Cầu Ma

Chương 899: Đến



Mấy ngày sau, trong trời sao, con thuyền của Đạo Không lặng lẽ rạch phá không khí, dần tiến vào phạm vi Hắc Mặc Tinh. Đạo Không ra khỏi gian phòng, đứng ở đầu thuyền, chắp tay sau lưng, mái tóc đen xõa tung, tinh thần thánh bào tỏa ánh sáng như ngôi sao xoay tròn. Đạo Không bây giờ trông rất điển trai, khuôn mặt đẹp trai như đao khắc càng toát ra vẻ đẹp nam tính. Không thể không nói, bộ dạng của Đạo Không rất hợp với thân phận.

Trong trời đất này có khá nhiều khí vận đều ngưng tụ trên người gã, bị gã một mình hưởng dụng khá nhiều. Nếu không thì tại sao gã là dòng chính Đạo Thần Tông, lại có tư chất không gì sánh bằng trừ Diệp Vọng ra, càng có được diện mạo khiến mọi người thấy phải khen ngợi.

Đạo Không đứng đó, sau lưng chín ông lão theo như bóng với hình, nhưng vẫn luôn nhắm mắt. Tuy nhiên nương ánh sao nhìn kỹ sẽ thấy hình ảnh lúc trước ở trong phòng không thấy, chín ông lão nhắm mắt là bởi vì bị sợi chỉ khâu lại!

Trông giống như đôi mắt búp bê bị kim khâu.

"Hắc Mặc Tinh." Đạo Không mỉm cười, nhìn phía xa mơ hồ thấy tinh cầu, lòng có tia mong chờ.

Chỗ này sẽ là bến cuối cùng của gã ở Thần Nguyên Phế Địa. Đợi hội đấu giá kết thúc, Đạo Không sẽ rời đi, không trú đóng trấn thụ nữa mà từ lối ra quay về Đạo Thần chân giới.

Bên cạnh Đạo Không, thiếu phụ lỗ tai nhọn, diện mạo quyết rũ yên lặng đứng, mắt ả trống rỗng không có chút cảm tình, giống như con rối. Trên cổ ả có một cái vòng cổ, có chín phù văn vòng quanh khắc lồi lõm, tỏa ánh sáng lạnh khiến tinh thần người run sợ.

Từng thuyền dài như con cá bơi trong nước, rạch phá trời sao dấy lên tầng tầng sóng gợn lăn tăn, không ngừng tới gần Hắc Mặc Tinh. Nhưng khi họ tiến vào phạm vi Hắc Mặc Tinh khoảng nửa tiếng đồng hồ thì lập tức trước mặt, có tiếng rít sắc bén vang lên. Cùng với tiếng rít sắc bén là một đám thú kỳ lạ có hai đầu, thân thể giống sư tử, chúng nó gầm rống từ xa thành đàn đến, khoảng vài trăm con.

Trên lưng dị thú ngồi một tu sĩ, những tu sĩ quần áo giống nhau, mắt lóe tia sáng, rõ ràng khác với người bên ngoài Hắc Mặc Tinh, tội nghiệt phế địa gầy gò chật vật. Bọn họ tinh thần phấn khởi, không thấy có vẻ gì kính sợ thế lực trấn giữ bốn chân giới, dùng tư thế bình tĩnh đối diện bất cứ người ngoài đến.

"Phía trước là ai đến, hãy xưng tên ra! "

"To gan! Chúng ta là thế lực trấn giữ bốn chân giới, người tội nghiệt các ngươi còn không mau quỳ xuống bái lạy!" Lập tức có tiếng hừ lạnh phát ra từ con thuyền, cực kỳ kiêu ngạo.

Những tu sĩ đến từ Hắc Mặc Tinh nghe vậy nhìn nhau cười, nhưng biểu tình lạnh băng. Mỗi lần có hội đấu giá ở Hắc Mặc Tinh là sẽ đến người vô tri như vậy, chuyện này liên quan đến kinh nghiệm của họ. Dù sao tại đây hình như trừ Hắc Mặc Tinh và thần nguyên tinh hải ra, bất cứ tu sĩ nào ở tinh cầu nào trông thấy họ phải vô cùng cung kính. Cộng thêm người thế lực trấn giữ bốn chân giới có chế độ luân phiên, xuất hiện tình hình nảy cũng không có gì lạ.

"Hãy lấy ra thiệp mời của các ngươi, chúng ta phụ trách xét duyệt tầng thứ nhất ngoài Hắc Mặc Tinh, nếu không có thiệp mời sẽ xem là...địch tập, diệt sát!" Trong số tu sĩ Hắc Mặc Tinh một ông lão đứng đầu nhướng mắt, lạnh lùng nói.

"Hắc Mặc bình thường..." Tu sĩ mới nãy ở trong thuyền phát ra tiếng hừ lạnh, định nói tiếp thì bỗng ngừng bặt.

Một thanh âm nhu hòa từ từ truyền ra, có một ông lão mặt mũi hiền lành đi ra khỏi thuyền.

"Thuộc hạ vô tri, có chỗ nào xúc phạm mong các vị đạo hữu Hắc Mặc Tinh đừng để bụng. Chúng ta là người Đạo Thần chân giới, nhận lời mời hội đấu giá ở Hắc Mặc Tinh tiến đến tham gia, đây là thiệp mời của chúng ta." Ông lão cười, từ trong ngực lấy ra một ngọc giản, thả ra trước mặt.

Ngọc giản liền bay hướng tu sĩ Hắc Mặc Tinh, bị người dẫn đầu nhận lấy, cẩn thận xem vài lần, dẫn theo mấy trăm tu sĩ sau lưng tránh ra hai bên.

Ông lão mặt mày hiền lành chắp tay, cười trở vào trong thuyền. Rất nhanh những con thuyền khổng lồ của Đạo Không lặng lẽ lao nhanh ra xa trên con đường tu sĩ Hắc Mặc Tinh nhường đường.

'Lập tức thông báo cho lão tổ trong gia tộc, người Đạo Thần chân giới đến, xem thanh thế phô trương thì chắc Đạo Không nằm trong đó, nhưng không thể biết cụ thể." Ông lão đứng đầu đám tu sĩ Hắc Mặc Tinh nheo mắt, chợt lóe tia sáng, truyền ra thần niệm với tu sĩ bên cạnh.

Tu sĩ đó lắc người, biến thành cầu vồng mất hút.

Lát sau trên Hắc Mặc Tinh, trong Hắc Thủy thành, gian phòng Tô Minh ở lại có Liệt Sơn Khang Cửu đến, gã cung kính khom lưng, cúi đầu trước mặt hắn.

"Đại nhân, người Đạo Thần chân giới đã đến, bây giờ đang ở ngoài Hắc Mặc Tinh, còn đang nhận tầng tầng kiểm tra. Chúng ta đã tra rõ, Đạo Không ở trong một chiếc thuyền, bên cạnh hắn có chín ông lão, tu vi của chín người này không bình thường, khoảng đỉnh trung kỳ vị giới, xem bộ dạng của họ dường như am hiểu liên hợp đánh nhau, chắc có trận pháp bên trong. Trừ chín người này thì Đạo Không còn mang theo ba ngàn tu sĩ, mỗi người tu vi không tầm thường, chắc là tử sĩ. Căn cứ điều tra khác thì Đạo Không ở Thần Nguyên Phế Địa đã hơn một ngàn năm, từng hai gần gặp nguy hiểm lớn, chắc đến từ chân giới khác. Trong đó có một lần không phải là hậu kỳ vị giới thì không thể vượt qua, lần cuối nếu không là kiếp nguyệt cảnh thì chết chắc. Nhưng hai lần này hắn đều bình yên vượt qua, cho nên chúng ta nghi ngờ bên cạnh hắn còn ẩn giấu một tu vi thấp nhất cũng là kiếp nguyệt cảnh. Còn đại nhân yêu cầu chú ý Diệp Vọng, ngày hôm qua người này đơn độc tới Hắc Mặc Tinh, hiện tại đang cư ngụ trong Tinh Phàm thành, từng hành động của y đều bị chúng ta giám sát." Liệt Sơn Khang Cửu thấp giọng nói. Nói xong gã do dự, muốn nói gì đó nhưng không tiếp tục.

Tô Minh nhắm mắt tĩnh tọa, nghe Liệt Sơn Khang Cửu nói xong hắn từ từ mở mắt, bên trong sâu thẳm khiến người nhìn không ra vui buồn.

"Tiếp tục đi." Tô Minh lạnh nhạt nói.

Liệt Sơn Khang Cửu cười lúng túng, cúi đầu vội nói.

"Cái đó, hai con sủng thú của đại nhân, con chó đen và vàng, vãn bối có điều tra, hiện tại chúng nó đang ở Tinh Phàm thành, không biết từ đâu kiếm một phần sách hình, bên trên vẻ mấy thứ...quái lạ. Con chó vàng giỏi biến hóa, biến thành hình dạng một ông lão, nó cầm sách hình tuyên dương, nói là vật phẩm trên sách chính là vật đấu giá lần này, nửa năm qua bán được không ít." Liệt Sơn Khang Cửu cười khổ, từ trong ngực lấy ra sách hình, cung kính đặt trước mặt Tô Minh.

Tô Minh cầm sách hình lật xem, nhíu mày, đợi đến cuối cùng hắn hừ lạnh, đặt sách sang bên. Quyển sách vẽ đâu phải là vật đấu giá gì, có chút là...pháp bảo của Tô Minh. Chẳng qua mặt trên giới thiệu và miêu tả râu ông nọ cắm cằm bà kia, thậm chí có nhiều hình vẽ là pháp bảo của kẻ địch Tô Minh chiến đấu.

"Đây mới là nửa năm, còn trước đó thì sao?" Tô Minh ngẩng đầu nhìn Liệt Sơn Khang Cửu.

"Cái này, khụ khụ, đời này vãn bối chưa từng thấy sủng thú thông minh có linh trí như vậy, chúng nó...nửa năm trước trở thành khách khanh của Hoa gia Tinh Phàm thành. Một năm trước chúng nó ở Hắc Kỳ thành xây dựng phòng đấu giá. Một năm rưỡi trước chúng nó ở trong Hắc Thủy thành cùng...Ly Long thú trong hồ trở thành bạn thân, mang đi mấy cái vảy. Hai năm trước, chúng nó...bị mấy chục gia tộc loại nhỏ liên hợp truy sát. Hai năm rưỡi trước tổ chức một lần kén rể, con chó vàng biến thành một...cô gái xinh đẹp, tiếp theo chúng nó thẩm thấu vào mỗi gia tộc nhỏ dùng...thủ đoạn vô sĩ cuỗm đi nhiều tinh thạch. Ba năm trước sau khi chúng nó rời đi thì tìm được một tinh mạch khoáng loại lớn, đó là thuộc về một gia tộc nhỏ sở hữu. " Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Tô Minh nghe ngẩn ngơ. Liệt Sơn Khang Cửu càng kể càng kiềm không được lộ ra hâm mộ và sùng bái.

"Thậm chí khi Phong lão biết chuyện đều thở dài, nói nếu chúng nó tới Hắc Mặc Tinh sớm hơn chúng ta thì e rằng hiện tại chủ nhân của Hắc Mặc Tinh là chúng nó." Liệt Sơn Khang Cửu nói tới đây là lạ nhìn Tô Minh.

Tô Minh im lặng.

Lát sau Tô Minh ho khan, nói với Liệt Sơn Khang Cửu.

" Sắp xếp Đạo Không tiến vào Hắc Thủy thành, tất cả làm theo kế hoạch. "

"Tuân lệnh!" Liệt Sơn Khang Cửu cúi đầu, đứng dậy rời đi.

Sau khi Liệt Sơn Khang Cửu đi, gian phòng của Tô Minh yên tĩnh lại. Tô Minh nét mặt sa sầm, cầm sách hình lên cẩn thận nhìn, nghĩ đến Liệt Sơn Khang Cửu nói về các chuyện hạc trọc lông và Minh Long làm trong ba năm nay, kiềm không được bất đắc dĩ cười khổ.

Ngọc Nhu đứng một bên, từ khi theo Tô Minh lần đầu tiên cô không còn vẻ thanh nhã, che miệng không nén được ý cười, đến nỗi sau đó người lắc lư, tiếng cười quanh quẩn.

"Công tử, đều nói vật nuôi giống chủ, không biết câu này có ứng dụng với người không?" Ngọc Nhu cười khẽ liếc Tô Minh, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt hắn bất đắc dĩ cười khổ.

"Con chó vàng của ta trong trí nhớ chắc có bóng dáng một số cô gái, theo ta hiểu nó thì những bóng dáng ấy đa số mơ hồ, ngươi cho rằng nó kén rể đã biến thành cô gái có hình dạng gì?" Tô Minh thản nhiên hỏi.

Ngọc Nhu nghe liền biến sắc mặt, mắt phượng lóe sát khí.

Tô Minh đứng dậy, vung tay áo đi ra cửa phòng. Hội đấu giá sắp đến, kế hoạch sẽ thi triển, trước đó hắn phải đi xem hạc trọc lông, Minh Long, cũng muốn đi Tinh Phàm thành gặp cố nhân.

" Diệp Vọng... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.