Cầu Ma

Chương 866: Lông chim én



"Cái gì là công bình, cái gì lại là không công bình?" Tô Minh bình tĩnh hỏi.

"Cái này..." Ngọc Trần Hải ngẩn ra.

"Núi không bình, mặt đất không bình, chúng sinh cũng không bình, sông nước càng không bình, tinh cầu trập trùng, thậm chí trời sao cũng không tồn tại bằng phẳng, tại sao ngươi muốn có được công bình? Thế gian này trước nay không tồn tại công bình, cái gọi là công bình chẳng qua là cường giả thương hại kẻ yếu, là loại kẻ yếu đáng thương tự ai tự oán." Tô Minh lạnh nhạt nói.

Câu nói cuối cùng rơi vào tai Ngọc Trần Hải khiến tinh thần gã rung động. Lý luận như vậy, cách nói như vậy đảo điên suy nghĩ của gã, hình thành trùng kích, khiến gã hít thở dồn dập.

"Ngươi hãy nhìn bụi trần, bụi như đời người, thiên uy như mệnh, vô thường khó lường thành mưa rơi xuống đât. Bụi đất bay lên rồi rơi xuống như phàm trần. Cái này có công bình?" Tô Minh lạnh nhạt nói.

Ngọc Trần Hải ngẩn ra, ngoái đầu nhìn mưa rơi, im lặng lát sau trong mắt như ngộ ra.

Nước mưa trong cõi trời đất liền thành một mảnh, chân trời phương xa có mấy điểm đen là chim yến trong mưa không kịp né tránh. Chúng nó ở trong mưa giãy dụa, bởi vi cánh bị thấm ớt nên bay đi rất khó khăn, lung lay sắp té.

Trong đó có một con chim én giãy dụa bay đến ngoài sân, mắt thấy sắp rơi xuống thì Tô Minh giơ lên tay phải vung trước mặt. Con chim én run lên, lông chim không ướt nữa, giống như ngoài người nó tồn tại hư không, khiến nước mưa cũng biến mất, khiến thân thể nó rơi xuống lại ở trong mưa xẹt đường cong hoa mỹ, đi tới dưới mái hiên lầu các sân Tô Minh.

"Chim én này ở trong mưa muốn lẩn tránh, nhưng mưa liền thành một mảnh không thể chống cự, cái này có công bình?" Tô Minh bình tĩnh nói.

Ngọc Trần Hải im lặng.

"Ta ra tay giúp nó, khiến nó không rơi trong mưa, chim én khác không có tạo hóa này, cái này có công bình?" Tô Minh nhìn hướng Ngọc Trần Hải.

" Ý Tô huynh nói Ngọc ta chính là bụi trần, trưởng bối gia tộc chính là mưa thiên uy, mưa rơi xuống nhấn chìm ra chính là không công bình với ta? Còn chim én trong mưa như cuộc tranh giành Ngọc gia ta, xin Tô huynh cho biết, ngươi có ý gì?" Lát sau Ngọc Trần Hải do dự hỏi, gã không rõ ý nghĩ của Tô Minh, dù lòng hơi hiểu nhưng không quá rõ ràng.

Tô Minh biểu tình thản nhiên, không đáp lại Ngọc Trần Hải mà giơ tay phải chộp hướng hư không mái hiên, lập tức kéo con chim én mới nãy được hắn bảo vệ giờ bị hút vào tay. Chim én không dám vùng vẫy nhưng run lẩy bẩy.

" Lý do ta giúp nó chứ không phải chim én khác là bởi vì nó cách ta gần nhất, là bởi vì ta nhìn trúng, một cọng lông chim trên người nó." Tay trái Tô Minh kẹp một cọng lông chim én, nhẹ kéo bứt xuống, cuối lông chim có dính máu.

Tô Minh thả tay phải ra, chim én lập tức bay về mái hiên, run bần bật.

Tô Minh nhìn lông chim trong tay phải đưa đến trước mặt Ngọc Trần Hải, biểu tình như cũ, không lộ ra chút gì, như là lạnh lùng rồi lại như dịu dàng. Ngọc Trần Hải nhìn thấy, lòng rung động, gã từ người Tô Minh cảm nhận tà khí và yêu dị khiến gã lạnh sống lưng.

"Ngọc đạo hữu, ngươi...có cần Tô ta giúp không? " Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Tô Minh mỉm cười, lông chim đặt ở trước mặt Ngọc Trần Hải, nhưng nụ cười kia khiến gã im lặng, lát sau nghiến răng nhận lấy công chim, cúi đầu với hắn.

"Nếu như đạo hữu có thể giúp ta trong đợt đấu giá này trở thành đáng chú ý thì ta nguyện làm con én đó, hễ Tô huynh có cần sẽ hết sức thỏa mãn. "

Tô Minh mỉm cười, đứng dậy, phủi áo, cất bước đi tới cửa sân.

"Trong khung trời không tồn tại công bình, chỉ có giao dịch bên dưới công bình. Đi thôi, nếu họ muốn thử thách thì cứ làm đi. "

.....

"Tam Môn Đạo Thiên thuật không đến từ bốn chân giới, nó thậm chí không phải tội nghiệt phế địa mà đến từ một dị tộc thần nguyên tinh hải tên gọi Môn Đạo. Nghe nói dị tộc này có thuật thần thông đặc biệt, có thể ảo thuật ra vô tận ảo cảnh, trọng điểm chỉ là một câu, nếu tin tưởng nó thì nó tồn tại. Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng, thuật này và vật chất thi pháp đều là trưởng bối gia tộc năm đó từ trong thần nguyên tinh hải ngẫu nhiên có được, nghiên cứu nhiều năm hơi mở ra, thử thách khách khanh tấn chức thành khách khanh trưởng lão trong Ngọc gia ta. Chỉ cần thông qua, dù là một môn cũng có thể trở thành khách khanh trưởng lão của Ngọc gia ta. Trong trí nhớ của ta thì thông qua thử thách khách khanh gia tộc này gồm năm người. Trong năm người có bốn người chỉ thông qua được Môn Đạo Thiên thứ nhất, chỉ một người thông qua Môn Đạo Thiên thứ hai, chưa từng có khách khanh nào có thể thông qua cửa thứ ba. Tam Môn Đạo Thiên này cũng là tộc nhân Ngọc gia ta tu vi đạt đến trình độ nhất định cần trải qua. Nhưng nhiều năm qua trong tộc nhân Ngọc gia ta chỉ có mười một người trình độ khác nhau thông qua cửa thứ nhất và thứ hai, trong đó có Ngọc Nhu lão tổ tám ngàn năm trước là người duy nhất thông qua cửa thứ ba. "

Khắp nơi lầu các nhấp nhô, màn mưa biển mây mông lung, Tô Minh đi đằng trước, Ngọc Trần Hải ở bên cạnh chỉ dẫn, giới thiệu cho hắn thuật Tam Môn Đạo Thiên, sầu lo trong lòng gã đỡ hơn vừa rồi nhiều.

Gã vốn tưởng Tô Minh sẽ không nhận thử thách Tam Môn Đạo Thiên này, coi như chấp nhận cũng gần như không khả năng thành công. Dù sao nhiều năm qua biết bao khách khanh mà chỉ có năm người thành công. Năm người này đa số không hỏi thế sự, quanh năm bế quan, coi như bây giờ những khách khanh trong gia tộc hoạt động nhiều nhất nhưng sự thật là không ai thành công qua Tam Môn Đạo Thiên, không thể trở thành khách khanh trưởng lão, chỉ có thể làm khách khanh. Coi như cũng chia ba bảy loại, nhưng giữa khách khanh và khách khanh trưởng lão, hưởng thụ quyền lợi và tài nguyện là không thể so sánh.

Trưởng bối hệ huyết mạch yêu cầu theo Ngọc Trần Hải thấy là loại chèn ép không thèm che giấu, nhưng gã không cam lòng, cho nên lúc tới chỗ Tô Minh gã rất tức giận, âm trầm, có bảy phần là cố ý bày ra, mục đích là muốn kích thích Tô Minh thử một lần, thậm chí gã chuẩn bị sẵn hàng loạt lời khuyên.

Tuy nhiên, gã không nghĩ đến Tô Minh nói một câu, một ánh mắt khiến tinh thần Ngọc Trần Hải rung động, tất cả dường như kahcs đi. Mặc dù bây giờ Tô Minh đồng ý tham gia thử thách, phù hợp mục đích của gã nhưng quá trình chuyển biến làm Ngọc Trần Hải có cảm giác bị động. Đặc biệt là Ngọc Trần Hải nghĩ đến lúc Tô Minh bứt lông chim én thì nửa cười nửa không, cái loại tà khí khó tả kia khiến tinh thần gã dao động, không biết mình đưa đối phương vào Ngọc gia, tiến hành chiêu lãm là đúng hay sai.

Ngọc Trần Hải suy nghĩ phức tạp, Tô Minh khựng bước chân, gã vội tỉnh táo lại. Bất giác Ngọc Trần Hải đã mang Tô Minh đi qua rất nhiều lầu các, dừng ở một quảng trường cực rộng lớn.

Hai người vừa đến thì quảng trường lập tức vặn vẹo, như càn khôn đảo ngược, núi sông biến đổi. Trong thời gian ngắn lầu các xung quanh biến mất, cũng không còn quảng trưởng đâu, xuất hiện trước mặt hai người là một ngọn núi cao ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.