Trận chiến này gió mây biến đổi, trận chiến này trời đất ầm vang.
Biển lửa trên trời không ngừng lăn lộn, lửa dưới đất khuếch tán bởi trùng kích, khiến dung nham đảo ngược, khiến hư vô rực rỡ, khiến màn trời trông như có một vòng oán hỏa đen phong ấn tám khiến, khiến Hỏa Khôi lão tổ ở bên trong không thể chạy ra.
Tiếng nổ ầm ĩ khuếch tán, Tô Minh triển khai rất nhiều thần thông, cùng Hỏa Khôi lão tổ diễn vở kịch chiến đấu, dần đánh ra sự khác biệt.
Hỏa Khôi lão tổ vốn có oán hận Tô Minh, cho dù giải thích nhiều hơn cũng khó thể đánh tan hận. Hỏa Khôi lão tổ vốn áp chế nó, giờ ra tay thì khó thể kiềm nén, dung nhập vào các đòn, khiến hai người chiến đấu ầm vang, đất trời run rẩy.
Thời gian dần trôi qua, họ không chiến đấu ở một chỗ mà không ngừng bay trên trời. Nhưng Hỏa Khôi lão tổ có ra tay cỡ nào thì đều bị oán hỏa đen vòng quanh, biển lửa không ngừng co rút, mỗi khi rút lại đến cực độ sẽ khiến Hỏa Khôi lão tổ không thể không triển khai thần thông oanh kích, mới làm oán hỏa lại dạt ra.
Thiếu niên áo trắng vẫn không xuất hiện, thật ra thì trong một dung nhạp dưới đất có một bóng dáng che giấu, bóng dáng không lớn, chỉ cỡ ngón tay, đó là một con rết màu đỏ.
Nó ẩn trong dung nham, không hề bắt mắt, người ngoài không thể phát hiện sự tồn tại của nó. Nó xuyên qua dung nham nhìn Tô Minh và Hỏa Khôi lão tổ chiến đấu trên bầu trời, mắt chớp lóe, vẫn không lộ mặt ra tay. Thiếu niên áo trắng phải trước tiên phán đoán phải chăng đây là vở diễn dụ gã ra ngoài.
Mặc dù thiếu niên áo trắng đuổi theo nhưng cứ thấy giữa Tô Minh và Hỏa Khôi lão tổ tồn tại liên hệ gì đó mà gã không hiểu.
Thiếu niên áo trắng ngầm quan sát, Tô Minh và Hỏa Khôi chiến đấu càng thêm kịch liệt, có mấy lần lửa của Oán Ngụy bao phủ gần như khiến nguyên thần Hỏa Khôi lão tổ tan vỡ. Nhưng thiếu niên áo trắng vẫn không ra tay, trong mắt lộ ra lanh lùng và châm chọc.
'Ảo thuật giả như vậy mà hai người này có thể diễn đến bây giờ, con ngựa đen kia chỉ làm nền không tham gia chiến đấu, nó đã là manh mối dụ ta xuất hiện." Thiếu niên áo trắng do con rết biến thành hừ lạnh, thầm suy nghĩ.
Ba ngày sau, Tô Minh và Hỏa Khôi lão tổ trên một ngọn núi lửa đánh nhau tung thần thông vô tận, tiếng nổ vang khắp nơi. Thể nguyên thần của Hỏa Khôi lão tổ đã cực kỳ mệt mỏi, thậm chí nhiều lần muốn trốn tránh bị oán hỏa đen cuốn lấy, buộc lão không thể chạy thoát. xem tại TruyenFull.vn
Hỏa Khôi lão tổ phát hiện Tô Minh ra tay ngày càng sắc bén, tu vi không như mấy ngày trước mà đnag không ngừng tăng lên, điều này khiến lão dấy lên nghi ngờ.
'Không lẽ hắn thật sự muốn giết ta? Đây không phải là diễn kịch...'
Lòng Hỏa Khôi lão tổ do dự, lão không hiểu rõ Tô Minh hành động là thật muốn dụ thiếu niên áo trắng hay là... Tiêu diệt lão.
'Nếu hắn muốn giết ta thì lúc trước mới bắt đầu đấu có thể làm được,t ại sao kéo dài đến nay...' Hỏa Khôi lão tổ lại do dự.
Khoảnh khắc Hỏa Khôi lão tổ do dự thì Tô Minh tiến tới một bước, giơ lên tay phải, một ngọn núi to biến ra, chính là Đạo Quỳ sơn lao hướng Hỏa Khôi lão tổ.
Mắt thấy Đạo Quỳ sơn sắp đến gần, Hỏa Khôi lão tổ gầm lên, hai tay ấn pháp quyết, thể nguyên thần lập tức biến đổi thành một con chim nhanh chóng bay lên trời.
Khoảnh khắc Hỏa Khôi lão tổ bay lên thì mắt Tô Minh lóe tia sáng đen, tay trái ấn pháp quyết, bóng ảo nhật nguyệt trong mắt chợt lóe. Trên đầu Hỏa Khôi lão tổ trời đất ầm vang, bầu trời tối đi, biển lửa khuếch tán, một khuôn mặt to lớn bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Đây là ảo thuật, là nhật nguyệt tinh thần huyễn của Tô Minh, là căn nguyên lực lượng ngươi tin tưởng thì nó tồn tại.
Khuôn mặt đó là mặt thân hình chí bảo Tô Minh biến thành. Khi khuôn mặt xuất hiện thì há to mồm hút Hỏa Khôi lão tổ.
Hỏa Khôi lão tổ biến sắc mặt, thụt lùi, hai tay mạnh vung ra ngoài. Thân hình nguyên thần của lão lại biến đổi, hóa thành con mãng xà to lớn, mãng xà rít gào vòng thành xà trận. Nhưng khi Hỏa Khôi lão tổ vòng thành xà trận thì biển lửa xung quanh do Oán Ngụy hình thành mạnh dạt ra sau, lửa đen kia, Đạo Quỳ sơn, khuôn mặt to lớn trên trời cùng vọt hướng Hỏa Khôi lão tổ.
Hỏa Khôi lão tổ liên tục biến sắc mặt, lão cảm nhận được sát ý mãnh liệt, khiến nguyên thần của lão run lên. Hỏa Khôi lão tổ không kịp suy nghĩ cái gì đóng kịch, con mãng xà vươn ra ngoài đụng vào oán hỏa.
Oán hỏa lại khuếch tán, Đạo Quỳ sơn của Tô Minh đến gần, khuôn mặt to lớn trên trời đè xuống, Hỏa Khôi lão tổ phát ra tiếng gầm chấn trời, nguyên thần mạnh co rút biến thành quả cầu ánh sáng to lớn. Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua Hỏa Khôi lão tổ không tiếc tổn hại nguyên thần đối kháng Tô Minh.
Tiếng nổ ầm vang ngập trời, khiến bầu trời xuất hiện khe nứt, khiến mặt đất tan vỡ. Tiếng nổ vang vọng, khuôn mặt trên trời tan vỡ, Đạo Quỳ sơn tan rã, thân thể Tô Minh khựng giữa không trung. Hỏa Khôi lão tổ vội vàng thụt lùi, biến thành hình người, nguyên thần đã có chút ảm đạm.
'Ngươi muốn làm gì?' Hỏa Khôi lão tổ biểu tình âm trầm nhưng không lên tiếng mà là truyền ra thần niệm.
Hỏa Khôi lão tổ nhanh chóng thụt lùi, nhưng khi lão lùi thì Oán Ngụy biến thành biển lửa cuốn lấy, ngăn cản lão thụt lùi, từ trong oán hỏa toát ra sát khí. Sát khí và lửa ngăn cản khiến Hỏa Khôi lão tổ hoảng sợ phát hiện lão... Không thể thoát khỏi vòng lửa oán khí!
Nên biết rằng lúc trước không trốn thoát được là tại Hỏa Khôi lão tổ cố ý làm vậy, nếu lão muốn đi thì hy sinh một ít nguyên thần tinh hoa hoàn toàn có thể thực hiện. Nhưng bây giờ Hỏa Khôi lão tổ hoảng sợ phát hiện, lão thật sự không thể trốn ra.
Phát hiện này khiến Hỏa Khôi lão tổ giật mình tỉnh ngộ, tất cả không như Tô Minh nói là dụ thiếu niên áo trắng ra tay, hắn thật sự muốn tiêu diệt lão.
Còn về tại sao mấy ngày trước không lập tức ra tay, là vì Hỏa Khôi lão tổ có thể tự bạo. Nếu Hỏa Khôi lão tổ tự bạo đối phương sẽ không được cái gì, ngược lại bị người ta hiểu lầm là giấu đi nguyên thần của lão.
Cho nên Tô Minh mới nói câu khiến Hỏa Khôi lão tổ mắc lừa, dùng cách này, lấy lý do dụ thiếu niên áo trắng ra tay chậm rãi tiêu hao nguyên thần tinh hoa của lão, khiến lão dần mất đi lực lượng tự bạo mãi đến khi không thể thực hiện, cho đến khi mệt mỏi dù muốn tự bạo thì cũng không có tư cách trước mặt đối phương.
"Ngươi là ai? Người độc ác như vậy không thể là vô danh!" Trong mắt Hỏa Khôi lão tổ lộ điên cuồng, lão gầm hướng Tô Minh.
Nguyên thần tinh hoa không ngừng ngưng tụ, nhưng bi ai phát hiện nguyên thần tinh hoa của lão trog mấy ngày nay bất giác tiêu hao hơn phân nửa.
"Ngươi hủy thân thể của ta, còn lừa ta là vì dụ Thiên Ngô đến, mục đích thân sự của ngươi là nguyên thần của ta, Thiên Ngô căn bản không đuổi theo!"
Tô Minh lạnh lùng nhìn Hỏa Khôi lão tổ, không lên tiếng nhưng ra tay càng sắc bén. oán khí lửa xung quanh tốc độ cuốn và tần suất nhanh gấp mấy lần.
Thiếu niên áo trắng giấu trong dung nham dưới mặt đất nhìn thấy hết, đầu tiên gã do dự, sau đó khóe môi cong lên, mắt lộ tham lam.
"Thật là người âm độc, dùng cách này ngăn cản khi đạt được nguyên thần thì đối phương tự bạo. Cách này hơi nham hiểm nhưng... Ta thích! Xem ra đây không phải một cái bẫy, ngược lại là ta nghĩ nhiều. Nếu vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thật ra lời ngươi dụ dỗ Hỏa Khôi lão tổ là sự thật!"
Thiếu niên áo trắng mắt chớp lóe, nhưng rất nhanh đè nén lòng tham lam, tiếp tục quan sát. Tính thiếu niên áo trắng đa nghi, chưa hoàn toàn xác định thì sẽ không xuất hiện.
Hỏa Khôi lão tổ lửa giận ngập trời, còn có tuyệt vọng, lão điên cuồng đến tột đỉnh, nhưng bây giờ không có cả tư cách tự bạo. Hỏa Khôi lão tổ có thể tưởng tượng được dù lão có tự bạo cũng không thể thành công, nhưng lão phải thử!
"Cho dù lão phu chết cũng sẽ không trở thành khí hồn bị ngươi khống chế!" Hỏa Khôi lão tổ gầm lên.
Trong người Hỏa Khôi lão tổ nguyên thần tinh hoa toàn bộ sôi trào, hơi thở tự bạo hủy diệt phát ra từ người lão. Khoảnh khắc hơi thở này phát ra thì mắt Tô Minh chợt lóe, nhấc chân tiến tới, tu vi tăng vọt, dung hợp Ách Thương phân thân, nhưng không khiến Long Hải lão tổ tế tu vi. Dù là vậy thì đã quá đủ trấn áp Hỏa Khôi lão tổ mất đi thân xác.
Xung quanh oán hỏa do Oán Ngụy biến thành trong chớp mắt dạt ra, từ dưới đất nhìn lên có thể thấy oán hỏa trên bầu trời lăn cuồn cuộn, bên trong có ảo ảnh vô số Oán Ngụy như vạn mã lao nhanh, chớp mắt lao hướng Hỏa Khôi lão tổ định tự bạo.
*Ầm!* một tiếng.
Hỏa Khôi lão tổ tự bạo va chạm với oán hỏa bỗng khựng lại. Lão bi ai tuyệt vọng phát hiện, trong nguyên thần của lão tràn ngập oán khí, do mấy ngày qua oán hỏa lần lượt trùng kích.
Khi nguyên thần tự bạo ngừng lại thì thân thể Hỏa Khôi lão tổ bị oán khí chiếm cứ, lửa oán khí xung quanh như phong ấn giam cầm lão tầng tầng. Tô Minh đã tới gần một bước, giơ lên tay phải, lòng bàn tay lóe tia sáng rực rỡ, đó là ánh sáng sưu hồn, là đến từ trong bốn người Huyền Thương trong người hắn, Hoa Vực Sưu Hồn Thủ.
Mắt thấy bàn tay Tô Minh sắp đập xuống, khi đó Hỏa Khôi lão tổ sẽ hoàn toàn mất ý thức, có lẽ không còn ngày thức tỉnh. ý nghĩ tuyệt vọng, bi ai, điên cuồng tràn ngập trong đầu Hỏa Khôi lão tổ.
Nhưng khi bàn tay Tô Minh sắp đập xuống thì bỗng dưới đất bùng phát tu vi mạnh mẽ, một luồng sáng trắng hiện ra, đó là một con rết màu trắng, khác với màu đen trước kia, rết trắng toát ra dao động mãnh liệt.
Tốc độ của con rết rất nhanh, chớp mắt xông vào lửa oán khí, tiếng cười dài quanh quẩn. Con rết nhào vào Hỏa Khôi lão tổ trước mặt Tô Minh.
Con rết này chính là thiếu niên áo trắng, hiện tại gã cực kỳ khẳng định chính mình... Không có trúng kế!
Nhưng thiếu niên áo trắng thật sự không bị lửa sao?
Khi thiếu niên áo trắng xuất hiện, bước vào lửa oán khí thì khóe môi Tô Minh cong lên.