Cầu Ma

Chương 678: Vu tuẫn!



Thanh âm Đại sư huynh truyền khắp bốn phía, mặt đất khoảnh khắc này liên tục chấn động. Động đất làm cả Đông Hoang như mấp máy, khiến nguyên Tử Hải run rẩy, dường như có thứ gì bị chôn dưới đất Man tộc và Tử Hải, bây giờ bị người triệu hoán ra.

Ba giây, chỉ ba giây thôi! Đất dưới chiến trường lập tức phát ra tiếng nổ điếc tai. Chỉ thấy đất mấp máy không ngừng xé rách, một ngọn núi to lớn trồi lên khỏi mặt đất.

Hiển nhiên không phải ngọn núi bị chôn tại đây mà là huyết mạch Đại sư huynh triệu hoán, từ đất Man tộc ngưng tụ lại, phá đất mà ra. Ngọn núi cao cỡ vài ngàn mét, sừng sững trên mặt đất, khiến tất cả người trông thấy nó hai mắt co rút.

Khi Tô Minh nhìn sang, núi phá đất ra thì ngọn núi nứt vỡ, tiếng nổ ầm ầm. Ngọn núi bỗng tan vỡ hóa thành vô số mảnh vụn dạt ra, lộ bên trong một bộ giáp xanh!

Áo giáp rõ ràng bị chôn trong ngọn núi, giờ Đại sư huynh triệu hoán nó rốt cuộc lộ ra trên thế gian. Áo giáp tỏa ánh sáng lam chói mắt, bay ra khỏi núi tan vỡ, quen thuộc xuất hiện ngoài người Đại sư huynh, biến thành vòng xoáy màu xanh, trong vòng xoáy, Đại sư huynh mặc giáp đứng đó, dẫn động hơi thở tám hướng như là vô thượng chí tôn!

Cửu Lê Vu chủ!

Y nâng lên cánh tay phải, lập tức trên tay móc thương có một khu vực to cỡ bàn tay xuất hiện lỗ hổng hình tròn. Lỗ hổng đen thui, nó xuất hiện như có thể nuốt lấy tất cả ánh sáng, làm vị trí mép dường như không gian không ngừng tan vỡ và biến mất, trông thấy ghê người.

Hố đen này bị móc tay phải Đại sư huynh nâng lên, y nhìn Tô Minh.

"Đây là đỉnh của Vu tộc ta!"

Tô Minh nhìn cái hỗ, từ từ khép mắt. Đại sư huynh sải bước lao nhanh tới, như sao băng xanh đến gần thì Tô Minh mạnh mở mắt ra.

Hắn nâng lên tay phải, người hơi gấp khúc trông như vầng trăng khuyết. Trăng khuyết mới xuất hiện thì Tô Minh khẽ nói.

"Man Thần tinh thần nhật nguyệt biến. Đệ nhị biến. Nguyệt động!"

Lời vừa thốt ra, trời sao tan vỡ ảm đạm, một vầng trăng khuyết xuất hiện trong màn đêm.

Người Tô Minh tỏa ra ánh sáng âm u chói lòa, ánh sáng chớp lóe, toàn thân Tô Minh biến thành vầng trăng khuyết. Ánh trăng rơi rụng bốn phía, đi qua đâu là một mảnh tiêu điều!

Khi thần thông thi triển thì trên người Đại sư huynh biến thành sao băng xanh cũng xuất hiện ảo ảnh trăng, ảo ảnh bao phủ lấy y, trông rất quái dị.

"Nguyệt sát!!!" Khi Đại sư huynh sắp đến gần thì Tô Minh mở miệng.

Lời thốt ra, trăng trên trời từ giữa vỡ vụn, nguyệt trên ngươi Tô Minh cũng vỡ ra, nhưng không tạo thành thương tổn gì cho hắn, chỉ là như ảo ảnh tản ra thôi. Tuy nhiên, từ người Đại sư huynh đến gần, trăng vỡ phát ra lực lượng cực kỳ khổng lồ như xé rách mọi thứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

"Túc Mệnh luân hồi, tạo nên cánh tay phải của ta!" Tô Minh nâng lên tay phải. Cánh tay phải Man tượng lập tức biến thành thanh niên tóc tím, sau lưng hai ngọn núi đến gần Đại sư huynh.

"Pháp khí sấm sét trở thành thần lực cánh tay trái của ta!" Tô Minh vung tay trái, cánh tay trái Man tượng hóa thành tia chớp đỏ rực ầm ầm vọt hướng Đại sư huynh.

"Thể ba Man, thuật nguyền rủa, vũ phù văn, tổ thành nguồn gốc thân hình ta!" Lời Tô Minh vang vọng, thân hình Man tượng lập tức biến thành ba Man vòng quanh Đại sư huynh. Cùng lúc đó, có nước mưa đen rơi xối xả, mưa mang theo nguyền rủa mãnh liệt.

"Và Man Thần tinh thần nhật nguyệt... Biến cuối cùng, tuẫn nhật!" Tô Minh dứt lời, trong người liền bùng phát ánh sáng vàng chói mắt.

Ánh sáng vàng ở bên ngoài điên cuồng khuếch tán, thân hình trông như thành mặt trời vàng. Mặt trời tỏa ánh sáng chói lòa, nóng cháy, khiến thế giới bị chiếu rọi. Tô Minh ở trong ánh sáng rực rỡ thân hình dung hợp, tạo thành tâm tuẫn đạo, thúc đẩy thức mạnh nhất trong tinh thần nhật nguyệt biến.

Trời đất bị ánh sáng thay thế khiến người ngoài không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng tiếng nổ không ngừng và trời đất rung động, sóng gợn vô cùng tận khuếch tán tám hướng đủ chứng minh lần va chạm kinh người này.

Trong tiếng nổ, Đại sư huynh bắn ngược, máu đen ọc ra từ miệng, áo giáp lam trên người tan biến, đỉnh Vu tộc cũng biến mất. Y bùm một tiếng rớt xuống đất, rơi vào cạnh trống trận. Y thua, nhưng không phải trong tay Tô Minh mà ở thời gian đốt cháy huyết mạch. Cuối cùng y vẫn không thể kéo dài thời gian trở thành chủ Vu tộc.

Ánh sáng trên trời tan biến, Tô Minh bước ra, hộc búng máu, mặt trắng bệch nhìn Đại sư huynh dưới đất. Nếu không phải Đại sư huynh không thể tiếp tục kéo dài, vậy cuộc chiến vừa nãy chưa biết thắng bại.

"Tiểu sư đệ, có thể..." Đại sư huynh giãy dụa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

"Ta còn có một thức cuối cùng, thức này là cực hạn của ta, cũng là ta...trở về..." Đại sư huynh nói mấy lời này hình như hơi lạ.

Tô Minh đã che giấu vẻ đau thương nhưng giờ lại lộ ra, hắn gật đầu.

Giống như lúc trước hắn hiểu vậy.

Hắn hiểu rằng ý chí của Đại sư huynh tuyệt đối không phải Đế Thiên có thể hoàn toàn khống chế, ý chí còn tồn tại, ý chí muốn tiến hành Vu tộc tuẫn, không tuẫn thì không sống!

Đây là một loại mệnh.

"Ta có Cửu Lê huyết mạch, Vu nhân cho rằng ta là dòng chính, nhưng ta biết mình không phải. Ta là một trong ba phân thân của Cửu Lê Vu chủ, truyền thừa mạch Hình Kiền. Mạch hình kiền như cổ..không đầu!!!" Đại sư huynh đứng dậy, móc câu tay phải mạnh rạch cần cổ.

Rạch một cái đầu y bỗng bay ra, máu bắn tung, thân hình đứng trên đất không có vẻ như gục ngã.

Lồng ngực y vào phút này hiện ra một khuôn mặt người, bộ dạng mặt người chính là Đại sư huynh. Cái đầu bay ra ở giữa không trung bỗng tan vỡ, thành lũ ảo ảnh. Ảo ảnh đội đế quan, mặc đế bào, khuôn mặt đầy khó tin.

"Là mạch Hình Kiền, hôm nay ta quên cái tên, ta, chính là Hình Kiền!!! Hình phủ, trở về!" Người Đại sư huynh phát ra tiếng nổ, thiên địa điên cuồng. Khi Đại sư huynh nâng tay trái lên, biến ra một rìu chiến thanh đồng to lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.