Cầu Ma

Chương 732: Còn nhớ Tô ta không



""Người rốt cuộc là ai?" Ông lão Tuyệt Vu mặt đầy hình xăm bò cạp hộc máu, thụt lùi lớn giọng nói, đôi mắt tràn ngập tơ máu, lòng hoảng sợ không thể miêu tả.

'Chỉ dựa vào uy nhiếp đã khiến bốn người chúng ta thụt lùi, khí huyết trong người cuồn cuộn, bị thương, thậm chí không thể tấn công. Hắn...hắn rốt cuộc có tu vi gì!?'

Ba người còn lại mặt cũng tái nhợt, trong lòng toát ra suy nghĩ tương tự. Hiện tại Tô Minh ở trong mắt họ đã vượt qua trình độ của họ rất là nhiều, dưới uy nhiếp này không có cả tư cách đỡ đòn.

"Hắn hả, tên hắn là Tô Minh, là Man Thần của Man tộc, không lẽ các ngươi chưa nhìn ra sao?" Vũ Huyên ở một bên cười tủm tỉm nói. Cô đi theo tới đây chính là vì chơi đùa, giờ phút này trong thấy biểu tình những Vu nhân thì rất vui vẻ.

Khi Vũ Huyên thốt lời, bốn Tuyệt Vu biểu tình hoàn toàn biến đổi, ngay cả mấy ngàn Vu tộc sau lưng họ cũng thất thanh bật thốt.

Bốn Tuyệt Vu hoàn toàn từ bỏ chống cự, đảo Vu Thần không phải hoàn toàn phong bế, đôi khi họ có ra ngoài. Hơn một năm qua chuyện xảy ra ở Đông Hoang họ có biết. Đất tiên tộc giáng trần có Man Thần xuất thế, từ nay về sau Đông Hoang tháp vạn dặm ánh sáng máu. Tàng Long Tông diệt, Thiên Lam Tông diệt, ba môn Tà Tông tiêu diệt, Đại Diệp tiên tông từ nay diệt tuyệt ở Đông Hoang.

Đối với kẻ địch như vậy họ không thể kháng cự lại, càng không nghi ngờ lời Vũ Huyên nói, chỉ có điều này giải thích mới hình dung được tu vi của Tô Minh làm bốn người họ không có tư cách liên hợp phản kích.

Tô Minh nhíu mày tiến tới một bước, bỗng biến mất bóng dáng, khi xuất hiện đã ở sau lưng mấy ngàn Vu tộc, hướng tới chỗ Thánh Sơn Vu tộc nhìn thì chậm đạp nhưng mỗi lần nhấc chân là vượt ngàn mét.

Tô Minh đi xa, Vũ Huyên không đuổi theo mà ở trước mặt mấy ngàn Vu nhân kiêu ngạo hếch cằm, đá con chó nhe nanh vừa liếc mắt chó đen hạc trọc lông không biết khi nào thì xuống dưới đất, tới gần trăm người ngất xỉu sờ mó vật phẩm trên người.

"Có biết các ngươi đắc tội với người không?"

"Có người lấy ra một ngàn vạn tinh thạch mua đầu tất cả người ở cái đảo tồi tàn này!" Vũ Huyên ho khan, làm bộ dạng già dặn, từ từ nói.

"Nhưng Man Thần đại nhân nhà ta tâm tình lương thiện, không oán không cừu với các ngươi, không muốn làm khó dễ. Như vầy đi, đem đồ vật trên người các ngươi ra gom lại xem có bao nhiêu giá trị, chỉ cần không cách biệt quá đáng thì chuyện này cho quá. Nhưng mà, hừ hừ, nếu các ngươi dám giấu giếm không giao ra thì đừng trách bà nội ta ra tay độc ác à!"

Vũ Huyên giọng điệu già dặn uy hiếp, chó đen hạc trọc lông trên mặt đất đang cắn dây chuyền trên cổ một Vu tộc ngất xỉu định giật xuống. Khi nó nghe thấy lời Vũ Huyên nói, hạc trọc lông ngẩn ra, chớp mắt lộ vẻ ngộ ra.

'Hạc bà nội nó, Hạc gia gia ở đây vất vả như vậy, thì ra ăn cướp là làm như thế này, không tệ nha. Ta cần gì tự mình lục lọi, nên khiến họ tự động giao ra mới đúng." Hạc trọc lông nghiêm túc gật đầu, thầm nhủ mình lại học được một chiêu.

Bây giờ Tô Minh không để ý Vũ Huyên làm gì, trước mắt hắn không có Vu nhân nào cản trở, đi giữa không trung, bên dưới đầy rẫy rừng cây, tận cùng tầm mắt thỉnh thoảng hiện ra Thánh Sơn Vu tộc rồi lại biến mất. Tô Minh càng tới gần, từ trong Thánh Sơn Vu tộc truyền đến nhịp tim đập như có như không.

Thình thịch, thình thịch...Tô Minh càng tới gần thì thanh âm càng mãnh liệt hơn.

Khi Tô Minh cách chỗ thánh sơn cỡ ngàn mét thì một tiếng gầm truyền ra từ thánh sơn. Tiếng gầm kinh thiên động địa, giây phút phát ra khiến nguyên đảo Vu Thần run rẩy.

Mấy ngàn Vu tộc trước mặt Vũ Huyên ngoái đầu lại, biểu tình không còn kinh khủng mà là lộ ra cuồng nhiệt.

Vũ Huyên chớp mắt vừa đá con chó vừa ngẩng đầu nhìn.

Tiếng gầm vang vọng xen lẫn sự uy hiếp hóa thành trùng kích từ bốn phương tám hướng lao hướng Tô Minh. Mặt đất run rẩy bụi đất bay đầy, lá cây rừng rậm ngả nghiêng như bị cuồng phong thổi quét. Tiếng gầm trong sự cảm nhận của Tô Minh như là phát ra từ thánh sơn, cũng có lẽ là tám hướng trên đảo, vòng quanh hình thành cảm giác vô biên.

Khi tiếng rống vòng quanh, từ trong thánh sơn có một thân hình chợt xuất hiện, thân hình ấy bù xù lỏa nửa người trên, dưới người mặc da thú, tay cầm một cốt trượng to lớn. Đỉnh cốt trượng có ba rắn nhỏ nhỏ đỏ rực quấn lấy nhau, mắt âm trầm, lưỡi rắn nhẹ phun phát ra tiếng rít.

Bóng dáng ấy xuất hiện đạp bước hướng Tô Minh, bỗng nhiên thân hình biến mất, khi xuất hiện ở ngoài mấy trăm mét, sau đó biến mất, lại cách mấy trăm mét lộ ra. Khi y lần thứ ba biến mất, tiếng cười khùng khục quái dị vang vọng sau lưng Tô Minh. Bóng dáng người này xuất hiện sau lưng Tô Minh, bàn tay khô héo nâng lên, năm ngón tay có móng đen sắc bén chộp hướng lưng hắn.

"Bạn cũ gặp mặt mà đãi khách như vậy sao?" Tô Minh lạnh nhạt nói, không né tránh mà nhấc chân lùi ra sau, lưng trực tiếp đánh vào tay trái ông lão chộp tới.

Tiếng nổ trầm đục dấy lên, bóng dáng đầu tóc bù xù khóe miệng chảy máu, lảo đảo lùi ra sau, mạnh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn dưới lớp tóc rối. Đó là một khuôn mặt rất già, dường như mới bò ra từ trong quan tài, nhưng đôi mắt cực kỳ sáng, có bóng trăng non chớp lóe sâu trong đáy mắt. Tay trái lão run khe khẽ, nắm móng tay đen tan vỡ, có máu tươi chảy ra.

Tô Minh không nhanh không chậm xoay người, nhìn hướng ông lão. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Ánh mắt của hắn giao nhau với ông lão. Tô Minh bình tĩnh, ông lão già nua, khoảnh khắc này khiến trời đất tĩnh lặng.

"Lão phu sống đã lâu, gặp qua rất nhiều người, ta không ấn tượng với thằng nhóc nhà ngươi. Ta nhớ ra rồi, năm đó ở ngoài Thiên Lam bình chướng, một phân thân của lão phu xuất chiến, ngươi là tiểu bối Man tộc ở bên cạnh." Ông lão chính là Vu tộc tu luyện cửu tử thuật Đại Vu Công. Giọng lão khàn khàn như xương cốt ma sát, nghe vào tai sẽ khiến người rất khó chịu. Giờ phút này lão nói chuyện nhếch môi cười lộ ra răng sún vàng khè đen thui.

"Vốn định chọn ngủ say, trước khi ngủ nuốt máu thịt của ngươi chắc sẽ khiến ta ngủ một giấc no nê hơn." Ông lão liếm môi, cốt trượng bỗng vung lên.

Phút chốc từ cốt trượng bay ra một đoàn khói đen, sương khói cuồn cuộn vặn vẹo hóa thành một con rắn to lớn rít gào lao hướng Tô Minh. Lão lại vung trượng, liên tục mười mấy đoàn khói biến áo hóa thành mười con rắn to lớn. Làm xong những điều này, ông lão cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, máu bên trong đen thui nhưng có mùi mục rữa bùng nổ, hóa thành con sâu đỏ số lượng mấy trăm, hàng ngàn như mây đỏ bàu ra. Chưa hết, ông lão làm xong những điều đó tay trái nhanh chóng ấn pháp quyết trước mặt, tay trái khô vàng mỗi lần hai ngón chạm nhau sẽ khiến không trung phát ra tiếng nổ, từng tia chớp xẹt qua không đánh xuống đất mà chớp lóe ở giữa không trung như đông lại.

Trong chớp mắt tia chớp có hơn trăm cái ở giữa không trung xẹt qua đông lại, như yên lặng giữa trời. Hàng trăm tia chớp liên tiếp giao nhau hình thành dáng vẻ rìu chiến to lớn. Rìu chiến cỡ vài trăm mét, do tia chớp giữa không trung tổ thành. Ông lão nâng lên tay trái chỉ một cái, lập tức đánh hướng Tô Minh, một búa chém xuống.

"Không nhớ được Tô ta sao?" Tô Minh biểu tình thản nhiên chậm rãi bước hướng chỗ ông lão.

Hắn bước ra, xung quanh mười mấy mãng xà đen gầm rống vọt đến, nhưng khoảnh khắc tới gần Tô Minh thì từng con phát ra tiếng két két, bỗng biến tượng bằng, run rẩy, vỡ thành bốn năm mảnh.

Bước chân Tô Minh đạp xuống, ông lão phun máu biến thành mấy trăm, hơn ngàn tơ máu sắc bén tới gần. Từng tơ máu trùng cực kỳ sắc bén, mắt thấy sắp đến gần Tô Minh. Tô Minh đạp bước xuyên qua những tơ máu này, chúng nó vặn vẹo bị đóng băng rơi xuống. Tất cả điều này Tô Minh chỉ dùng chưa tới ba giây, khi hắn vừa dứt lời thì đã đứng trước mặt ông lão.

Ông lão biến sắc mặt, con ngươi co rút, định lùi lại thì Tô Minh đã nâng lên tay trái bóp cổ lão.

"Bây giờ nhớ ra ta là ai chưa?" Tô Minh lạnh nhạt nói, khi mở miệng trời nổ ầm vang.

Chỉ thấy rìu chiến chớp nhoáng đánh tới, nhưng khi tới gần tay phải Tô Minh bỗng hiện ra sát kiếm, bị hắn cầm lấy một tước vào rìu. ầm vang, rìu sét bỗng tan vỡ ra. Cùng lúc đó, tay trái Tô Minh mạnh siết cổ ông lão.

"Đây là chết lần một." Tô Minh thản nhiên nói, thân thể lão bị lực hủy diệt của Tô Minh vọt vào, vỡ vụn.

Khi thân hình Đại Vu Công này tan vỡ biến thành tro bụi thì chỗ lão chết, khí thế càng mạnh bỗng bùng phát, ông lão lão hiện ra, lần này không già như trước.

"Mặc kệ ngươi là ai..."

Đại Vu Công chưa dứt lời thì sát kiếm chợt quét, trong tiếng kiếm ngân khát máu nó chắt qua cần cổ ông lão, cái đầu đứt rời, thân hình ông lão nổ tung.

"Đây là chết lần hai." Tô Minh bình tĩnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.