" Đó là một câu chuyện rất dài. Trong câu chuyện có tiên tộc, có Vu tộc, có Man tộc. Có Nam Thần, có Đông Hoang, cũng có Đại Ngu hoàng cung... "
"Trong câu chuyện có Cửu Phong, có bất tử bất diệt giới, còn có Man tộc..." Trong bộ lạc một năm mùa thu, lá rụng dưới gốc cây, mười mấy đứa con nít mở to mắt, chăm chú lắng nghe ông lão ngồi dưới gốc cây kể chuyện của lão.
Ông lão trông rất tang thương, làn da đã có nếp nhăn, tóc bạc trắng, nụ cười rất hiền, thanh âm có loại tiết tấu kỳ lạ hấp dẫn đám con nít như say như mê nghe kể chuyện.
Đó là Tô Minh.
là năm thứ sáu mươi từ khi Bạch Linh rời đi.
Sáu mươi năm trước Ô Sơn gặp tai biến, bây giờ những người trải qua điều đó đa số về với cát bụi, từng tộc trưởng thay phiên trở thành trụ cột Ô Sơn bộ lạc. Ô Sơn bộ lạc cũng mở rộng mấy lần, chiếm phạm vi dưới Ô Sơn rất lớn.
Ba năm trước đây tu vi của Tô Minh bước vào Tế Cốt cảnh, hắn trở thành người mạnh nhất trong vạn dặm xung quanh. Dù là Phong Quyến bộ lạc cũng xuất hiện cường giả nhưng dưới tay Tô Minh thì không địch lại nổi.
Hắn không còn là thiếu niên năm ấy, thời gian để lại cho hắn trí tuệ, tang thương. Có lẽ là vì lớn tuổi, Tô Minh đối với giấc mơ sáu mươi năm trước từ dần quên đến nhớ lại.
" Cuối cùng hắn trở thành Man tộc chiến đấu với Đế Thiên..." Tô Minh mỉm cười, chậm rãi kể chuyện cho bọn con nít nghe.
" A Công ông nội, cuối cùng là ai thắng ạ? "
Nguồn: http://truyenfull.xyz" Đế Thiên đó đáng ghét qua đi. A Công ông nội, mau nói cho chúng con biết là ai thắng đi! "
" A Công cũng không biết cuối cùng ai thắng, câu chuyện đến nơi đây là kết thúc, có lẽ vẫn chưa chấm dứt." Tô Minh đứng dậy sờ đầu cậu bé bảy, tám tuổi, đó là cháu của Bắc Lăng.
Trong sự mè nheo không tha của đám nhóc, Tô Minh rời đi, chuyện xưa của hắn thật sự đã xong rồi. Sáu mươi năm hắn khiến Ô Sơn bộ lạc mở rộng gấp mấy lần, khiến Ô Sơn bộ lạc trở thành mạnh nhất khu này, cho dù hắn có rời đi thì Ô Sơn bộ lạc sẽ không gặp nguy hiểm gì, bởi vì Bắc Lăng cũng đến Tế Cốt, bởi vì trong sáu mươi năm nay bộ lạc lại xuất hiện bốn Khai Trần!
Dưới Khai Trần thì càng nhiều nữa.
Đây là đan dược của Tô Minh đem đến tác dụng.
Một năm này, sáng sớm ngày lá rụng nhiều nhất, Tô Minh gói ghém hành lý ra khỏi gian nhà, hắn phải rời khỏi bộ lạc đã hùng mạnh. Sau lưng hắn không có Tiểu Hồng đi theo. Tiểu Hồng đã già, nó trở lại núi rừng làm bạn cùng con cháu của nó.
Sáng sớm trong bộ lạc vốn là không có nhiều người đi đường nhưng hôm nay, giây phút Tô Minh bước ra khỏi nhà thì tộc nhân toàn bộ lạc đều đứng đó, im lặng nhìn hắn.
" Đưa tiễn Man Công!" Tất cả tộc nhân dù là già hay trẻ đều quỳ xuống, thanh âm vang vọng khiến bước chân Tô Minh tạm dừng.
Hắn nhìn những tộc nhân, thật lâu sau, Tô Minh mỉm cười gật đầu.
" Đều tản ra đi, ta sẽ trở về." Tô Minh phất tay đi hướng cửa bộ lạc, mãi đến khi đi ra bộ lạc nhìn thấy ở cửa đứng một ông lão.
Ông lão thân hình thẳng tắp như là cây thương, mắt sáng ngời ẩn chứa tia chớp. Y nhìn Tô Minh, Tô Minh cũng nhìn lại.
Đó là Bắc Lăng, đã bước vào Tế Cốt cảnh.
"Thật sự phải đi sao?" Bắc Lăng im lặng giây lát, từ từ hỏi.
" Sau tai biến đó đã là sáu mươi năm, Ô Sơn bộ lạc đã lớn mạnh, không cần tôi ở lại đây." Tô Minh ngoái đầu liếc bộ lạc, bình tĩnh nói.
" Nhưng Lôi Thần còn chưa trở về." Vẻ mặt Bắc Lăng có không nỡ. Ô Sơn lớn mạnh, tất cả áp lực là y và Tô Minh gánh vác mấy chục năm, sáu mươi năm nay trải qua rất nhiều điều.
" Nơi này là nhà của hắn, rồi hắn sẽ trở về. Tôi...đi đây." Tô Minh lướt qua Bắc Lăng, vỗ vai y, mỉm cười cất bước hướng bầu trời, hóa thành cầu vồng dần khuất nơi chân trời.
Tô Minh, đã đi, sáu mươi năm qua đây là lần đầu tiên hắn thật sự rời khỏi.
Mười năm sau, phía nam đại lục Tây Minh, trong rừng cây xanh biếc vô tận, tu vi của Tô Minh từ trung kỳ Tế Cốt bước đến hậu kỳ.
Hai mươi năm sau, phía đông đại lục Tây Minh, Tô Minh đứng ở ngọn núi cao nhất nơi đây, ngửa đầu phát ra tiếng hú dài, tu vi của hắn bước vào đến Tế Cốt đại viên mãn!
Năm năm sau, ở gần mép Tử Hải đại lục Tây Minh, Tô Minh đứng trên chiếc thuyền gỗ, lúc này hắn không còn là Tế Cốt, trên người có dao động dung hợp cùng trời đất, biểu lộ rõ tu vi đã là Man Hồn!
Hắn ở tây Minh mất ba mươi lăm năm, trong ba mươi lăm năm này hắn đi khắp Tây Minh nhưng không tìm ra Bắc Lăng.
Ly biệt gần trăm năm trước như trở thành vĩnh cửu, chỉ tồn tại trong ký ức, không thể thấy rõ.
Giây phút Tô Minh bước lên thuyền rời khỏi Tây Minh, sóng Tử Hải rít gào, một mình hắn đạp chiếc thuyền đơn lao nhanh theo sóng Tử Hải.
Trời đất bao la, Tô Minh đón mùi gió Tử Hải phá sóng mà đi, mục tiêu của hắn là...Nam Thần!
Ở Tây Minh hơn ba mươi năm, hắn biết đất Man tộc có Nam Thần, có Đông Hoang, có Bắc Châu! Khi hắn biết trên đời đúng là có tồn tại Nam Thần và Đông Hoang thì Tô Minh muốn đi Nam Thần, hắn muốn nhìn điều trong mộng rốt cuộc là thật hay giả.
Hắn phải đi nhìn Cửu Phong, xem coi ở đó có giống như trong mộng không.
Trong Tử Hải Tô Minh qua mười năm, một đường giết chóc, tu vi của hắn tăng lên đến trung kỳ Man Hồn, hắn đạp bước trên đất Nam Thần!
Ở Nam Thần hắn thấy Vu tộc, thấy Thu Hải bộ lạc, trông thấy Thiên Lam bình chướng chưa hoàn toàn thành hình, thấy một số người tiên tộc.
Ở Nam Thần hắn thấy Hàm Sơn Thành, nhưng ở đó không có thành trì mà là một mảnh núi hoang.
Hắn thấy Thiên Hàn Tông, cũng thấy Cửu Phong. Nhưng người cư ngụ trên Cửu Phong không phải Hổ Tử, không là Nhị sư huynh, Đại sư huynh, cũng không có sư tôn.
Ở đất Nam Thần Tô Minh ngừng lại trăm năm, hắn đi qua mỗi nơi trong giấc mộng, muốn tìm thấy sự quen thuộc, một số chốn thân quen, có chút nơi là xa lạ.
Mãi đến cái năm Tô Minh định rời đi, tu vi của hắn đã đạt tới Man Hồn đại viên mãn, hắn trông thấy Đại Vu Công Vu tộc, thấy trận đại chiến giữa Vu tộc và Man tộc!
Trận đại chiến đó vốn hắn không định tham gia, mãi đến trên chiến trường trông thấy hai người. Một là đại trưởng lão Hải Thiên bộ lạc, người khác trước kia chưa từng xuất hiện, dường như là mới đi tới Nam Thần, bộ dạng người đàn ông trung niên đó khi Tô Minh trông thấy thì hiếm khi tinh thần run lên.
Người đàn ông trung niên đó cực kỳ giống với Thiên Tà Tử!
Nhưng bây giờ Tô Minh bộ dạng tang thương tràn ngập dấu vết năm tháng. Hắn thấy người đàn ông trung niên và đại trưởng lão Hải Thiên bộ lạc đấu với Đại Vu Công Vu tộc. Đại Vu Công mạnh mẽ vượt qua trình độ có thể so với Man Hồn đại viên mãn, trận chiến ấy Tô Minh lựa chọn ra tay!
Cuộc chiến kết thúc, Đại Vu Công tan biến, hồn ngủ say, dù có thức tỉnh thì sẽ không có tu vi như hiện giờ, vì linh hồn bị tổn thương nặng.
Trận chiến này ba cường giả Nam Thần nổi danh từ đấy, nhưng cái tên Tô Minh thì không ai biết, dần trở thành bí ẩn nhất trong ba cường giả.
Tô Minh rời đi, hắn đã tìm ra đáp án, đạp chiếc thuyền từ Tây Minh đến, mang theo phức tạp và cảm thán rời đi. Hắn rời khỏi Nam Thần, đi hướng Đông Hoang.
Ở đất Đông Hoang, sâu trong Đông Hoang, một vùng đất hoang dưới ngọn núi, chỗ đó là vị trí gia đình Tên Hề Nhi cư ngụ trong mộng của hắn.
Còn có chính giữa đất Đông Hoang tràn ngập vô số hố sâu và tảng đá bềnh bồng, trong mộng là nơi tiên tộc giáng trần!
Đứng trên tảng đá lớn chỗ giáng trần, Tô Minh đứng đó thật lâu sau. Hắn nhìn bầu trời, tất cả cảnh trong mơ không ngừng hiện ra, cuối cùng hắn cất tiếng cười, bên trong chất chứa thoải mái, hiểu ra.
Đó là hiểu về sinh mệnh, một loại nhìn thấu luân hồi, và khống chế vận mệnh.
" Đế Thiên...." Tô Minh cười, mắt dần lóe tia sáng lạnh, cúi đầu nhìn mặt đất, cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu.
Máu nhanh chóng ngưng tụ trước mặt hắn, cuối cùng hình thành một giọt máu!
Tô Minh đặt giọt máu ở trán, đem toàn bộ tu vi và hiểu ra về thời gian, vận mệnh đều dung vào giọt máu này, vung nó hướng mặt đất. Lập tức giọt máu lao hướng mặt đất, phá vỡ bùn đất vùi vào chỗ sâu nhất, chôn vùi vĩnh viễn.
làm xong những điều đó, Tô Minh vung tay áo, không chút dừng lại đi hướng chân trời.
"Luân hồi là một điểm..." Thanh âm của Tô Minh vang vọng tám hướng trong khi hắn đã đi xa.
Thời gian trôi qua, lại là một trăm năm.
Một trăm năm này Tô Minh đi khắp núi Man tộc, hắn tìm đến một ngọn Giới Mang Sơn trong miệng A Công nhưng vẫn không tìm ra. Lại một trăm năm, lại một cái.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh đi khắp mặt đất, vẫn không tìm ra Giới Mang Sơn.
Mãi đến khi thể xác và tinh thần Tô Minh đầy mệt mỏi, ở một góc hắn quên là nơi nào, quên là đại lục nào, trên đỉnh núi Tô Minh khoanh chân ngồi nhìn phía xa.
" Giới Mang Sơn..." Tô Minh thì thào.
" A Công nói nó ở trong lòng ta..." Tô Minh khép mắt.
Một lần khép mắt xuân hạ thu đông tuần hoàn, năm tháng trôi qua không biết bao lâu, đã bao nhiêu lâu.
Mãi đến có một ngày Tô Minh mở mắt ra, khuôn mặt tang thương lộ nụ cười hiểu ra. Trước mặt hắn, theo mi mắt mở xuất hiện một ngọn núi, đó là ngọn núi cao ngất đâm mây, trên ngọn núi có ba chữ to khắc sâu vào vách đá.
Giới Mang Sơn!
Tô Minh đứng dậy, đạp bước đến ngọn Giới Mang Sơn. Ở đỉnh núi hắn nhìn hướng vực sâu vạn mét, mang theo nụ cười đạp bước hướng vực sâu. Hắn không thi triển tu vi, thân hình bỗng lao xuống vực sâu.
Tiếng gió sắc bén rit bên tai hắn, khuôn mặt từ tang thương nhanh chóng biến đổi, cuối cùng thành...thiếu niên.
Thế giới của hắn vào giây phút này tan vỡ, thành từng mảnh Ô Sơn đảo vòng, bên tai vang Huân khúc trong mộng.
" Hiểu rõ luân hồi, nắm giữ duyên khởi, thức tỉnh hồn dân tộc... "
" Xả thân ở Giới Man, siêu thoát vận mệnh, từ một mặt gương bước vào mặt khác. "
"Từ đây về sau mệnh tu... "
"Ta là ai...đáp án này khi ngươi trong chân thật lại lần nữa đi tới Giới Mang Sơn thì ta sẽ chờ đợi ngươi... "