Thuật pháp này có uy lực cực kỳ cường đại, khắc ấn trên cây quạt, đó là thần thông của Man Thần đời thứ hai. Trước kia Tô Minh triển khai nó đều là mượn dùng cây quạt, bản thân không hiểu về thuật này.
Nhưng khoảnh khắc này, nhìn bầu trời kỳ lạ, một ngôi sao, một vầng trăng, một mặt trời. Hắn đột nhiên hiểu ra vận dụng trước kia không quá rõ ràng.
Nhưng loại hiểu ra này rất nhanh tán đi trong đầu Tô Minh, hắn nhìn trên bầu trời có trời, trăng sao, trong óc lại lóe lên, là chuyện rất lâu, thật lâu về trước, khi hắn còn là đứa con nóit, ở trên Ô Sơn đọc một quyển sách da thú, mang theo mong chờ và mộng tưởng đọc câu nói ghi trên sách.
"Man tộc tổ tiên, khai thiên tạo nhân, lưu lại vạn năm đến nay…Trì Man giả xưng là Man sĩ, lên trời xuống đất dời núi lấp biển…có Man văn thông thiên, có thể lấy trời, hứng trăng, hái sao…"
"Có thể lấy trời, hứng trăng, hái sao…" Tô Minh thì thào ngơ ngác nhìn trời.
Thời gian dần trôi qua, dị tượng thiên địa chỉ có một năm một lần dần đi tới cuối, trên bầu trời ngôi sao sáng chỉ còn lại cái bóng mơ hồ, Tô Minh toàn thân chấn động, ngay cả lời nói trên da thú cũng biến mất trong đầu hắn. Đầu óc hắn trống rỗng nhưng như có sự cảm ngộ thăng hoa đang từ từ xuất hiện. Hắn thấy trời trăng sao rồi lần thứ ba hiểu ra. Nhưng lần hiểu ra thứ ba này không rõ ràng lắm.
Mãi đến khi ánh trăng cũng biến nhạt chỉ còn lại cái bóng, cảm ngộ mơ hồ trong đầu Tô Minh càng khắc sâu chút ít nhưng vẫn không thể lần mò ra.
Hắn nhìn ngôi sao biến mất, nhìn mặt trăng không còn, nhìn phía xa mặt trời dâng lên trời, khi dị tượng một năm một lần mất đi, Tô Minh ngây ra tại chỗ thật lâu, thật lâu.
Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng nếu trong đầu hắn có thể hiện rõ cảm ngộ lần thứ ba này thì hắn sẽ được thu hoạch kinh người.
Thậm chí Nhạc Hoành Bang trở về, quỳ một gối ở trước mặt Tô Minh mà hắn không nhận ra, hắn nhìn nơi không còn có trăng và sao, hắn biết mình đã bỏ lỡ một lần...cảm ngộ sâu sắc.
Một lần này cảm ngộ, hắn không biết có thể hiểu ra cái gì, hoặc là thần thông, hoặc là tâm tình, hoặc là tu vi, nhưng hiện tóm lại là đã bỏ lỡ.
Có lẽ cũng không phải là bỏ qua, mà là na dị tượng thiên địa biến mất quá nhanh.
Tô Minh thở dài, thu lại tầm mắt nhìn bầu trời.
Nhạc Hoành Bang yên tĩnh quỳ một gối trước mặt Tô Minh, cúi đầu không nói một lời. Gã đã nhìn ra Tô Minh đang cảm ngộ dị tượng trên trời, biết rằng lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy, mãi đến giờ phút này gã thấy hắn thở dài mới ngẩng đầu lên.
"Loại trời trăng sao này cùng xuất hiện trên bầu trời mỗi năm chỉ có một lần, mỗi lần chưa đến một tiếng đồng hồ. Nếu tiền bối có hứng thú thì mỗi năm vào lúc này sẽ xuất hiện hình ảnh đó."
"Ngôi sao đó là cái gì?" Tô Minh im lặng giây lát sau nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Hoành Bang ngây ra, hiểu Tô Minh hỏi ngôi sao chính là ngôi sao rực rỡ đêm qua, một năm nó chỉ tỏa sáng một lần còn rực rỡ hơn trời trăng.
"Không ai biết đó là ngôi sao gì, từng có một ít cường giả trên Hỏa Xích Tinh muốn truy tìm nó nhưng vẫn không có đáp án, dần dà ở Hỏa Xích Tinh có một truyền thuyết, mọi người so sánh ngôi sao mỗi năm tỏa sáng một lần thành đạo lữ thân mật." Nhạc Hoành Bang thấp giọng đáp.
Tô Minh nhìn bầu trời, lát sau lắc đầu. Hắn không nói lời nào, giữ nguyên động tác cũ, dù trên bầu trời đã không còn trăng và sao, chỉ có mặt trời.
Nhạc Hoành Bang im lặng giây lát rồi từ từ lùi ra, ở phía xa nhìn Tô Minh. Gã trầm ngâm không lâu sau lựa chọn khoanh chân ngồi ở đó, lặng lẽ thủ hộ, không cho phép người ngoài bước vào đây, dù có người khu vực bắc bộ đến đưa đá xanh cũng bị gã cản lại, bỏ đá sang một bên, không cho tới gần chỗ Tô Minh.
Tô Minh luôn nhìn lên trời, nhìn trời xanh dần tối đen, nhưng mặt trăng dần lộ ra, một ngày, một ngày, một ngày...
Tô Minh không biết đã nhìn bầu trời bao lâu, hắn quên thời gian trôi qua, thậm chí quên hấp thu đá xanh, cứ khoanh chân nhìn bầu trời.
Xích Mãng Phượng vẫn luôn ở một bên, năm tháng đối với nó chỉ là chớp mắt, nó cũng quen bình tĩnh như vậy rồi. Hạc trọc lông đôi khi trở về nhưng tính cách nó hiếu động, thường quay về không lâu thì lại đi ra ngoài, không biết bận rộn cái gì nữa.
Nhạc Hoành Bang luôn ở phía xa thủ vệ, gã nhìn được bây giờ Tô Minh chìm đắm trong trạng thái kỳ lạ, loại trạng thái này đối với tu sĩ là chỉ ngộ chứ cầu không được.
Thậm chí bây giờ Tô Minh không biết rằng ở trạng thái này tu vi của hắn gần như chững lại, từ từ co rút trong thân thể, tựa như ngủ say. Chỉ có trái tim của hắn là từ từ đập thình thịch, chỉ có hồn của hắn hòa cùng đôi mắt nhìn lên trời. Hắn không biết rằng trái tim đang nhảy, hồn nhìn lên trời, tâm biến lần thứ ba của hắn bất giác đến gần.
Thời gian dần trôi qua, đã là một năm.
Trong một năm nay người ở khu bắc đều biết thủ lĩnh của họ bế quan bên ngoài động phủ của Kỳ Bắc Sơn. Mọi người bị cấm dừng bước ở phạm vi ngoài trăm dặm, không được bước vào gần hơn một chút.
Mãi đến một năm sau, đêm khuya hôm nay, trên bầu trời trừ vầng trăng sáng ngời ra thì còn có ngôi sao một năm trước từng xuất hiện, lại tỏa sáng rực rỡ. Thân hình không động đậy một năm của Tô Minh chợt rung lên. Hắn nhìn ngôi sao, một năm nay đối với hắn là rất nhanh, như chỉ là một lần suy tư, một lần lĩnh ngộ ngắn ngủi.
Bây giờ hắn nhìn ngôi sao trên bầu trời, trong đầu lại hiện ra lần lĩnh ngộ trước, không ngừng khắc sâu. Dần dần bóng đêm tan biến, khi bầu trời mông lung, bình minh mới lên thì khung trời trong mắt Tô Minh rốt cuộc xuất hiện kỳ lạ trời trăng sao cùng tỏa sáng. Nhìn hình ảnh đó, đầu óc Tô Minh ù vang, người run bần bật, đôi mắt ứa giọt lệ thật sự. Hắn bỗng hiểu ra.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzHắn hiểu tại sao mình cố chấp với ngôi sao như vậy, tại sao trời trăng sao cùng xuất hiện thì hiểu ra.
"Mỗi ngày đều xuất hiện mặt trời chính là hiện thực tàn khốc, nhắc nhở chỗ ta ở là Thần Nguyên Phế Địa, nơi này là thế giới tàn khốc, khiến ta trông thấy chỗ ánh sáng chiếu rọi là vùng đất xa lạ. Mỗi đêm xuất hiện mặt trăng là mộng tưởng hư ảo, khiến người quên đi xung quanh xa lạ, quên bản thân ở đâu, để bóng đêm lừa dối mình, sinh ra một loại truy cầu và hy vọng. Mỗi năm một lần xuất hiện ngôi sao rực rỡ là...quê hương..." Tô Minh thì thào.
"Mặt trời hiện thực, trăng hy vọng, ngôi sao đại biểu quê hương, đây mới là kẻ lãng du rời đất tổ, sự cố chấp trong lòng..."
Tô Minh nhìn trời trăng sao, khoảnh khắc này hình như hắn thấy chúng nó tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Ánh sáng ngưng tụ trên khiến hắn, khiến đầu Tô Minh ù vang, đau xé lòng, là nỗi đau vì nhớ nhà.
Trên bầu trời có trời trăng sao ở trong mắt người Hỏa Xích Tinh khác không tỏa ánh sáng chói lòa như Tô Minh đã thấy. Ngôi sao và vầng trăng vẫn là ở trên trời sáng ngời rồi dần tối đi, mọi thứ dường như đều là Tô Minh tưởng tượng, ảo giác mà thôi.
Nhưng ở trong mắt Tô Minh thì một giây này, dần dần trong mắt trái của hắn xuất hiện ảo ảnh mặt trời, mắt phải là ảnh ngược vầng trăng.lòng hắn đau nhói ẩn chứa là ngôi sao. Đây là Tô Minh hiểu ra, vì hắn lĩnh ngộ nên trời trăng sao dù tán đi hoặc chiếu sáng thì chúng nó...như là bàn vẽ ký ức, dùng cảm ngộ làm dao khắc, khắc sâu vào đầu Tô Minh.
'Lần tâm biến thứ ba ư..." Tô Minh siết chặt ngực áo, hắn cảm nhận năm đó lần đầu tiên tâm biến, loại thay đổi nỗi lòng rất độc đáo.