Cầu Ma

Chương 824: Khát vọng chấp niệm mãnh liệt nhất



" Ngươi giết không chết ta, ta có tinh thần thánh bào, không ai tiêu diệt được ra!" Người Đạo Nguyên run rẩy thê lương hét, lòng sợ hãi tột cùng, tay phải vung lên, vật gã nắm từ lâu trong lòng bàn tay lập tức toát ra lực triệu hoán.

Cùng lúc đó, bầu trời nổ ầm vang, từng vòng sóng gợn lăn tăn, từng con thuyền xuất hiện, trên thuyền có nhiều bóng người.

" Ra tay đi, giết hắn cho ta, giết hắn!!!" Đạo Nguyên hét chói tai, ánh mắt lộ ra điên cuồng.

Nhưng khi những con thuyền đến gần, người trong thuyền lộ mặt thì khóe môi Tô Minh cong lên. Hắn chờ chính là lúc này đây, chỉ giết năm người đạo nô và Đạo Nguyên thì không đủ để hắn trút mối hận. Hắn đợi những người này đến, hắn phải...tiêu diệt hết bọn họ!

*Ầm!*

Lực lượng chủ vị giới của Tô Minh bùng phát hết, sương khói vàng nhạt khuếch tán đến năm ngàn mét, khiến khu vực này trở thành thế giới của hắn. Hắn lao lên trời, va chạm với những con thuyền này.

*Ầm! Ầm! Ầm!*

Tiếng nổ vô biên vô hạn không ngừng vang vọng trên bầu trời, đạo nô không còn cảnh giới của giới tôn thì mạnh nhất chỉ là thiên tu, trong đó có hơn phân nửa là địa tu, nhân tu, đội ngũ như vậy ở trước mặt Tô Minh chính là đồ sát.

Tiếng nổ không dứt, kéo dài chừng một nén nhang thì bầu trời trở thành màu máu, có từng phù văn hiện ra ở trên trời, chừng vài trăm cái. Những phù văn xoay vòng, tùy theo Tô Minh ở trên trời mang theo mùi máu từng bước một đi xuống, chúng đuổi theo nhập vào con mắt phải của hắn. Mắt phải Tô Minh có bóng chồng khiến người nhìn run sợ.

Trong mắt Đạo Nguyên thì sau lưng Tô Minh máu bay ngập trời, hắn bước đến chúng nó như là chiếc áo choàng. Hiện tại Tô Minh đang mặc áo choàng màn trời màu máu, mang theo sát khí vô tận đi tới gần gã.

" Ngươi giết không được ta, ngươi không thể giết ta, chúng ta không có tử cừu..." Đạo Nguyên sợ hãi tuyệt vọng, thân thể vội lùi ra sau.

Đột nhiên mắt phải của Tô Minh chợt lóe, phút chốc trên người Đạo Nguyên xuất hiện mấy trăm phù văn, những minh chi tiên triệu này đến từ mỗi vị trí trên người hắn, cùng chớp lóe. Thanh âm của Đạo Nguyên ngừng ngang, thân thể thành tro bụi, thậm chí tinh thần thánh bào cũng bị phù văn chớp lóe tan thành tro.

Thế giới biến tĩnh lặng, chỉ có người Cửu Phong ánh mắt trân trối xuất hiện xung quanh nhìn Tô Minh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tô Minh yên lặng đứng giữa không trung, hắn bỗng bật cười, nhưng cười cười hắn ngoái đầu nhìn mọi người Cửu Phong, nhìn thấy những khuôn mặt vì Cửu Phong mà chết trong ký, đau thương lại hiện nơi đáy mắt hắn.

"Thì ra tiêu diệt là chuyện đơn giản như vậy. "

"Thì ra năm đó tình hình khiến ta tuyệt vọng, sau khi có tu vi giới tôn thì buồn cười như vậy đấy!" Tô Minh cười to nhưng tiếng cười tràn đầy trào phúng, hắn trào phúng không phải người ngoài, là trời đất này, là bản thân hắn.

Trong lòng hắn không khuây khỏa, không có vui vẻ vì báo được thù mà chỉ có trào phúng.

Năm đó vì kiếp nạn này mà hy sinh mọi người, Tô Minh dùng hết mọi cách đều không thể thay đổi chết chóc, cuối cùng đành tuyệt vọng lựa chọn khuất nhục, thế mà giờ nhìn nó buồn cười biết bao. Cường giả, kẻ yếu chớp mắt này ở trong lòng Tô Minh có mãnh liệt rung động nhất.

Tựa như vòng xoáy âm tử trong ký ức vọng ra một câu "Có thể. "

Chỉ một câu "Có thể" Trong miệng cường giả là khiến tai kiếp tan vỡ, hiện tại Tô Minh, hắn chỉ cần muốn giết thì tất cả đạo nô của Đạo Nguyên ở trong mắt hắn tựa như con kiến, đây là mỉa mai cỡ nào, khiến người xót xa biết bao.

" Biến mạnh, ta sẽ không là kẻ yếu nữa, ta phải trở thành cường giả, phải khống chế đời mình, ta không muốn có người vì bảo vệ ta mà chết, không muốn người bên cạnh biến mất hết mà ta chỉ có thể cô độc trong trời đất mênh mông này. "

"Ta không muốn! "

Tô Minh chưa từng giống như bây giờ hiểu sâu sắc về mạnh yếu như vậy. Dù là năm đó ý chí vòng xoáy âm tử ra tay thì hắn chỉ là rung động, cay đắng mà thôi. Tu vi khổng lồ của đối phương khiến lòng hắn run rẩy, cũng sinh ra khát vọng mãnh liệt.

Nỗi khát vọng này khiến hắn điên cuồng, khiến hắn muốn biến mạnh, mãi đến bây giờ mượn lực lượng bia đá trở về quá khứ, ở một điểm trong ký ức hắn báo thù, nắm được tu vi năm đó hắn muốn có, nhưng mà...hắn không vui.

Bởi vì giờ phút này hắn còn chưa đủ mạnh, hắn không xem như là cường giả, có lẽ hắn có thể tiêu diệt Đạo Nguyên và tất cả đạo nô, dù bây giờ hắn có thể trả thù nhưng dù sao thời gian đã trôi qua từ lâu rồi.

Nếu gặp phải kẻ địch mà hắn không thể đối kháng thì chuyện tương tự sẽ xảy ra, ví dụ như lý do hắn bước chân vào dị địa là vì có kẻ truy sát không thể chống lại.

Hắn không muốn mỗi lần tai kiếp đến thì bởi vì tu vi của mình không đủ chỉ có thể ngừng lại ngày nào đó trong năm tháng, quay đầu với dĩ vãng, cười to, khóc, cảm nhận vận mệnh đầy châm chọc.

Hắn muốn đi trước vận mệnh, chỉ dẫn vận mệnh nên đi như thế nào mà không phải bị vận mệnh lôi kéo như con rối. Hắn phải biến càng mạnh!

" Mạnh và yếu, đạo lý đơn giản như vậy hôm nay xem như Tô Minh ta đã hiểu rồi." Tô Minh ngẩng đầu cười, nước mắt chảy càng nhiều.

Hắn nhìn bầu trời đỏ máu, nhìn nước biển đỏ thắm, đó là màu của mùa thu. Hắn chảy nước mắt đong đầy lệ khiến thế giới biến mông lung. Trong mông lung hắn nhìn không thấy trời, biển, nhìn thấy là vô tận màu đỏ. Thu ý bất giác xuất hiện trong ý thức của Tô Minh, xuất hiện ở trong đầu hắn. Khi thu ý xuất hiện thì Tô Minh đứng giữa không trung, tu vi trong người vận chuyển.

Đông, thu, hạ, xuân!

Đây là mệnh cách của Tô Minh, là con đường tương lai hắn phải đi, như là từ chết đi hướng sống. Ở đất Âm Tử mệnh cách của Tô Minh là buốt giá, là tử vong tịch diệt. Mãi đến ở trong tháp Đông Hoang hắn hiểu rõ màu thu ý, khát vọng trời đất đỏ rực. Thu hồng khiến hắn trong giá rét cảm nhận cái chết lưu chuyển.

"Cái gì là thu...giữa sống và chết chính là ngày thu! "

" Bởi vì ngày thu là luân phiên giữa lạnh lẽo cùng ấm áp, bởi vì ngày thu là lạnh buốt giá và hè nóng cháy, bởi vì ngày thu là vạn vật từ tươi tốt đi hướng con đường héo tàn. Ngày thu vốn nên là đỏ thẫm, là trong vô tận giết chóc thay đổi sống chết của mỗi người, hoàn thành lĩnh ngộ của ta, đây là thu sát! "

Tốc độ vận chuyển tu vi trong người Tô Minh ngày càng nhanh, tùy theo hắn hiểu ra, thế giới mông lung đỏ thẫm, tiếng cười tự giễu, tu vi của hắn như sấm dánh.

" Mệnh cách của ta là đông thu hạ xuân, mệnh của ta thiếu không phải hồn, không phải thân thể, mà là sinh mệnh của ta. Ta thiếu sinh mệnh vì ta vốn là trẻ sơ sinh đã chết trong ngực mẹ! "

"Ta có ý thức, đây là đặc điểm của Tố Minh tộc, thân thể ta trưởng thành trong thế giới tiên tộc, đây là vì ai chết đi không có thể tiếp tục trưởng thành! Sống và chết, mạnh và yếu đơn giản như thế, đơn giản như thế đó!"

Tiếng cười của Tô Minh điên cuồng, tu vi cảnh giới của hắn là sơ kỳ mệnh khuyết, cũng là địa tu.

Nhưng trong chớp mắt này tùy theo tu vi vận chuyển, Tô Minh hiểu ra sinh mệnh là thứ mình thiếu. Tu vi của hắn bùng phát, trời đất biến sắc, khung trời gầm rống, hư vô tám hướng chấn động. Tô Minh ở giữa không trung tu vi từ sơ kỳ mệnh khuyết tăng lên đến trung kỳ.

"Ta phải trở thành cường giả, phải ở trong trời đất này người mạnh nhất!!!" Tô Minh ngửa đầu gầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.