Cầu Ma

Chương 716: Trong tay nắm kiếm



Khi Tô Minh từ chỗ Hồng La được truyền thừa có cách dùng kiếm khác hẳn với người tiên tộc thi triển phi kiếm thuật. Loại sử dụng kiếm này càng cổ xưa, gần như có lỗ thủng không linh hoạt bằng phi kiếm, cho nên năm đó Hồng La ngẫu nhiên có được thì không nghiên cứu sâu. Nhưng Tô Minh rất có hứng thú với kiểu dùng kiếm này. Loại dùng kiếm cỏ xưa đó là phải dùng tay nắm kiếm, chỉ có kiếm ở trong tay mới là vũ khí thật sự của kiếm giả.

Cầm sát kiếm chớp lóe ánh sáng vàng, Tô Minh tùy tiện đâm tới trước, phút chốc kiếm rạch phá không gian đâm tới, lực hút to lớn từ thân kiếm bùng phát ra. Đây không phải lực bản thân mà là Tô Minh ra nhát đâm như phù hợp thiên địa phép tắc nào đó dẫn đến biến đổi quái dị, khiến thân kiếm đi qua đâu trở thành trung tâm bốn phía, khiến tất cả tồn tại dù là thần thức hay hơi thở đều bị cú đâm lực hút kéo đi.

Xung quanh vài chục vạn kiếm khí trong chớp mắt bỗng vặn vẹo cùng đổi hoướng, bị lực hút lao hướng thân kiếm, tựa như kiếm xẹt qua lằn ranh trở thành hố đen có thể nuốt hết tất cả. Nhưng từ trong khe bay ra chín kiếm khí gần như thực chất hóa thành hình thể thì hơi tan rã, ở giữa hư ảo và chân thật, truyền đến tiếng kiếm ngân chói tai nhưng không đổi hướng, lao tới Tô Minh. Phút chốc chín thanh kiếm tới gần Tô Minh chưa đến mười mét, toát ra uy nhiếp cường đại như có thể phá hủy tất cả.

Đâm một nhát rồi vẻ mặt Tô Minh vẫn giữ bình tĩnh, tay phải cầm sát kiếm hơi thả lỏng chứ không siết chặt. Khi chín thanh kiếm tới gần cổ tay xoay, lấy cổ tay làm trục vung sát kiếm ở trước mặt từ trái sang phải, từ trên xuống dưới xoay chuyển một vòng!

Trông như Tô Minh tùy tay cầm kiếm xoay trước người, một kiếm viên do vô số bóng kiếm tạo thành biến ảo theo hắn múa. Trông là kiếm viên lại nhìn thì là thuật dùng kiếm kiếm trận, như hình thành kiếm thuẫn bảo vệ trước người Tô Minh, va chạm với chín phi kiếm tới gần. Từng tiếng thân kiếm va nhau vang lên, cuối cùng hình thành tiếng nổ khuếch tán. Chín thanh kiếm biến thực chất tan vỡ thành mây khói biến mất. Tô Minh đứng tại chỗ vẻ mặt thản nhiên, kiếm trong tay xẹt hình cung ưu mỹ, xéo xuống mé trái. Mắt hắn lóe tia sáng lạnh, có sát khí. Sát khí xuất hiện thì Tô Minh và kiếm để xéo sang trái khiến trông hắn như súc thế vậy.

Yên tĩnh trước bão tố, im lặng trước khi núi lửa bùng nỏ, như là mãnh thú cổ xưa trước khi nuốt thiên địa thì toát ra khí thế độc ác ngập trời.

Trong chớp mắt xung quanh đất trời vận chuyển có dấu hiệu yên lặng, áp lực không thể miêu tả lạnh lẽ bao phủ bốn phía, tất cả đều do hànhđộng Tô Minh chĩa xéo kiếm.

"Kiếm có mười ba thức, ta chỉ hiểu rõ bốn thức là đạn, thứ, vân, tước, nhưng đủ để phá trận này!" Tô Minh lạnh nhạt nói, nghiêng người kiếm xéo vung lên trên mé phải.

Một vệt kiếm rõ ràng từ bên trái liên tiếp với phải lộ ra trong thiên địa, đây là tước. Lấy thân kiếm sắc bén tước tất cả vách ngăn trước mặt.

Khoảnh khắc một kiếm vung ra trời đất chấn động, nó ẩn chứa biến đổi phép tắc trên thế gian. Khi tước ra có tiếng kiếm ngân sục sôi vang trong sát kiếm. Trong kiếm ngân toát ra kích động và hưng phấn, kiếm đã hoàn toàn công nhận hắn, bởi vì vách dùng đó mới là con đường chính xác nhất bùng phát lực lượng kinh thiên động địa của kiếm!

Nếu là phi kiếm, dưới tình huống không ai nắm lấy thì không khả năng dùng kiểu tước, đâm, chém vân vân, không có linh động.

Sát kiếm có linh, lúc trước nó bị Tô Minh trấn áp không thể không khuất phục nhưng hiển nhiên cái loại khuất phục này có phản phệ, mãi đến bây giờ kiếm ngân phát ra sát kiếm thật sự công nhận Tô Minh. Vì nó cảm nhận được bị Tô Minh nắm trong tay, mới nãy đâm, vân, đặc biệt là tước bây giờ, ba loại động tác bùng phát ra lực lượng hoàn chỉnh thậm chí là vượt qua bản thân nó. Lực lượng kia khiến nó run rẩy, kích động, lực lượng khiến nó cảm nhận một loại tẩy rửa, một loại vô hình ngộ ra thân là kiếm nên nở rộ như vậy.

Trời đất rung động, trước mặt Tô Minh, theo hắn tước một cái một vết kiếm xéo xé rách không khí. Vệt kiếm đánh tới trước, một đường đi qua trờiđất xé ra, không trung tan vỡ, vệt rách ngày càng lớn quét ngang ngàn dặm mãi đến rơi trên ngọn núi Đại Diệp tiên tông, có tiếng nổ càng điếc tai. Vết kiếm tước của Tô Minh xuyên thấu núi Đại Diệp tiên tông.

Xuyên thấu núi hình kiếm lao ra sau không ngừng khuếch tán, mãi đến biến thành cái khe dài cỡ vài ngàn mét xuyên thấu kiếm trận vòng quanhĐại Diệp tiên tông đánh vữ một lỗ hổng to.

Theo lỗ hổng xuất hiện, xung quanh Tô Minh kiếm trận hộ sơn Đại Diệp tiên tông bỗng nhiên tan vỡ. Trận vỡ hình thành vô số mảnh vữ kiếm khí dạt ra bốn phía, dấy lên cuồng phong cuốn chín tầng trời, truyền ra tiếng nổ kịch liệt chấn động tám hướng. Cùng lúc đó, khi kiếm trận Đại Diệp tiên tông tan vỡ thì núi có hình dạng kiếm rung lên, từ vị trí giữa núi chậm rãi ầm ầm ngã nghiêng, mãi đến nửa ngọn núi ngã hướng bên trái rơi vào mặtđất khiến động đất, dấy lên tiếng nổ điếc tai.

Từng đợt đất cát cuốn khuếch tán bốn phía, tóc và quần áo của Tô Minh bị ngọn núi ngã dấy lên gió thổi. Nhưng vẻ mặt của hắn chẳng chút biếnđổi, cầm sát kiếm, lạnh lùng nhìn.

Bây giờ núi Đại Diệp tiên tông đã đoạn một nửa, vết cắt rất mượt, chính là chỗ vết kiếm của Tô Minh xuyên thấu qua núi!

Kiếm sơn, đoạn!

Sát kiếm trong tay Tô Minh đang run rẩy, hưng phấn rít, mũi kiếm toát ra sát khí như đang khao khát máu, khao khát cách dùng kiếm như thế này, uống máu cả đời.

"Kiếm, chủ sát khí." Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn Đại Diệp tiên tông đoạn, chậm rãi tiến tới.

Hôm nay một mình hắn muốn diệt một tông, muốn cứu Nhị sư huynh trong Đại Diệp tiên tông.

Sau lưng Tô Minh các tộc nhân Mệnh tộc vẻ mặt kích động nhìn Mặc Tôn của họ. Uy lực một kiếm kia chấn động trời đất, đủ khiến người thấy tinh thần rung động.

Bước chân Tô Minh có vẻ chậm nhưng thật ra mỗi bước thân hình hơi hư ảo, rõ ràng cách hơn trăm mét, nếu là nhìn bóng lưng thì thôi sẽ không sinh ra nhiều khó chịu, nhưng nếu có ai ở ngay mặt nhìn hắn sẽ liền thấy đầu váng mắt hoa.

Trong mắt người thấy rõ ràng là cách mấy ngàn mét chớp mắt giống như gặp ảo giác, dưới tình huống vật xung quanh lặng yên thì bóng dáng Tô Minh đột nhiên hư ảo rồi biến rõ ràng, khiến nhiều tiên tộc Đại Diệp tiên tông nhìn hắn có cảm giác chóng mặt.

Cảm giác chóng mặt chỉ vừa xuất hiện thì Tô Minh đã đứng dưới nửa ngọn núi Đại Diệp tiên tông, ngẩng đầu nhìn lên, hít sâu thở ra một hơi.

Thơ Tô Minh hít thở, phút chốc trên bầu trời Đại Diệp tiên tông có từng mảng tuyết rơi, mỗi một bong tuyết phát ra khí lạnh vô tận, chớp mắt khoảng cách vạn dặm đầy tuyết rơi.

Bông tuyết dày đặc rơi xuống đất, từ xa nhìn như có phong ấn to lớn vây khốn Đại Diệp tiên tông bên trong!

Thuật mệnh tu của Tô Minh, băng giá.

Lấy thuật này phong ấn tám hướng, khiến người tiên tộc trong Đại Diệp tiên tông không một ai chạy ra được, khiến chỗ này biến thành tù giam!

"Hôm nay Tô Minh tới đây diệt Đại Diệp tiên tông." Tô Minh từ từ nói, thanh âm vang vọng như có vô tận hồi âm xung quanh bông tuyết lắc rắc rơi. Những thanh âm hòa hợp lại như thành trời gầm, chấn nửa ngọn núi Đại Diệp tiên tông run rẩy.

Khi Tô Minh thốt câu này thì nhấc chân lên, đi tới bậc thang núi Đại Diệp tiên tông trước mặt. Bước chân hắn đạp xuống, vô tận kiếm khí từ Đại Diệp tiên tông bùng phát, cùng kiếm khí bay ra là hai ngàn vệt đỏ. Bên trong có hai ngàn đệ tử Đại Diệp tiên tông, họ mắt đỏ thẫm lao nhanh cùng những kiếm khí hướng tới Tô Minh. Sau lưng họ từng tiếng rít gào quanh quẩn, càng nhiều đệ tử Đại Diệp tiên tông bay ra vọt hoướng Tô Minh.

Kiếm trong tay Tô Minh đang rít, khát vọng máu nhuộm đỏ làm sát kiếm run dữ dội. Tiếng rít như đang xin Tô Minh cho nó thoải mái giết chóc đi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Tô Minh im lặng để mặc mấy ngàn người tới gần, trong mắt băng lạnh và giá rét hơn. Hắn nhấc chân lên, lại tiến lên, theo hắn cất bước, bậc thang sau lưng hắn vỡ thành tro bụi.

Không có lời nói gì, khi bước ra thì mấy ngàn người Đại Diệp tiên tông đã tới trước mặthần thứcô Minh. Tay Tô Minh cầm kiếm chém tới trước, một cái đầu người bay lên, vòi máu nhuộm đỏ mũi kiếm. Kiếm hoa từng điểm tán ra ngoài, lập tức có vài cái đầu lại bay lên, máu che đậy tầm mắt của Tô Minh và tiên tộc. Tô Minh đi tới bước thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Hắn bình tĩnh đi tới trước, bên cạnh có vô số người tiên tộc và kiếm khí rít, kiếm trong tay hắn không chút tạm dừng, kiếm linh hưng phấn khát máu rít gào, từng cái đầu rơi ra lăn xuống dưới núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.