Cầu Ma

Chương 947: Bọn họ



Đạo Thần chân giới.

Một trận chiến tranh chấn động toàn bộ Chân giới, khiến cả Minh Hoàng Chân giới và Âm Thánh chân giới đều chú ý, chỉ mới bắt đầu nhưng đã rất thảm thiết.

Đây là một trận đại chiến do gần như tất cả tộc đàn của Đạo Thần chân giới liên hợp lại, đối kháng với Đạo Thần tông!

Có thể nói, Đạo Thần tông hiện nay đang bốn bề thọ địch, đối mặt với đám phản loạn Tiên Tộc không biết đã liên hệ với nhau thế nào này. Bọn họ lúc đầu có cảm giác trở tay không kịp.

Nhưng Đạo Thần tông mạnh mẽ, có thể dùng một tông khống chế cả một Chân giới, tuyệt đối không phải bình thường, sau khi chống cự được đợt công kích đầu tiên của Tiên Tộc liền triển khai phản kích.

Toàn bộ Chân giới, mọi nơi đều là chiến trường. Tiếng gào rú ngập trời, tiếng nổ vàng trong thời gian này là tiếng động mạnh nhất trên Đạo Thần chân giới. Tu chân tinh sụp đổ, rất nhiều người tử vong khiến khí tức huyết tinh dường như tràn ngập khắp Đạo Thần chân giới.

Trong phạm vi của Tiên Tộc, có một tông môn tên là Bách Hoa tông. Tông môn này người nào cũng tuấn mỹ, trong thế giới của Tiên Tộc cũng thuộc một tông môn không lớn không nhỏ.

Bảy trăm năm trước, một nam tử tới tông môn này. Hắn giống như một đóa hoa tao nhã, luôn thích ánh mặt trời rọi lên mặt, luôn thích thao túng hoa cỏ, luôn thích tán tỉnh những nữ đệ tử trong tông môn, dáng vẻ mập mờ.

Bảy trăm năm trước, hắn là đệ tử nhập môn của tông môn này. Bảy trăm năm sau, hắn trở thành đệ tử hạch tâm, nhưng vẫn duy trì tích cách trước kia, khiến người ta ưa thích, cũng không khiến khiến người thầm ghen ghét.

Đương nhiên đa số người ghen ghét đều là đệ tử nam.

Tên của hắn là Hoa Nhan Nguyệt.

Một nam tử mà tên lại như hoa.

- Nguyệt Nhi.....

Trong sơn môn của Bách Hoa tông, tại một hoa viên, giọng nói bất đắc dĩ của một nữ tử vang lên.

- Xin hãy gọi ta là Nhị sư huynh...

Một nam tử mặc áo trắng, mái tóc dài đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn nữ tử thùy mị trưởng thành trước mặt.

- Ta là sư phụ ngươi...

Nữ tử thở dài.

- Đó là bảy trăm năm trước. Giờ ngươi là sư muội ta.

Nam tử lắc đầu, đi tới bên người cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài bị gió thổi bay cho cô.

- Như lời ngươi nói trước kia, liên minh Tiên tộc đã khai chiến với Đạo Thần tông... Ta cũng dựa theo yêu cầu của ngươi, tổ chức phần đông các tông môn nhỏ... Thời gian bảy trăm năm tuy không nhiều nhưng cũng đã có ba mươi chín tông môn trở thành tông môn phụ thuộc của Bách Hoa tông chúng ta.

Nữ tử kia cúi đầu, không chống cự động tác của nam tử, nói nhỏ.

- Như vậy thì... Một suất trên Thần Nguyên thuyền của ta phải chăng đã xác định rồi?

Nam tử thổi một hơi bên tai nữ tử, nói nhỏ.

- Tạm thời còn chưa thể xác định dc

Nữ tử vô ý thức, lui lại phía sau một bước.

- Cũng tốt. Chẳng qua những người của Đạo Thần tông trấn thủ Thần Nguyên kia có lẽ đã bị triệu hồi rồi phải không?

Nam tử mỉm cười.

- Vì sao ngươi nhất định phải đi tới Thần Nguyên phế tích chứ? Nơi đó là một nhà lao...

Nữ tử ngẩng đầu, mang theo vẻ khó hiểu, hỏi.

Nam tử lắc đầu, nhìn về phía bầu trời, không nói gì.

Trong đáy lòng của hắn có một câu không thể nói với nữ tử trước mặt này.

- Bởi vì ở đó có tiểu sư đệ của ta...

...

Đạo Thần chân giới, tại một nơi không thuộc về Tiên Tộc, có một tộc đàn Thiên Ngô. Trong tinh vực của tộc đàn này có một tông môn lớn lao. Tông môn này từ ngoài nhìn vào giống như do vô số đại kiếm tạo thành, lơ lửng trong tinh không, vây quanh một tu chân tinh.

Phía trên tu chân tinh này có một kiến trúc cực kỳ rõ nét. Đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm thể hiện ra bên ngoài là đại kiếm hơn mười vạn trượng, xuyên thấu quan ngôi sáo này. Cũng bởi nó lớn như vậy nên từ xa nhìn lại, thanh kiếm này vẫn được mọi người chú ý.

Tại tu chân tinh này, vây quanh thanh kiếm có 300 tu sĩ mặc áo đen. Những tu sĩ này đều ẩn thân trong áo báo, không nhúc nhích nhưng lại có sát khí ngập trời tỏa ra, giống như chỉ cần bọn họ đứng lên thì thiên địa phải biến sắc, khiến cho gió nổi mây phun.

Tu vi của bất cứ người nào cũng đều ở Vị Giới trung kỳ, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng là trong cơ thể bọn họ có tồn tại phong ấn. Nếu phong ấn được mở ra thì không biết bọn họ sẽ bộc phát ra hào quang chói mắt tới đâu.

Thùng... Thùng... Thùng.

Từng tiếng trống trận bỗng nhiên vang vọng nơi này. Theo tiếng trống truyền ra, 300 tu sĩ nơi đây lần lượt chậm rãi ngẩng đầu lên.

Toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều ngưng tụ tại vị trí mũi kiếm bị vây quanh, cho dù nhìn lại có vẻ mơ hồ nhưng trong đầu bọn họ vẫn luôn có một hình ảnh.

Hình ảnh đó là một mũi kiếm giống hệt mũi kiếm này ở trên mây xanh, có một thân ảnh ngồi khoanh chân. Trước mặt thân ảnh ấy có một chiếc trống lớn. Tiếng trống kia là do tay phải hắn đang đánh mà truyền ra.

Thân ảnh ấy... Không có đầu!

Hắn ở trần, vú làm mắt, rốn làm miệng, tai trái cầm một chiếc chiến phủ lớn tới mấy trượng, tay phải nắm lại, đang đánh chiếc trống lớn.

Hắn được người của tông môn này gọi là Hình Thiên!~

Bảy trăm năm trước gia nhập tông môn này. Thời gian bảy trăm năm, tu vi của hắn tăng lên với tốc độ khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, có thể khiến người ta càng không tin nổi là chiến ý trên người người này.

Chiến ý này mạnh tới mức khiến sát khí trên người này đậm đắc, chỉ liếc mắt một cái là đủ khiến người ta như rơi vào địa ngục hoàng tuyền. Đây là thứ tất cả tu sĩ tông môn đều công nhận, thân thể Thiên Sát.

Tiếng trống như sấm, thời điểm nổ vang bầu trời thì Hình Thiên không đầu này đứng lên. Thân hình hắn cao lớn, trong một khắc đứng lên khiến thiên địa thất sắc, tiếng nổ vang vô cùng tận.

Tia chớp gào thét trên bầu trời. Từng luồng điện quang đồng thời chiếu rọi mặt đất, đan thành một gương mặt cực lớn trên bầu trời.

- Thiên Ngô!

Một tiếng gầm nhẹ trầm thấp vang lên từ trong thân thể đại hán không đầu này, rầm rầm truyền ra, nổ vang tám hướng, lấn át cả lôi đình.

- Ngươi đã đồng ý là chỉ cần Hình Thiên ta gia nhập Thiên Ngô tộc các ngươi thì ngươi sẽ triển khai thần thông thuật, đưa ta vào Thần Nguyên phế địa!

Thời điểm đại hán kia gầm vang, 300 người vây quanh đồng loạt đứng lên. Trên người bọn họ bộc phát ra sát khí không cách nào hình dung được. Sát khí này mạnh tới mức khiến cho khí tức 300 người bọn họ nối liền với nhau, khiến cho bốn phía đại kiếm hình thành trùng kích mãnh liệt, trùng kích này cuốn động tám phương, tràn ngập toàn ộ tu chân tinh.

Đưa mắt nhìn lại, trên tu chân tinh này bao phủ bởi sương mù. Sương mù này do sát ý tạo thành, là do số mệnh thiên địa tại thời khắc này biến ảo ra. Ở trong sương mù này cũng tồn tại vô số oan hồn, nam có nữ có, có hung thú có tu sĩ. Bọn họ đang gào rú thê lương.

- Bảy trăm năm rồi, ta vì Thiên Ngô tộc các người giết mười triệu sinh linh...

Đại hạn trên mũi kiếm kia nói ra câu này, toàn bộ oan hồn hư ảo vây quanh tu chân tinh đều gào thét thê lương hơn. Đó đúng là mười triệu nhân hồn bị đại hán kia giết chết.

- Ngươi... Khi nào thì đưa ta tới Thần Nguyên phế địa!

Trong cơ thể đại hán kia truyền ra tiếng rống to.

Trong nháy mắt khi hắn rống lên, 300 thân ảnh đồng loạt ngẩng đầu, đồng loạt truyền ra tiếng gào rú kinh thiên.

- Khi nào đưa ta tới Thần Nguyên phế địa!

Đây là tiếng gào thét của 300 người. Trong tiếng gào thét này, áo bào của bọn họ bị gió thổi tung, lộ ra từng cái đầu trọc lốc, trên đó tràn đầy khí tức ấn ký của Vu tộc. 300 người này lại là... Cửu Ly hồn!

- Cuộc chiến với Đạo Thần tông chấm dứt, ta sẽ tự mình đưa ngươi tới Thần Nguyên phế địa, giúp người tìm kiếm sư đệ của ngươi. Nếu ta làm trái lời ấy thì Thiên Ngô nhất tộc sẽ bị diệt tộc!

Gương mặt do tia chớp tạo thành trên bầu trời trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía đại hán, ộ vẻ tán thưởng và kính trọng rất đậm, trầm giọng nói.

- Tốt...

Đại hán không đầu trên mũi kiếm rầu rĩ nói.

- Cửu Lê nhân sĩ, chúng ta... Chiến!

- Chiến!

Đáp lại hắn là 300 người trên mặt đất. Tiếng nổ vang ngập trời, tia chớp chấn động bầu trời cũng bị sóng âm cực lớn đánh cho lắc lư.

...

- Giết!

- Con mẹ nó đồ cho hoang, dám đánh lén ông mày. Ông mày cắn chết ngươi!

Trên chiến trường giữa Đạo Thần tông và liên minh Tiên tộc, trong tiếng gào thét vang vọng, tất cả tu sĩ Đạo Thần tông ở khu vực này đều hoảng sợ nhìn một đại hán bị bọn họ vây quanh.

Đại hán này cao bằng ba người thường, toàn thân mạnh mẽ dị thường, sức lực rất lớn, da hổ một thân khiến người ta phải nhìn lại từ xa xa. Hắn giống như một con hung thú do hổ tinh biến thành vậy.

Giờ phút này hắn đang cắn lấy một tu sĩ thanh niên. Người này kêu lên thê thảm, trực tiếp bị cắn cả một mảng máu thịt. Đại hán miệng đầy máu tươi ngửa đầu lên trời cười ha hả.

- Ta không cần phải đi vào mộng nữa. Tiên sư bà nhà nó chứ vẫn có thể tiêu diệt từng tên trong các ngươi. Lại dám đánh lén ông mày, đúng là ép ông mày mà. Đưa các ngươi vào giấc mộng đi!

Đại hán kia quay quay tu sĩ trong tay, gào rú phóng về phía người của Đạo Thần tông.

Nếu hắn chỉ là một người lỗ mãng mà thôi nhưng dưới chân hắn, khi hắn chạy lại không ngừng xuất hiện trận pháp. Trận pháp này tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, khiến cho thần thông không ngừng phát ra bốn phía, lại có các màn sáng phòng hộ, khiến người ta rất khó đối kháng.

- Đáng chết. Lại là kẻ này. Tên này rốt cục có lai lịch gì, thoạt nhìn thì như tên ngớ ngẩn nhưng chưa bao giờ ta gặp kẻ ngớ ngẩn nào lại thông thạo trận pháp tới mức này! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Trận pháp của người này... Đã có thể thực chất hóa. Thế thì vây giết kiểu gì đây?

Một lát sau, đám tu sĩ Đạo Thần tông ở khu vực này đều phải nhao nhao rút lui trong uất ức. Bọn họ rời đi, để lại người liên minh Tiên tộc cười ha hả ở nơi này.

- Hổ đạo hữu lần này giết bao nhiêu người?

- Đúng vậy đó. Hổ đạo hữu mỗi lần lao ra đều đưa tới một đám. Lần này đang giết được mười hai tên rồi.

Chừng mười mấy người của liên minh Tiên tộc ở bốn phía đang cười nói, nhìn về phía đại hán kia.

Thần sắc đại hán mặc da hổ này đắc ý, lấy trong ngực ra một vò rượu, uống một hớp lớn liền rống lớn một tiếng.

- Ông mày giết mười bốn!

Hắn nâng rượu uống một ngụm nữa, đắc ý đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thân thể chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm về phía một bóng lưng xa xa.

Đó là một người mặc áo đen dài, mái tóc dài, trong tay cầm trường thương. Có là một tu sĩ, vóc dáng không cao nhưng lại có vẻ rất ngạo nghễ. Đại hán này bước mạnh tới một bước, ôm bả vai tu sĩ này. Tu sĩ quay đầu lại, lộ vẻ mặt sợ hãi.

- Hổ... Hổ gia, có chuyện gì thế?

- Cút, về sau con bà nó đừng có mặc áo đen trước mặt ông. Có tóc dài như vậy thì đừng dùng thương!

Trong tiếng hô lớn, đại hán lại đẩy tu sĩ này ra, uống rượu tiếp. Chỉ là không có ai thấy, hắn ngẩng đầu lên, thứ chảy vào trong miệng không chỉ có rượu mà còn có nước mắt.

- Tiểu sư đệ... Ngươi ở Thần Nguyên phế địa thế nào..... Hổ Tử nhớ ngươi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.