lão." Tô Minh cười nói, hắn nói câu này không có ẩn ý gì, chỉ nói sự thật.
Nhưng lọt vào tai Bảo Thu thì có chút khác. Cô trợn mắt, nhưng thân thiết và không cho phản kháng đến từ linh hồn khiến biểu tình cô dịu đi, ánh mắt vẫn không né tránh nhìn chằm chằm Tô Minh.
Cứ thế thời gian lại trôi qua, mãi đến bên ngoài trời tối đi, đến khuya rồi ngày thứ ba đến, Tô Minh mới thấy hơi lúng túng. Tuy hắn trải qua không ít nhưng chưa từng gặp cô gái nào như Bảo Thu, nhìn thẳng hắn không phải một lát mà là thật lâu. Tô Minh ho khan, nhắm mắt lại tiếp tục tĩnh tọa.
Rất nhanh đêm khuya đến, khi nó sắp qua đi thì Bảo Thu thu lại tầm mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Khoảnh khắc này cùng nhìn ra ngoài trời còn có mười mấy người trong Tà Linh tông. Bọn họ im lặng ngồi ở chỗ của mình nhìn lên trời. Thậm chí đỉnh núi Tà Linh tông, quanh năm khói đen cuồn cuộn tồn tại một miếu thờ âm u, trong meieus thờ vài pho tượng mơ hồ. Trong miếu có một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng, người đàn ông mặc áo dài xanh, gã chính là cường giả số một Tà Linh tông, thái thượng trưởng lão Thân Đông!
Khói đen dày đặc là do khí thế của gã tản ra, đại biểu cho tu vi có thể so với Man Hồn đại viên mãn Man tộc, chính là vấn đỉnh tiên tộc!
"Năm mươi năm...thật nhanh." Gã khàn giọng từ từ nói, ngẩng đầu nhìn lên trời. Người gã chớp mắt bùng phát lực lượng tu vi cường đại ổn định!
Cùng lúc đó, trong Tà Linh tông, bao gồm Bảo Thu, mười mấy người ở vị trí khác nhau cùng phóng ra khí thế của mình, đó là khí thế tiên tộc, của người giáng trần!
Còn có người sửa huyết mạch Man tộc hoặc sợ hãi, im lặng, kiêu ngạo, bi thương tỏa ra tu vi, khiến khí thế ngoại tộc toàn Tà Linh tông trong khoảnh khắc xộc lên tận trời!