Cầu Ma

Chương 727: Tiểu sư đệ, ngươi thật muốn nhìn?



Bóng đêm buông xuống đất. Ở mặt biển hóa thành từng đợt lấp lánh như có vảy bạc trải dài. Gió biển nhẹ thổi bầu trời lạnh lẽo, ánh trăng như bao dung tất cả trời thành tấm mành.

Trong ánh trăng và gió biển, Bạch Tố mỉm cười, mặt mày yên tĩnh nhưng vẻ đẹp dã tính vẫn luôn tồn tại. Cô cầm một bình rượu rót đầy ly trước mặt Tô Minh, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.

Đối diện Tô Minh là Nhị sư huynh, y vẻ mặt buồn phiền nhìn bầu trời, xem nước biển, sờ đá dưới thân, cầm ly rượu uống cạn.

"Cảm giác về nhà...thật tốt." Nhị sư huynh nhẹ giọng nói.

Hổ Tử ở bên cạnh mặt mũi bầm dập, nghe thế thì khẽ hừ, không dùng ly mà cầm nguyên bình rượu trước mặt tu ừng ực.

"Nói không giữ lời, sớm biết vậy đã không nói cho huynh biết rồi. Chẳng phải là chút hoa cỏ, sách nam nữ đánh nhau thôi, Hổ gia gia mới không hiếm..." Hổ Tử lầm bầm nhưng thấy nụ cười của Nhị sư huynh vội ngậm miệng, gã sợ y, điều này Tô Minh cũng biết.

Ở Cửu Phong Hổ Tử không sợ Đại sư huynh, ngay cả sư tôn cũng không sợ mấy, đối với Tô Minh càng đừng nói, hắn vốn nhỏ nhất. Tô Minh đến khiến cảm giác làm sư huynh của gã phóng lớn, gã cho rằng dù có chết cũng tuyệt đối không để ai khi dễ tiểu sư đệ.

Chỉ có với Nhị sư huynh là Hổ Tử rất sợ.

Bởi vì Đại sư huynh luôn bế quan sẽ không đánh gã. Bởi vì Tô Minh là tiểu sư đệ nên sẽ không đánh gã. Bởi sư tôn quá bận rộn hơn nữa thường mặt mày lấm la lấm lét kiếm Hổ Tử kêu gã phá mở một số trận pháp, cho nên gã mới không thèm sợ sư tôn. Nhưng mà Nhị sư huynh không chỉ một lần đánh Hổ Tử như chuối, những gì trải qua khiến gã rất sợ y. Tuy nhiên, tính cách gã cũng thần đồng, càng sợ thì càng đi khiêu khích. Cũng vì sợ nên gã vừa thấy mặt Nhị sư huynh liền gào khóc, tiếng khóc và nước mắt có kích động gặp gỡ, cũng có...phập phồng lo sợ. Gã dùng lời nói dụ Nhị sư huynh vô tròng rồi dốc hết những chuyện đã làm ra, không ngờ vẫn là bị đè đầu đánh.

"Làm sư huynh nhiều năm không gặp ta, vậy mà mới thấy mặt đã uýnh rồi..." Hổ Tử rất là uất ức, lại tợp hớp rượu lớn.

"Hổ Tử sư huynh, mới nãy huynh nói quyển sách nam nữ đánh nhau rốt cuộc là cái gì vậy? Cho ta xem được không?" Thanh âm trong trẻo mang theo ngây thơ, đó là Vũ Huyên vẻ mặt thắc mắc, rất tò mò ngồi cạnh Tô Minh, hỏi Hổ Tử.

Nhị sư huynh khóe môi co rút, hung dữ trừng Hổ Tử khiến gã mặt mày hớn hở định mở miệng ngoan ngoãn lui xó góc.

"Vũ Huyên muội muội, sách kia không phải thứ gì tốt cũng không là thuật pháp thần thông, không nhìn thì tốt hơn, rất khó hiểu." Bên cạnh Tô Minh ngồi Vũ Huyên và Bạch Tố, Bạch Tố che miệng khẽ cười nói.

Vũ Huyên ngẩn ra, hếch cằm.

"Sách có khó hiểu hơn thì ta đều sẽ hiểu hết, trong nhà ta có rất nhiều sách, lúc mười tuổi ta đã xem hết sạch, không có gì mà ta không hiểu. Hổ Tử sư huynh, đưa quyển sách của ngươi ra đây, ta không tin xem không hiểu." Vũ Huyên hừ lạnh nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Con chó nằm sấp cạnh Vũ Huyên nghe thế thì chớp mắt nhe răng cười, biểu tình rất quái nhưng nó không phát ra chút thanh âm.

Tiền Thần vẻ mặt nịnh nọt cầm bình rượu đang rót cho Nhị sư huynh, nghe Vũ Huyên nói vậy thì giọt rượu rớt ra ngoài một chút. gã thầm cười đau cả bụng, lòng gào rằng tiểu yêu nữ nhà ngươi cũng có hôm nay. Gã hơi mong chờ đối phương thấy xong sách nam nữ đánh nhau sẽ có vẻ mặt gì.

"Đúng vậy đó, Hổ Tử, nào nào nào, đưa quyển sách kia..." Hạc trọc lông biến thành thiếu niên xoa tay, nó ngồi cạnh Hổ Tử vẻ mặt tò mò.

Nhưng nó chưa nói xong thì Hổ Tử trừng mắt, giơ tay phải bóp cổ thiếu niên.

"Bà nội nó, đừng tưởng Hổ gia gia nhà ngươi không nhìn ra ngươi là ai nhé! Ngươi chính là con hạc trọc lông đáng chết!!!" Hạc trọc lông hét thảm, Hổ Tử túm nó xoay vài vòng không ngừng đập xuống đất.

"Biến thành nữ cho Hổ gia gia xem! Hổ gia gia sẽ để ngươi biết quyển sách kia vẽ như thế nào!" Hổ Tử đứng dậy xách hạc trọc lông đập lên đập xuống đất.

Nhị sư huynh nhấp ngụm rượu, nghe Hổ Tử nói vậy thì suýt phun rượu ra, cười khổ nhìn gã và hạc trọc lông, lại xem Vũ Huyên vẻ mặt khó hiểu, rồi Bạch Tố rõ ràng biết là cái gì nhưng không chịu nói chỉ ngồi cười. Cuối cùng y nhìn hướng Tô Minh, thấy hắn dù biểu tình lạnh nhạt lại có vẻ tò mò với sách da thú. Y thở dài, dời ánh mắt về phía pho tượng bị đặt giữa mọi người. Pho tượng chính là Đại sư huynh, trước mặt y có đặt bình rượu.

Đây là đợt tụ hội Cửu Phong, mặc dù Đại sư huynh trở thành pho tượng nhưng đây là nhà của y, đồng môn Cửu Phong gặp mặt y nhất định phải có mặt.

Hạc trọc lông hét thảm, hình dạng nhanh chóng biến đổi thành bộ dạng ban đầu, một con hạc trọc lông không có lông chim bị Hổ Tử bóp cổ xoay hình quạt không ngừng hôn môi mặt đất.

"Cháu Hổ, Hạc gia gia của ngươi có khí khái, không biến đó!!!"

"Hạc gia gia bà nội ngươi, nếu không phải năm đó Hạc gia gia cứu ngươi thì ngươi đã sớm thành hạt mầm rồi, ta không biết là không biến!"

Hổ Tử trợn mắt túm hạc trọc lông tới trước mặt.

"Ngươi còn dám nói chuyện năm đó? Đừng tưởng rằng Hổ gia gia nhà ngươi không biết, rõ ràng ngươi có thể dễ dàng cứu ta vậy mà khiến ta đau đớn như vậy. Ngươi không biến chứ gì? Tốt thôi, Hổ gia gia kéo ngươi vào mộng, ta ở trong mộng đánh ngươi tiếp. Ta nói cho ngươi, Hổ gia gia nhà ngươi rất lợi hại nhé, một năm trước nằm mơ, mơ thấy tu vi của mình đến Man Hồn, ngươi đoán xem thế nào? Sau khi Hổ gia gia tỉnh rồi thì thật sự là Man Hồn cảnh."

Tô Minh cười cười, cầm ly rượu nhấp một ngụm, hắn sớm thấy ra tu vi của Hổ Tử mạnh hơn trước rất nhiều, giờ mới biết nguyên nhân. Hắn nghĩ tới sư tôn từng nói Hổ Tử nhập mộng kỳ lạ và mong chờ vào gã thì không thấy lạ lùng.

Nhị sư huynh cũng mỉm cười nhìn Hổ Tử. Mặc dù bình thường y hay đánh gã nhưng thấy Hổ Tử tăng cao tu vi thì còn vui mừng hơn chính gã.

"Nhập mộng cũng không biến, Hạc gia gia nhà ngươi có khí khái, uy vũ không khuất nhục!" Hạc trọc lông hiếm khi kiên cường như vậy, hét chói tai nói. Nhìn biểu tình, nghe giọng điệu kiểu nó làm như dù có thế nào cũng không khuất phục dưới dâm uy của Hổ Tử.

Chính lúc này, Vũ Huyên ở bên cạnh Tô Minh chớp mắt, cười híp mắt nói.

"Hổ Tử sư huynh, không cần tức giận như vậy, ta có thể khiến nó biến thành bộ dạng như huynh muốn, nhưng huynh phải đem thần thông học được ở trong sách thi triển cho ta xem một cái, được không?"

Nhị sư huynh ho khan, chưa kịp nói gì thì Tô Minh dời mắt hướng tới hạc trọc lông.

"Biến một phen cũng được, tu vi của Hổ Tử sư huynh đến Man Hồn, vừa lúc thi triển thần thông cho ta xem khí huyết của huynh vận chuyển. Ta cứ cảm thấy khí huyết trên người huynh có chỗ ngừng lại, không biết do nguyên nhân gì tạo thành."

Nhị sư huynh vỗ trán, không biết nên nói gì nữa.

Hổ Tử vẻ mặt quái dị, mặc dù gã thành thật nhưng cũng thấy ra trong sách da thú vẽ cái gì. Gã do dự, mặt hiếm khi đỏ rực.

"Tiểu sư đệ...ngươi...ngươi thật sự muốn xem?" Hổ Tử mắt long lanh nhìn Tô Minh.

Tô Minh ngẩn ra, gật đầu.

"Ngươi...ngươi khẳng định thật sự muốn xem?" Hổ Tử vẻ mặt sắp khóc nhìn hướng Nhị sư huynh như đang hỏi nên làm sao đây.

Nhị sư huynh quay đầu đi, bỏ mặc.

"Vậy được rồi, tiểu sư đệ, nếu ngươi muốn nhìn thì ta liều luôn!!" Hổ Tử cắn răng.

Vũ Huyên mặt lộ hưng phấn chỉ vào hạc trọc lông, trong trẻo nói.

"Tiểu trọc, mau biến!"

"Không biến, đánh chết cũng không biến, ai nói cũng vô dụng, ta không biến đâu. Hạc gia gia uy vũ không cúi đầu, lần này tuyệt đối không khuất phục, coi như đạo thần ở trước mặt ta làm tọa kỵ cho ta thì ta cũng không biến!" Hạc trọc lông lớn tiếng nói, vẻ mặt kiên quyết. Nó không ngừng bảo với mình rằng lần này nhất định phải có nguyên tắc, quyết không thể biến ra con gái, đây là giới hạn Hạc gia không thể xâm phạm của nó.

"Phù...tiểu sư đệ, nó không biến thì ta cũng hết cách." Hổ Tử thở phào vội ngồi xuống, cầm bình rượu định uống thì bỗng trợn to mắt, ngây ngốc nhìn Vũ Huyên.

Chỉ thấy Vũ Huyên từ trong ngực móc ra một cái túi thêu hoa, từ bên trong móc ra mấy viên linh thạch lóng lánh quăng một viên ra xa. Linh thạch thành ánh sao bay ra, nhưng có một cái bóng đen càng nhanh hơn vèo một tiếng từ dưới đất bay lên đuổi theo tinh thạch, bắt lấy nó, chính là...hạc trọc lông mặt mày hớn hở. Nó bắt lấy tinh thạch đặt bên miệng chắn, mắt sáng ngời.

Vũ Huyên cười híp mắt lại ném ra mấy tinh thạch dẫn dắt hạc trọc lông bay tới bay lui giữa không trung. Cuối cùng cô đổ túi xuống đất, hơn mười viên tinh thạch chất một chỗ tỏa ra ánh sáng khiến hạc trọc lông kích động run bần bật.

"Biến đi, nếu biến thì những thứ này đều cho ngươi." Vũ Huyên chớp mắt cười tủm tỉm nói.

Giờ phút này, ở trong mắt hạc trọc lông, cái gì nguyên tắc, cái gì giới hạn đều nhạt nhòa, chỉ có chồng tinh thạch mới là giới hạn cao nhất, nguyên tắc mạnh nhất trên đời. Nó không chút do dự người nhoáng lên, một...cô gái yểu điệu biểu tình đáng khinh xuất hiện trước mặt mọi người.

"Hổ Tử sư huynh, nhanh thi triển thần thông đi." Vũ Huyên thật tình rất tò mò, có chút không phục Bạch Tố nói là cô xem không hiểu, giờ thấy hạc trọc lông đã biến đổi liền mở miệng giục.

Tô Minh cũng nhìn sang.

Nhị sư huynh nhắm mắt lại, cười khổ, thở dài.

Hổ Tử ngây ngốc, gã nhìn Tô Minh, nhìn Vũ Huyên, và cả Bạch Tố đỏ mặt biểu tình kỳ lạ, cuối cùng ngắm Nhị sư huynh nhắm mắt. Gã gãi đầu, thật muốn khóc.

"Tiểu... Tiểu sư đệ... Ngươi... Ngươi thật muốn xem?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.