Cầu Ma

Chương 970: Diễn



Một thân thể, sáu linh hồn!

Không phải linh hồn nào cũng có thể thao túng được thân thể này. Trong cùng một lúc chỉ có một linh hồn mới có thể làm được. Mà linh hồn này chính là chủ hồn, năm linh hồn còn lại là phụ.

Vốn dĩ chủ hồn sẽ vì ưu thế tự nhiên mà thuộc về Huyền Thương nhưng giờ phút này đã bị máu của Tô Minh thay đổi, từ huyết cầu biến thành màu đen, chủ hồn đã biến thành Tô Minh.

Nếu là một người bình thường, trong cơ thể có sáu linh hồn, như vậy khi chủ hồn thao túng thân thể, năm linh hồn còn lại sẽ ngủ say. Nhưng giờ khắc này, bọn họ ở trong huyết cầu màu đen chỉ là một món chí bảo biến thành nên lúc Tô Minh thành chủ hồn, năm linh hồn còn lại vẫn tỉnh táo, có thể thấy, có thể cảm thụ, ngoại trừ không thể nào khống chế thân thể ra thì tất cả đều bình thường.

Mặc dù Huyền Thương đã mất đi lực lượng thao túng chí bảo nhưng cũng quá lo lắng sẽ bị người khống chế. Không nói trước tu vi vốn dĩ không phải là đối thủ của Tô Minh, nếu Tô Minh muốn giết bọn hắn thì thật sự có quá nhiều phương pháp.

Mà chí bảo này hắn cũng không lo Tô Minh nổi lên tham niệm. Ở Âm Thánh Chân giới, có rất nhiều nổi tham niệm như vậy nhưng không người nào dám làm thế. Đây là bảo vật của Hiên Tôn, không đủ tu vi mà lại dám động vào thì đúng là tự gây phiền toái cho bản thân.

Hơn nữa, cho dù hôm nay hắn không thể nào thao túng chí bảo này nhưng dù sao bảo vật này cũng thuộc về Huyền gia, huyết mạch tương liên. Chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể phân tách bảo vật này trong nháy mắt, khiến mọi người lập tức phân tán ra.

Suy nghĩ như vậy, Huyền Thương cũng an lòng một chút. Hắn truyền ra thần niệm cho mọi người, lấy thần niệm tập trung vào một bức tranh.

- Tiền bối, tập trung nghĩ về bức họa này. Còn những đạo hữu khác, chúng ta cũng phải như thế. Mọi người cũng nhau nghĩ đến hình ảnh này, không được phân tâm, cũng không được tù́ tưởng tượng ra thứ khác. Từ đó, huyết cầu của chúng ta có thể biến thành hình dạng như thế.

Âm thanh Huyền Thương vang vọng trong tâm thần của mọi người. Ngay sau đó, trong đầu mỗi người đều xuất hiện hình ảnh một người.

Đây là một nam tử trung niên có thân thể gầy gò. Sắc mặt nam tử này trắng nõn, tóc đỏ, con ngươi hai mắt có màu lam, ở vị trí mi tâm có chín ngọn lửa hợp thành ấn ký hình tròn.

Hắn mặc trường bào da thú, sắc mặt tái nhợt, nhất là trên cánh tay phải có chín sợi màu lam. Những sợi này in dấu thật sâu vào trong thịt, chợt ẩn chợt hiện, dường như có ngọn lửa ẩn trong đó.

Trước ngực hắn có một vết thương rất lớn. Giờ khắc này vết thương đã hơi rữa nát, hiển nhiên là thương thế rất nặng nên không thể nào tự lành được.

- Đây là thân thể mà chúng ta đã căn cứ vào tộc trưởng Trần Phần Tộc đời trước, hơn nữa trải qua gần vạn năm tìm hiểu rồi mới tưởng tượng ra dáng vẻ của tộc nhân Trần Phần Tộc. Thân phận người này, chúng ta nhận định là hậu duệ của tộc trưởng Trần Phần Tộc đời trước. Lúc mới sinh ra, cha hắn đã chết, cả đời phiêu lưu. Hắn mang theo di vật của phụ thân, muốn tìm chỗ ở tộc nhân. Cho đến một lần bị trọng thương, lại bị cuốn vào lốc xoáy truyền tống đến nơi này, đã bị hôn mê.

- Thương thế quá giả.

Tô Minh truyền thần niệm ra.

- Truyền tống tới đây, chuyện trùng hợp cũng rất nhiều.

Tô Minh lại nói.

- Ý của tiền bối là?

Huyền Thương lập tức tản thần niệm ra.

- Ngươi đã nhận được bản đồ trong tay hắn, thông qua bản đồ rồi tìm đến nơi này. Thương thế của hắn không phải ở ngực mà là toàn thân. Các ngươi dựa theo tưởng tượng của ta mà tạo thành thương thế đi.

Tô Minh vừa nói, thần niệm biến hóa. Lập tức thương thế trên ngực nam tử trung niên kia khép lại, có vết sẹo mờ mờ tồn tại nhưng ở toàn thân lại xuất hiện vô số vết thương như bị móng lợn cào vào, đang trong quá trình khép lại.

c quay cuồng sôi trào rồi nhanh chóng co rút lại.

Trong đó hạc trụi lông dùng thuật biến hòa, lại dung hợp với chí bảo bản thân, bù trừ lẫn nhau khiến càng hoàn mỹ hơn.

Huyết cầu màu đen co lại, hình dáng một người dần dần hiện ra. Ước chừng sau thời gian một nén nhang, ở trong mảnh tinh không này không còn là huyết cầu màu đen nữa mà là một đại hán trung niên vết thương đầy người, trên mặt có một vết thương, thần sắc tang thương. Mi tâm của đại hán có chín ngọn lửa tạo thành ấn ký. Trên cánh tay phải có chín mạch màu lam. Hắn đứng trong tinh không, nhắm chặt hai mắt.

Thời gian mất hơi thở sau, hai mắt chợt mở ra. Trong con mắt màu lam vốn dĩ là một mảnh chết lặng nhưng trong nháy mắt lại có linh động, ngay sau đó lại hóa thành mờ mịt.

Như đứa con mất nhà, tìm không được hướng về nhà. Vẻ mờ mịt này biểu lộ không rõ ràng mà ẩn trong đáy lòng. Hắn yên lặng đứng trong tinh không, yên lặng nhìn về bốn phía, phảng phất trong bốn phía xa lạ này có thể làm hắn tìm được một chút quen thuộc.

Hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, nhìn vô số vết thương trên thân thể, có khép lại, có không khép lại. Những vết cào kia là do chiến đấu với Đề Đào lưu lại. Những lỗ nhỏ kia là trên đường tới Thần Nguyên Tinh Hải, hắn đã giao chiến với một loại sinh linh vô cùng khó dây dưa lưu lại.

Còn có nhiều thương thế khác, có bên ngoài, cũng có bên trong. Chẳng qua những vết thương hàng trăm ngàn lỗ này dường như chẳng quan trọng. Tâm thần mệt mỏi của hắn là từ nhỏ không có cha mẹ, không có thân nhân tộc nhân, một người cô độc lưu lạc. Ý niệm chấp nhất muốn đi tìm tộc nhân trong lòng hắn đã đi theo hắn cả đời. Nó hóa thành vẻ mệt mỏi chôn dấu dưới đáy lòng, không thể hòa tan được.

- Nhà...

Tô Minh lẩm bẩm khẽ, phảng phất như đứa trẻ mồ côi của Phần Trần Tộc, sau khi trải qua tang thương, rốt cục cũng tìm được nơi này. Trên người hắn chẳng những có mê mang mà còn có bàng hoàng, còn có... một luồng oán khí mãnh liệt.

Như oán giận, oán giận ông trời bất công, oán giận bộ tộc kia đã quên lãng hắn.

Giờ khác này, năm linh hồn khác trong thân thể đều yên lặng. Bọn hắn có thể cảm nhận được bộ dáng của Tô Minh, cảm nhận được Tô Minh thao túng, biến hóa thân thể. Nhưng càng như vậy, bọn hắn lại càng kinh hãi.

- Quá giống!

- Cảm giác này... chính là cảm giác này!

- Chuyện này để tiền bối thao túng là chính xác nhất. Nếu là Huyền mỗ thì khó có thể làm được hoàn mỹ như vậy!

Huyền Thương vô cùng kích động. Hắn nhìn thấy Tô Minh khống chế thân thể, cảm thụ được nét mặt, cảm giác chân thật này. Nếu không phải người ta thực sự trải qua thì khó có thể tưởng tượng được biểu lộ như vậy.

Tô Minh nhìn tinh không xa xăm, vẻ mê mang trong mắt cũng từ từ tản ra, bàng hoàng trong lòng cũng bị đè xuống. Trong mắt hắn lộ ra vẻ oán khí, đồng thời cả người bước về phía trước một bước.

Tốc độ thân thể cực nhanh, đảo mắt đã chạy thẳng tới phía trước. Ở trên cánh tay phải của hắn, chín đạo lam sắc nhất thời tán ra thành biển lửa màu lam vờn quanh thân thể, đồng thời lại lan xuống dưới chân khiến cho tốc độ cực nhanh, đảo mắt vô ảnh.

Tô Minh vẫn duy trì chuyển động tốc độ cao. Tiêu hao thân thể không phải chỉ do một mình hắn mà là do sáu người cùng gánh vác. Thậm chí Tô Minh cũng có thể cảm nhận được thân thể này có thể bộc phát ra chiến lực cũng tùy theo sáu người dung hợp, biến thành vô cùng kinh người.

Nó có thể bộc phát ra lực lượng vượt qua Kiếp Dương, thậm chí đến gần Chưởng Duyên, đến gần vô hạn. Đây là Tô Minh còn chưa dung nhập phân thân Ách Thương của mình vào. Nếu không thì cho dù không thể nào đạt tới trình độ Chưởng Duyên Sinh Duyệt nhưng hắn vẫn có thể làm chiến lực của thân thể này vượt qua trình độ mạnh nhất của bản thân, thậm chí gặp được tồn tại Duyên Cảnh, Chưởng Cảnh cũng phải nhíu mày, có cảm giác khó chiến thắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

Tốc độ Tô Minh cực nhanh, vượt khỏi tốc độ bản thân của hắn rất nhiều. Đây là tốc độ sáu người dung hợp với nhau, không phải dung hợp tầm thường mà là chồng thêm!

Loại chồng thêm này thật đáng sợ, chính chí bảo này là trọng điểm khiến Huyền gia có được thành tựu hiện tại.

Tốc độ của Tô Minh trong nháy mắt gần như có thể sánh với Na Di thuật. Thậm chí hắn đi về phía trước, lần đầu tiên không phải là báo cho Xích Hỏa Hầu mà tâm niệm vừa động đã na di đến vô tận.

Tốc độ bộc phát này vượt ra khỏi dự liệu của đám người Huyền Thương. Lúc trước phán đoán là lộ trình một tháng, dưới tốc độ như vậy, nửa tháng cũng đủ tới rồi.

Thời gian từ từ trôi qua, ngày qua ngày, Tô Minh cấp tốc đi về phía trước. Hắn như viên lưu tinh thiêu đốt trong không trung, rầm rầm mở ra sống gợn vô tận. Nửa tháng đã nháy mắt qua.

Ngày này là ngày thứ mười sáu Tô Minh đi về phía trước. Trước mặt hắn xuất hiện một vùng sương mù tràn ngập, vô cùng vô tận. Sương mù nhìn thoáng qua là mây nhưng nếu nhìn kỹ thì sương mù này lại chính là một biển lửa hình mây.

Không đợi nhích tới gần, lập tức sóng nhiệt xuất hiện có thể đốt cháy toàn thân sạch sẽ ập vào mặt Tô Minh. Hắn không ngừng lại mà chạy thẳng vào biển sương mù này. Trong mắt hắn có giấu oán khí, còn có một luồng sát khí.

Mang theo sát khí, cả người hắn bước về phía về trước một bước, tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã hóa thành cầu vồng chạy thẳng tới nơi xa.

Luồng sát khí kia lập tức bị đám người Huyền Thương cảm nhận được, liên tục sửng sốt. Bọn hắn lập tức truyền ra thần niệm, duy chỉ là Hứa Tuệ ở đó như có điều suy nghĩ.

- Tiền bối, mau thu hồi sát khí, chuyện này...

- Tiền bối muốn làm gì vậy?

- Om sòm!

Thần niệm của Tô Minh bình tĩnh vang vọng, chẳng những không dừng lại mà còn đẩy nhanh tốc độ, ầm một tiếng liền xông vào sương mù do biển lửa tạo thành. Trong tích tắc hắn bước vào biển lửa này, lập tức cảm nhận được hư không bốn phía đang vặn vẹo. Đây là do nhiệt độ quá lớn nên không gian mới vặn vẹo.

- Trần Phần Tộc, đi ra ngoài!

Tô Minh ở trong sương mù, lập tức ngửa cổ lên trời rống t B0 o một tiếng. Trong tiếng rống mang theo một luồng oán khí, một luồng bi phẫn, càng mang theo một khí tức tang thương và bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.