Cầu Ma

Chương 943: Biến hóa ở Đạo Thần



Đây là một nữ tử có tính cách mà Tô Minh chưa bao giờ gặp.

Ngày thường rất ưu nhã, mang theo một tia lạnh lùng, giống như cho mình là cao quý lắm, khi biết mình bị thay quần áo thì thần sắc chỉ biến hóa một chút nhưng khôi phục hoàn toàn rất nhanh. Vẻ không quan tâm kia, ngay cả Tô Minh cũng phải ngẫm lại cẩn thận mới thấy được thật giả trong đó.

Chuyện này cũng chưa là gì. Bây giờ cô uống rượu, biến hóa to lớn lại khiến Tô Minh ngẩn người ra.

Giọng nói của Hứa Tuệ rất lớn, quanh quẩn bốn phía trong sáng sớm, bị đa số người của Đệ Cửu tộc, nghe thấy xong, từng người ngẩng đầu nhìn lên. Đệ Cửu Mịch Sát hít sâu một hơi, cảm thấy rất may mắn là vừa rồi mình đi nhanh. Hắn không ngờ cô gái này uống rượu xong lại ghê gớm tới vậy.

- Hứa đạo hữu, vậy mới tốt chứ!

Một tiếng nói cất lên từ trong Đệ Cửu tộc. Đó là giọng một nữ tử, truyền ra trong buổi sáng sớm. Tiếng nói kia dường như mang theo tiếng hoan hô, khi truyền lại lập tức có tiếng vọng đáp lại.

- Có thể uống ba vò rượu của bộ lạc chúng ta, Hứa đạo hữu có thể nói là hào kiệt trong giới nữ!

- Ân công, đạo lữ của người uống hết ba hũ rồi, sao ngươi lại không uống đi.

- Đúng, uống đi, uống ba vò đi.

- Không uống ba vò là không xong. Nữ tử người ta uống hết cả rồi, ân công, ngươi phải uống chín vò!

- Đúng vậy, ân công, chúng ta không thể để đám nữ tử coi thường được. Uống chín vò cho cô thấy. Ân công, uống đi.

Những tộc nhân của Đệ Cửu tộc này đa số không đều từ Đệ Cửu Mịch Sát mà biết Hứa Tuệ là tu sĩ tới từ ngoài tinh hải. Việc này Tô Minh không giấu diếm, cũng không cần phải lừa dối.

Đệ Cửu tộc cảm ơn Tô Minh, từ sự tôn kính mấy ngày nay là có thể thấy được. Hứa Tuệ có liên quan nên đều được đối xử rất ân cần, lại từ một số ngôn từ của Đệ Cửu Mịch Sát, bọn họ không ngờ biết được Hứa Tuệ và ân công hẳn là một đôi đạo lữ, không phải vậy thì tại sao lúc nào cũng ở bên nhau...

Tô Minh cười khổ.

Thần sắc Hứa Tuệ lộ vẻ đắc ý, một tay lấy vò rượu trong ngực Tô Minh về xong, quay người ôm quyền với người của Đệ Cửu tộc dưới núi. Vốn dáng vẻ của cô rất xinh đẹp, sau khi uống say, động tác ôm quyền này còn mang vẻ oai hùng, lộ ra khí chất bình thường không thấy trên người cô.

- Đa tạ chư vị bằng hữu của Đế Thiên. Hôm nay ta uống quá nhiều nhưng ta còn có thể uống. Thế nhưng ta không vui bởi ta là một nữ tử mà uống hết ba vò, ân công của các người lại không uống nổi nửa vò.

Hứa Tuệ lớn tiếng nói.

- Một vò rưỡi...

Tô Minh vừa muốn mở miệng giải thích thì lập tức tiếng hoan hô của Đệ Cửu bộ đã át lời của hắn.

Tô Minh lắc đầu, nhìn Hứa Tuệ tư thế hào hùng kia, nhìn dáng vẻ đắc ý của cô. Hắn dần dần nở nụ cười, sự ưu thương trong nội tâm vừa rồi biến mất không hay biết. Vết thương bởi Tà nhãn nhìn thấy Bạch Linh giờ cũng chậm rãi khép lại.

- Cả đời nếu chỉ như lúc mới quen...

Tô Minh mỉm cười đứng lên, đứng trên đá núi, nhìn đám người Đệ Cửu bộ đang hoan hô vui sướng, cầm vò rượu, đặt lên miệng uống từng ngụm lớn.

Tiếng ừng ực, ừng ực vang vọng. Không bao lâu sau, cả vò rượu đã bị hắn uống cạn toàn bộ. Tô Minh dùng ống tay áo lau khóe miệng, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Tiếng thét của hắn truyền khắp tám phương. Tại thời khắc này, thân ảnh đứng trong ánh bình mình trên đá núi kia giống như một con Cự long bễ nghễ thiên địa đang ngửa mặt lên trời rống to.

Thân ảnh của hắn cũng bị Hứa Tuệ thu vào mắt. Cô nở nụ cười trong men say, cùng cười vui với hắn, với các tộc nhân của Đệ Cửu bộ.

- Lại uống vò nữa!

Tô Minh mở miệng, nói to. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lập tức có người của Đệ Cửu bộ nhanh chóng mang rượu tới, đặt bốn phía quanh Tô Minh. Hắn cầm một vò lên, bóc lớp giấy dán rồi đưa lên miệng.

Rượu cay đắng, giống như hóa thành ngọn lửa cháy bừng bừng trong bụng, cũng có một ít chảy xuống theo khóe miệng Tô Minh, nhuộm mái tóc hắn, khiến trên người hắn có thêm một luồng bá khí.

- Lại tới!

Tô Minh buông vò rượu, lại cầm một vò khác.

Vò thứ tư, thứ năm thứ sáu... Cho tới khi Tô Minh uống xong chín vò, thân thể hắn lay động, ngửa mặt lên trời cười to, ngã phịch xuống đất.

Hắn say rồi.

Cũng say như hắn còn có Hứa Tuệ đang khép hai mắt lại.

Tô Minh có thể yên tâm say bởi cánh tay hắn có đồ đằng Xích Hỏa hầu. Bởi dù phân thân tu vi của hắn say thì vẫn còn Phệ Không phân thân dung hợp trong cơ thể, còn có Ách Thương phân thân trấn thủ tất cả, có Tà nhãn nhìn chăm chú bốn phía.

Cho nên hắn có thể say một trận. Hắn cũng cần say một trận. Nếu có nguy cơ gì thì phân thân của hắn có thể kéo dài đủ thời gian.

Đệ Cửu Mịch Sát nhìn Tô Minh và Hứa Tuệ ngã xuống, cười lắc đầu, tự mình ôm thân thể Tô Minh, lại để một nữ tử trong tộc ôm Hứa Tuệ, đưa hai người bọn họ vào bên trong phòng, đặt trên một giường.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh và Hứa Tuệ ngủ say trong căn phòng trên ngọn núi của Đệ Cửu bộ. Tô Minh cảm thấy mình lại nằm mơ.

Trong mộng, hắn dường như thấy được nhục thể của mình, thấy được Bạch Linh bị lộ ra khỏi áo bào.

Hắn cũng nhìn thấy trận chiến giữa Tiểu Tuyền Thuần và Đạo Thần tông ở Đạo Thần chân giới kia. Trong trận chiến này, hắn nghe thấy những tiếng gào rú thê lương, còn cả những tiếng nổ vang của thần thông. Chỉ là những thứ này dường như cách hắn rất xa vậy.

Thời gian dần trôi qua, những hình ảnh này xa hơn nữa, chỉ còn lại thân ảnh của một nữ tử, dường như đang ở trong ngực hắn, thật ấm áp, mịn màng, khiến hắn không hay biết mà ôm lấy nữ tử này.

Những chuyện sau đó thì Tô Minh quên rồi.

Tới khi ánh mặt trời ngày thứ hai rơi vào căn phòng, Tô Minh mới mở mắt.

Hắn vốn sững sờ, sau đó nghiêng đầu nhìn lại, trên giường chỉ có mình hắn. Chẳng qua hắn thấy được bên người mình có một sợi tóc rất dài. Đây không phải là tóc của hắn mà là của Hứa Tuệ.

Tô Minh day day mi tâm, vận hành tu vi, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại. Hắn thấy được ở chỗ tảng đá núi hắn ngồi lúc trước, Hứa Tuệ đưa lưng về phía hắn, đang ngồi nhìn về phía xa.

Không nhìn thấy mặt Hứa Tuệ, chỉ có thể thấy mái tóc của cô bị gió thổi bay. Sợi tóc phất phơ uốn lượn, tạo thành hình cung rất đẹp, giống như làm nổi bật đường cong của bóng lưng Hứa Tuệ đang ngồi kia vậy.

Đây là tất cả hình ảnh trong ánh mặt trời kia, nhìn rất đẹp.

Tô Minh đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Mấy ngày bình an thế này không nhiều trong đời, không có hung hiểm không có chém giết, không có tử vong, cũng không có tiếng kêu thảm thiết thê lương bên tai. Tất cả đều là loại sinh hoạt mà Tô Minh muốn nhất.

Sâu trong nội tâm hắn thậm chí nổi lên ý tình nguyện muốn ở mãi ở đây, chỉ là ý nguyện này không cách nào dừng lại được. Bị gió núi thổi tới, mặc kệ là nguyện ý hay không thì vẫn không thể dừng lại chút nào.

Không thể tự quyết định, còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, còn có rất nhiều tiếc nuối chưa được đền bù, còn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện khiến lòng Tô Minh lo lắng, không thể ở nơi an bình mãi được.

- Có thể cho ta nhìn bản thân ngươi chân chính một lần được không?

Hứa Tuệ không quay đầu lại, đưa lưng về phía Tô Minh một lần, nói nhỏ.

Tô Minh trầm mặc một lát, hai mắt khép kín. Lúc mở ra, vẻ mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, phân thân tu vi bị phân thân Phệ Không thay thế, hóa thành dáng vẻ hoàn toàn bất đồng với Đạo Không. Đó là... Dáng vẻ của Tô Minh.

Hứa Tuệ giống như phát hiện ra, từ từ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn mặt Tô Minh. Thời gian dần qua, khóe miệng cô lộ nụ cười. Nụ cười kia trong gió mát lại càng tươi đẹp.

- Ta biết rõ ngươi. Ngươi là Tô Minh, vừa là Mặc Tô. Ngàn năm trước ngươi là người bị thế lực trấn thủ Tứ Đại Chân giới truy nã. Lần sau xuất hiện lần nữa, ngươi đại náo phạm vi trấn thủ của Âm Thánh chân giới, dẫn động một vị lão tổ Chưởng Duyên Sinh Mệnh tự mình đuổi giết.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không cách nào giết được ngươi, ngược lại còn hủy bỏ truy nã đối với ngươi, chấp nhận sự hiện hữu của ngươi.

Thanh danh của Tô Minh trong Thần Nguyên phế địa rất hiển hách, là người được chú ý nhất trong ngàn năm qua, vừa Đạo Không, người duy nhất thu phục được tâm tư mọi người cao hơn Diệp Vọng.

- Không ngờ...

Hứa Tuệ lắc đầu cười.

- Không ngờ ngươi lại ở trên Hắc Mặc tinh. Cũng chỉ có thể là thế lực như vậy mới có thể hóa mục nát thành thần kỳ, nghịch chuyển càn khôn, đoạt xá Đạo Không... Từ suy đoán, người điều khiển sau Hắc Mặc đấu giá hội kia chính là ngươi rồi!

- Ngươi là chủ nhân của Hắc Mặc tinh, khống chết tất cả trên Hắc Mặc tinh, cũng điều khiển đấu giá hội kia đưa ra Tinh thần Thánh Bào, dẫn dụ Đạo Không vào tròng!

- Ta rất ngạc nhiên, tại sao ngươi đoạt xá xong, chẳng những Minh Ân cửu lão lại không thể phát giác ra sao? Những tử sĩ mà Đạo Không dùng hồn khống chế kia đều không thay đổi chút nào.

Thậm chí ta và Đạo Không bị Đạo Thần lão tổ dùng hồn dẫn cũng không biến hóa chút nào. Nếu không phải ngươi có quá nhiều bất đồng với Đạo Không, nếu không phải chúng ta lúc này ở cùng một nơi, ta chỉ có thể hoài nghi nhưng cũng không có nửa điểm chứng cứ cho thấy ngươi không phải là Đạo Không.

Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, bình tĩnh nói.

- Hơn nữa ta còn biết là trên người Đạo Không có ấn ký của Đạo Thần tông để phòng ngừa tộc nhân của mình bị người khác đoạt xá. Ấn ký này có thể gây chú ý với cường giả của Đạo Thần tông, dùng nó để đảm bảo không có tộc nhân của họ bị đoạt xá.

- Nhưng ngươi làm sao tránh được? Thậm chí ấn ký kia rõ ràng vẫn còn trên người ngươi. Sao có thể như thế được?

Vẻ mặt Hứa Tuệ lộ vẻ không thể tưởng tượng được. Đây là chuyện mà trong nội tâm cô không ngừng suy nghĩ mà không ra nguyên nhân.

- Ngươi sẽ không muốn biết rõ đâu.

Tô Minh ngồi trên đá núi, lạnh nhạt nói.

- Ngươi sợ sau khi ta biết sẽ vạch trần thân phận của ngươi sao?

Hứa Tuệ bỗng nhiên nói.

- Không sao cả.

Tô Minh mỉm cười.

Hứa Tuệ trầm mặc. Cô biết rõ đối phương đích thực là không sao cả. Bởi vì dù là linh hồn hay huyết mạch, trên người đối phương đều biểu lộ đầy đủ hắn là Đạo Không chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Chính mình dù có nói cái gì, cuối cùng cũng chẳng phát huy tác dụng, mà đối với cô mà nói, nói ra lại không có lợi.

- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Tô Minh trầm mặc một lát, sau đó mới bình tĩnh nói.

- Ngươi sẽ không muốn biết rõ đâu!

Hứa Tuệ trừng mắt nhìn Tô Minh cái, quay đầu đi.

Tô Minh nhướng mày, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, cúi đầu mãnh liệt. Áo vải thô trên người hắn ến hóa ngay lập tức, khôi phục dáng vẻ của Tinh Thần Thánh Bào. Một luồng chấn động mênh mông bỗng nhiên truyền từ Tinh Thần Thánh Bào này ra khắp nơi.

Hứa Tuệ quay người rất nhanh, thần sắc cũng mang vẻ kinh ngạc và nghiêm trọng.

- Đây là truyền âm cách giới của tộc nhân dòng chính Đạo Thần tông!

Hứa Tuệ vừa nói xong, lập tức trên người Tô Minh ầm một tiếng liền bộc phát ra ánh sáng ập trời. Luồng sáng này khuếch tán ra từ Tinh Thần Thánh Bào, tràn ngập bốn phương tám hướng. Một giọng nói tang thương truyền ra từ Tinh Thần Thánh Bào của Tô Minh.

- Đạo Không... Tiên Tộc phản loạn, quyết liệt cùng Đạo Thần tông chúng ta... Ngươi nhanh chóng trở về Thần Nguyên phế địa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.