Một bước tiến tới, người Tô Minh toát ra nhiều khói đen, trong khói ẩn chứa hơi thở tử vong cực kỳ đậm, đủ khiến người trông thấy rồi tinh thần rung động, nếu đụng vào thì không biết sẽ có hậu quả gì.
Tô Minh chịu đựng đau đớn khó tả, cất bước biến mất. Động phủ ầm một tiếng sụp xuống, trở thành phế tích nhưng vẫn bị hơi thở tử vong đậm đặc quấn quanh. Giây phút Tô Minh biến mất thì trên trời vài vệt đỏ bỗng tới gần, người đi đầu chính Thân Đông, theo sau còn có mấy người, đều là cường giả kẻ giáng trần Tà Linh Tông trong Thiên Thủy Cốc. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
"Tử khí thật mạnh!"
"Người này là ai, mới nãy không thấy rõ hình dạng nhưng tử khí đậm đặc làm người thấy ghê rợn, chẳng lẽ là loại thiên thi vật khôi mị ư?"
"Nơi này còn có dấu vết nguyên thần giáng xuống!"
Thân Đông nhìn bốn phía, ánh mắt dõi theo phía xa Tô Minh rời đi, mắt lộ suy tư. Sau lưng gã đám người bị sự quái dị nơi đây hấp dẫn, bàn tán và thụt lùi, không muốn dính vào tử khí chốn này.
"Lão tổ, chúng ta có cần đuổi theo không?" Sau lưng Thân Đông đi ra một người đàn ông trung niên, biểu tình lộ vẻ e ngại, nhìn tử khí đậm đặc bốn phía, chắp tay hướng Thân Đông.
"Không cần, chúng ta đã lấy Hạo Dương Thạch từ tay Cố Nguyên Hải rồi, đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần phiền phức nữa." Thân Đông trầm ngâm lúc sau từ từ nói.
"Đúng là vậy, dù sao chúng ta phải chấp hành nhiệm vụ tiếp theo của Cấp Ảm đại nhân, quyết chiến cùng tông môn khác. Ta thấy nơi này tử khí đậm như vậy, người mới rời đi chắc có tu vi kinh khủng lắm, không cần dây vào." Trong đám người có một ông lão áo đỏ trầm giọng nói.
Bảo Thu cũng đứng trong đám người, tim đập nhanh. Dù mới nãy họ không trông thấy rõ bộ dạng Tô Minh nhưng chỉ bằng vào cảm ứng, cô lờ mờ nhận ra tản tử khí đậm đặc thế này chính là Tô Minh!
Đám người lấy Thân Đông dẫn đâu ở lại đây chốc lát, dò xét bốn phía rồi gã biến thành cầu vồng rời đi, đám người theo sau dần đi xa.
'Bên này có thể làm được điều như vậy, buộc lui kẻ nguyên thần giáng xuống thì có lẽ chỉ có hắn." Khi Thân Đông rời đi thì ngoái đầu nhìn sau lưng vùng đất tràn ngập tử khí, trong đầu hiện ra hình ảnh khiến gã khó quên, ánh mắt như vô tình lướt qua Bảo Thu.
Tạm thời không nói đến đám người, Tô Minh thuấn di đi, xuất hiện rồi lại thuấn di, mãi đến xuất hiện trong động phủ tám phù văn Thiên Thủy Cốc. Bóng dáng hắn vừa hiện ra thì thân thể rùng mình một cái, toàn thân vòng quanh hơi thở tử vong khói đen, đặc biệt tay phải gần như sắp hòa tan. Đau đớn tràn ngập toàn thân hắn, trong động phủ Tô Minh nghiến răng, khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm tảng đá trong tay. Từ tảng đá tỏa ra hơi thở chí dương như là mặt trời cực nóng như muốn hòa tan tất cả băng giá.
Dường như trong tay nắm lấy một đoàn lửa bất diệt, cho Tô Minh nguy hiểm cực lớn.
Nhìn chằm chằm Hạo Dương Thạch trong tay, Tô Minh hít thở dồn dập, mắt dần lộ ra tơ máu.
"Một tảng đá nho nhỏ đã khiến ta chật vật như vậy. Nếu sau này thật sự rơi đi đất hạo dương này, vậy e rằng chỉ vài giây sau ta sẽ tan biến thành mây khói." Tay phải Tô Minh không thả lỏng mà càng nắm chắc.
"Ta không tin lấy tu vi của ta không ức chế được một khối Hạo Dương Thạch nho nhỏ này!!!" Mặt Tô Minh nổi gân xanh, tu vi trong người bỗng bùng phát, toàn thân sức mạnh chuyển động khiến thân thể tản ra tử khí ngày càng nhiều. Một lát sau trong động phủ đã là giơ tay không thấy năm ngón, toàn bộ là khói đen đậm đặc.
Trong khói đen tu vi của Tô Minh di chuyển càng nhanh hơn, vận chuyển toàn bộ lực lượng hắn có thể tản ra, trấn áp Hạo Dương Thạch trong tay!
"Đá này như lửa, có lẽ đối với người ngoài không có gì nhưng với ta thì gắt gao như khắc mệnh!" Tô Minh nâng lên tay trái ấn pháp quyết mạnh ấn vào Hạo Dương Thạch ở tay phải. Tay trái của hắn lập tức xuất hiện cực hạn tan biến, người run bần bật, dường như tất cả cố gắng không thể lay động tảng đá này một ly.
"Tô Minh ta cố tình không tin!!!" Mắt Tô Minh lộ ra âm trầm.
"Đá này dù là lửa, dù ta ở trước mặt nó là bươm bướm cũng phải dùng thân hình dập tắt nó!!! Dù nó là mặt trời còn ta là băng tuyết, càng tới gần thì càng hòa tan, vậy ta phải trong hòa tan dập tắt nó!" Thân thể Tô Minh nhanh chóng giờ đi, giờ trông như ông lão tang thương, đổi làm người quen thì e rằng khó thể nhận ra ngay.
Tu vi của hắn bùng phát như vô số băng giá rót vào mặt trời, không ngừng hòa tan, tan biến, nhưng vẫn không từ bỏ, bên trong Tô Minh có sự cứng cỏi và không cam lòng.
Hắn không tin sẽ bị một tảng đá bình thường đánh bại. Nếu không thể trấn áp một tảng đá vậy hắn không biết mình có còn can đảm đi càng xa, ra khỏi đất Âm Tử này không!
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là bảy ngày. Trong bảy ngày thân thể Tô Minh hơn phân nửa mơ hồ, ngay cả ý thức cũng trong cơn đau không thể chịu đựng. Cái loại đau đớn, tan biến, cảm giác khắc mệnh đó, mọi thứ đru khiến người phát cuồng.
Tô Minh cắn răng, tay phải nắm Hạo Dương Thạch chẳng chút thả lỏng. Hắn có thể cất đi nó, tạm thời tránh né mũi nhọn, có thể chờ tu vi cao chút rồi mới thử.
Nhưng hắn không có!!
Hắn không muốn làm như vậy, nếu trong lòng có kéo dài, tồn tại sự né tránh, vậy hắn đánh mất can đảm lao ra khỏi đất Âm Tử. Hắn không tin một tảng đá có thể khiến Tô Minh hắn mất mạng!
Chính vì sự không tin này khiến dù hắn có chịu đựng đau đớn lớn hơn nữa, tâm linh chẳng hề dao động. Bảy ngày, hắn điên cuồng vận chuyển tu vi trong người, toàn bộ bùng phát trấn áp tảng đá!
'Nếu ngươi là lửa thì ta chính là băng giá dập tắt lửa!'
'Nếu ngươi là mặt trời vậy ta chính là đêm đen xua tan mặt trời!'
'Ngươi và ta trời sinh tương khắc, vậy nếu ngươi có thể khắc ta thì ta cũng có thể khắc ngươi!!!" Tô Minh thầm gào thét.
Đến ngày thứ tám, khi tu vì toàn thân hắn bùng phát, trong tám ngày không ngừng trấn áp tu vi có dấu hiệu suy kiệt thì Hạo Dương Thạch trong tay hắn lần đầu tiên vang tiếng két két, một khe nứt hiện ra!
Theo khe nứt xuất hiện, thật nhiều tử khí lao vào khe hở, đánh vào toàn Hạo Dương Thạch, tựa như nước và lửa chém giết. Trong khoảnh khắc, Tô Minh từ thế yếu phản kích khiến hơi thở chí dương trên Hạo Dương Thạch hiếm thấy xuất hiện suy yếu!
Loại chuyện nếu bị người tiên tộc thấy thì chắc chắn sẽ hoảng sợ, bởi vì Hạo Dương Thạch có thể khiến linh hồn người tiên tộc giữ ở trạng thái dương chi do đó giáng xuống đất Âm Tử mà không bị chỗ này ảnh hưởng quá nhiều. Tại đất hạo dương không có quá nhiều Hạo Dương Thạch.
Nó gần như không thể bị biến đổi, không có khả năng bị hơi thở tử vong tràn ngập, vì chỗ nào có nó là tất cả tử khí sẽ tan biến ngay!
Nhưng hôm nay Hạo Dương Thạch ở chỗ Tô Minh xuất hiện dấu vết thay đổi, xuất hiện dấu hiệu bị trấn áp, mặc dù chỉ là dấu vết, cách hoàn toàn thay đổi còn rất xa nhưng dấu hiệu xuất hiện đủ khiến tất cả người trông thấy tinh thần rung động, không thể tin.
Khi ngày thứ mười đến, tu vi trong người Tô Minh càng khô kiệt nhưng con ngươi trong tơ máu càng kiên định. Hạo Dương Thạch trong tay hắn tỏa ra hơi thở chí dương đã không thể so sánh với mười ngày trước. Tuy bài xích vẫn rất mãnh liệt nhưng Tô Minh cảm giác sẽ không sai.
Mười ngày này đối với hắn là khắc nghiệt, có thể nói trải qua đợt lột xác không thể hình dung. Trong cực hạn thống khổ và điên cuồng hắn vẫn chống chọi, kéo dài càng lâu thì Hạo Dương Thạch càng yếu ớt!
'Rồi sẽ có một ngày ta hoàn toàn chuyển hóa đá này, khiến sự sống của nó biến thành tử khí, khiến Hạo Dương Thạch trở thành Âm Tử Thạch!" Tô Minh đối với Hạo Dương Thạch thì uy lực yếu rất nhiều, bị nó trấn áp, hắn nâng lên tay trái rạch vết thương nơi ngực. Giây phút có vết thương, tay hắn cầm Hạo Dương Thạch ấn vào miệng vết thương.
Khoảnh khắc Hạo Dương Thạch đụng chậm với vết thương của Tô Minh, đôi mắt hắn hơi tan rã nhưng chớp mắt trở lại bình thường. Hắn cắn chặt răng, cứng rắn nhét Hạo Dương Thạch vào vết thương, dung nhập vào trong người.
Đây là một lần phản kích của hắn, phản kích đất hạo dương!
Hắn phải ghi nhớ loại nóng cháy này, nhớ kỹ dưới hạo dương mình héo tàn. Ghi nhớ mọi thứ, phải khiến mình dần thói quen, vì sau này rời khỏi đây thì kế hoạch, chuẩn bị, thói quen!
Khi Hạo Dương Thạch dung nhập vào người Tô Minh, đôi tay hắn ấn pháp quyết, lập tức thân thể như biến thành lốc xoáy khổng lồ cuốn hết tử khí vào trong động phủ này, cuồn cuộn hút hết, lẻn vào từ trong miệng vết thương nơi ngực. Quá trình kéo dài bốn tiếng đồng hồ, mãi đến khi tất cả tử khí trong động phủ bị hắn hút hết, ngực vết thương khép lại không nhìn ra chút gì.
Trong người hắn tồn tại một khối Hạo Dương Thạch khiến không lúc nào là không chịu đựng đau đớn, nhưng loại đau đớn này hắn phải quen thuộc nó!
"Khi ta không thấy đau nữa, đất hạo dương đối với ta sự hủy diệt sẽ yếu đi, đây chính là ta hiểu ra từ mùa đông nghịch chuyển đi hướng mùa xuân! Từ chết đến sống!'
Tô Minh hít sâu, mắt nhắm chặt, trong đau đớn chậm rãi vận chuyển tu vi trong người, khiến tu vi dần hồi phục, bảo vệ và trấn áp tảng đá cân bằng.
Hắn tản ra thần thức lan tràn dưới mặt đất, mãi đến qua ba ngày sau ở sâu trong lòng đất tìm ra linh mạch của Thiên Thủy Cốc!