Tác giả: Chước Nhiễm
thitkhocaichua
Eno đương nhiên không có khả năng ăn cá trích đóng hộp, đừng giỡn, cái món này không khác vì vũ khí sinh học.
Một khi mở ra, thúi um cả quân hạm thì làm sao?
Dù cậu không nghĩ đến chính mình, thì cậu vẫn phải nghĩ đến những người ở đây.
Việt Sạn bị khùng không biết điều, thì cậu đâu thể nào không biết điều như thế.
Cậu trực tiếp đem hộp cá đưa qua cho cậu lính hậu cần, thuận tiện hỏi: "trong quân hạm các cậu có người thích ăn cá trích này sao?"
Chẳng lẽ Việt Sạn thích? Thật sự sẽ không "Một người ăn xong, toàn hạm té xỉu chứ"?
"Không có không có." Cậu lính hậu cần vội vàng lắc đầu, "Đây đều là những vật phẩm bị nhét vào vật tư, kỳ thật chúng tôi không hề đăng kí mua thứ này."
"À!" Eno gật đầu, như đã hiểu ra gì đó.
Xem ra điều kiện sống của Việt Sạn ở tiền tuyến cũng không quá tốt, đánh trận như vậy, mà thức ăn lại như thế.
Vật dụng còn bị cắt xén.
Nhưng cũng khó trách, ở Đế Quốc, quân nhu không ngừng báo lên, bao gồm cơ giáp, vũ khí, thực phẩm rồi cả nhu yếu phẩm.
Đại đa số dều bị lũng đoạn, mà phần lớn những vật phẩm này đều do lĩnh chủ tinh cầu hoặc quý tộc Đế quốc cung cấp.
Rất nhiều thời điểm, đến cả Hoàng đế cũng không biết bọn họ rút rỉa thế nào.
Ông ngoại Eno là công tước Derain trước đó chính là nhà cung ứng chi nhất, nhứng khi mẫu hậu của Eno cũng chính là hoàng hậu Derain qua đời, gia tộc Derain cũng dần dần xuống dốc, rất nhanh đã không còn tư cách để cung ứng những vật phẩm này nữa.
Sau khi biết được tình huống tiền tuyến, Eno cũng minh bạch một chuyện vì sao cậu lính hậu cần lại cảm thấy khó xử.
"Vậy...!cái kia nước, có thể cho ta một ít hay không?" cậu rất nhanh sửa miệnh, thầm nghĩ ngâm cái đuôi thôi cũng được.
"Đồ ăn cũng có thể là cá đồ hộp, nhưng đừng là cá trích."
"Đương nhiên có thể." Cậu lính hậu cần nhanh chóng đáp ứng, còn nhiệt tình nói cho Eno biết, trên quân hạm cũng không thiếu nước, chỉ không có cá tươi mà thôi..
Việt Sạn đứng đằng xa nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xoay người hướng phó quan bên cạnh phân phó: "chuẩn bị cho tiểu hoàng tử căn phòng có bồn tắm."
Phó quan tức khắc khó xử, nhỏ giọng nhắc nhở: "Trưởng quan, quân hạm chỉ có phòng của nagfi là có bồn tắm."
Việt Sạn: "......"
Cho nên nói, vị tiểu hoàng tử thân thể tôn quý kia chính là khách nhân khó chiêu đãi, thật sự hắn không thể hiểu tiền tuyến có gì vui mà vị này lại chạy đến đây như vậy.
Hai phút sau, hắn lạnh mặt đem vật phẩm vốn không nhiều nhặn gì của mình chuyển sang phòng cách vách, thuận tiện hướng phó quan nói: "Để điện hạ vào gian phòng của ta nghỉ ngơi."
Vì thế, khi Eno bước vầo phòng nghỉ liền phát hiện, điều kiện trên quân hạm cũng không đơn sơ như cậu nghĩ, ít nhất gian phòng này có bồn tắm, còn có nước 24/7 nữa.
Cậu hiện tại thiếu nước đến nghiêm trọng, lập tức c.ởi quần áo bước vào bồn tắm, thân thể nhanh chóng liền cảm thấy thoải mái thả lỏng.
Đương nhiên trước khi bước vào bồn tắm cậu đã kiểm tra kĩ càng xem nơi này có gắn thiết bị theo dõi, nhìn trộm hay không? Không phải cậu hoài nghi gì người khác, mà sau khi bản thân biến thành nhân ngư, cái thói quen mỗi lần bước vào phòng tắm là phải kiểm tra kĩ càng.
Bồn tắm không quá lớn, Eno bước vào ngâm một chút liền lặn hết cả người vào trong nước, đôi chân thon dài trắng nõn nhanh chóng hóa thành đuôi cá màu lam.
Đuôi cá thập phần xinh đẹp, xanh như nước biển, càng xuống thì màu xanh dần chuyển thành tím, vảy lóe ánh sáng, vảy nơi bụng cũng sáng bóng, giống như ngọc trai.
Trừ hai chân, thân thể cậu cũng phát sinh biến hóa không nhỏ, mái tóc vàng ngắn cũng hóa thành tím xanh, đôi mắt vẫn như vậy, lỗ tai lại biến lớn hơn chút, hai phiến trong suốt với những miếng vảy màu xanh tím, giống hai cánh bướm nhỏ.
Kẽ tay xuất hiện màng trong suốt, móng tay, răng nanh nhỏ sắc nhọn...
Eno đối với hình dạng này đã quen, nhìn đuoi cá xanh tím oánh nhuận, còn cảm thấy "chắc hẳn ngon lắm đây!"
Xong đời rồi! Cậu vậy mà đói đến nỗi muốn ăn luôn cái đuôi cá của chính mình.
Rất may, cậu lính hậu cần kia đã nhanh chóng đưa cá hộp đến, tiếng chuông cửa đã kéo Eno bừng tỉnh tinh thần.
Ăn xong cá đồ hộp, Eno lại trở lại bồn tắm để ngâm.
Lúc này cậu mới cảm thấy chính mình sống lại rồi, nên có thể tĩnh tâm tự hỏi, chuyện đám mây trên đầu là thế nào.
Việt Sạn sao lại có thể thấy đám mây này.
Rõ ràng trước đó chỉ có mỗi cậu có thể thấy nó thôi.
Hơn nữa, vì cái gì nó lại công kích Việt Sạn?
Không lẽ vì địch ý của cậu đối với Việt Sạn quá nặng? Hây trong tiềm thức cậu đã có ý đồ nên nó mới tấn công hắn?
Loại sự tình rối rắm này, thử xem sẽ biết.
Eno nhìn về khăn lông đặt trên giá bên cạnh, ánh mắt liền làm ra vẻ hung ác!
Nhưng đám mây cũng klhoong hề công kích khăn lông.
Eno:......!Xem ra còn chưa đủ hung ác.
Cậu xoa xoa mặt, một lần nữa ấp ủ cảm xúc, sau đó lại nhìn về phía khăn lông, lần này đặc biệt siêu ác!
......!Vẫn là không phản ứng.
Eno thất vọng, nghĩ thầm, mày đúng là một lần nha, đánh sét chỉ được một cái.
Giây tiếp theo, đám mây đen bỗng xoay tròn, điện lưu không chỉ đục một lỗ đen thui trên khăn lông, mà đánh khét luôn chậu cây bên cạnh.
Eno: "......" thì ra nó tự có ý thức?
Eno chột dạ mà kéo khăn lông đã lủng lỗ to che đi chậy cây cháy đen, sau đó nghĩ ngợi gì mà để bên chậu cây thêm 1000 tinh tệ.
Ở trong vũ trụ có thể dưỡng ra một chậu cây hoàn toàn không dễ dàng, cũng không biết 1000 tinh tệ có đủ hay không? Đợi chút nữa cậu nói cậu lính hậu cần một câu.
Lần này cậu cũng không dám thử nữa, ngâm trong bồn tắm bắt đầu nghĩ chuyện chính sự.
Nghĩ đến lần tập kích này hẳn là có âm mưu từ trước, cậu nhanh chóng nhắn cho biểu ca Ellen Derain một tin, mong đối phương hỗ trợ để ý đến đại ca và tam ca của cậu hiện đang làm gì.
Tiếp theo lại nghĩ đến mục đích chân chính đến tiền tuyến, cậu lại nhắn cho Ellen thêm một cái tin, mong anh hỗ trợ tra xem những công ty nào cung cấp nhu yếu phẩm cùng vũ khí cho tiền tuyến.
Vì khi nãy cậu lính hậu cần kia có nói một câu, nếu trậnm chiến này thua, nguyên nhân rất có thể là ——
Chỉ huy sai lầm? Bên trong có phản đồ? Hay là là, vũ khí có vấn đề?
Eno tuy là đến nghiệm chứng cốt truyện, nhưng dù gì cũng là người Đế Quốc, khi biết Đế quốc có khả năng thua thảm, mà không làm gì thì sao có thể được.
Mặc dù nó chỉ được viết trong cuốn sách hoang đường từ đâu xuất hiện.
Biểu ca vẫn chưa trả lời tin nhắn, hẳn là chưa đọc được.
Eno cũng không vội, từ vòng không gian lấy ra cuốn sách kì quái, tính toán xem lại một lần, coi có tìm được chút manh mối nào không?
Cũng không phải lần đầu xem, nên cậu cảm thấy mình có thể nhịn được.
Hít sâu một hơi, mở ra bìa mặt ——
《 trẫm cùng nguyên soái cộng gối miên 》
Mẹ cha nó!
Xem ra, vô luận xem mấy lần, cái cốt truyện cẩu huyết cùng lối viết sảng văn này quả thật người thường khó mà đọc được.
Mà khốn nạn nhất chính là, cuốn sách này lại viết theo ngôi thứ nhất.
Khiến Eno cảm thấy thẹn không thôi.
Nhưng vì tìm kiếm manh mối hữu dụng, Eno quyết định lần này cần nhìn kỹ, đến cả "Ư ư a a" cũng không buông tha.
Cậu hít sâu một hơi, mà lật ra trang đầu tiên.
Cùng lúc đó, Việt Sạn ở cách vách đang mở hội nghị trên màn hình thực tế ảo, bỗng nhiên nghe được một đoạn "Nội tâm độc thoại" không hề có cảm tình vang lên bên tai.
【 ta nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt hắn......】
Việt Sạn:?
【 Việt Sạn bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của ta......】
Việt Sạn:??
【 hắn đè ép lên......】
Việt Sạn:???
Hình như là "Thanh âm" của tiểu hoàng tử, Việt Sạn mặt vô biểu tình mà nghĩ.
Đây là có chuyện gì?
Phòng nghỉ ngơi trên quân hạm cách âm đâu kém, sao hắn lại cảm thấy giọng nói của tiểu hoàng tử như thì thầm bên tai hắn thế này?
Hơn nữa còn nói khùng nói điên như vậy là sao?
Việt Sạn hít sâu một hơi, rất nhanh lại phát hiện, cái này hình như không phải tiểu hoàng tử đang nói chuyện, mà nó giống như...
Hắn ngước mắt nhìn những người khác trên màn hình thực tế ảo, hình như mấy người này không nghe được gì,
Chẳng lẽ đây là tiếng lòng của tiểu hoàng tử? Mà hình như trước đó hắn cũng nghe thấy thanh âm của cậu, nhưng không thấy cậu mở miệng.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng, chỉ là cái "Ma âm" này khiến hắn thật sự thấy không được tự nhiên, thoải mái.
Nhưng mà hai phút sau ——
【 Việt Sạn kề sát vài tai ta khẽ cười, nói......】
Việt Sạn siết chặt bút trong tay.
Năm phút sau ——
【 ân ân a a......!Rống! 】
Gân trên trán Việt Sạn giật giật.
Hai mươi phút ——
【 Việt Sạn lại một lần......】
Việt Sạn dứt khoát mà đứng dậy, mặt mũi đen thùi đi đến phòng cách vách, dùng sức mà ấn chuông cửa.
Eno cả kinh, "Bang" mà một chút khép lại sách, đuôi cá cũng nhanh chóng hóa lại thành đôi chân, bộ dáng khôi phục lại bình thường.
Cậu chuyển videocall, thì phát hiện người đang bấm cửa chính là Việt Sạn, nên cảm thấy không được tự nhiên.
Cậu đang xem mình cùng đối phương làm chuyện 18+, đảo mắt đã bị chính chủ đến tận cửa để tìm, ai mà không chột dạ, tuy rằng...!Eno cảm thấy Việt Sạn nhất định không biết cậu đang đọc cái gì.
"Có việc gì sao?" cậu cố nghiêm khuôn mặt nhỏ, nỗ lực ra vẻ đứng đắn.
Nhưng hoàn toàn không biết bộ dạng của mình trong mắt Việt Sạn chính là tự hủy, và hủy đến không còn gì.
"Mở cửa." Việt Sạn mặt vô biểu tình nói.
Sau đó cảm thấy ngữ khí của mình có vẻ không tốt, hắn rất nhanh mà nói lại, "Mong điện hạ mở cửa một chút."
Eno gật đầu, nói câu "Làm phiền chờ một chút", sau đó tắt đi videocall, đem cuốn sách bỏ lại vào không gian, đòng thời lấy ra một bộ quần áo mới.
Ăn bận thỏa đáng, tóc tai cũng chỉnh sửa đàng hoàng, cậu mới bước ra mở cửa.
Việt Sạn liếc mắt một cái liền nhìn ra Eno vừa mới tắm xong, tuy quần áo cài nút đàng hoàng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn còn đỏ ứng do hơi nước và mái tóc vẫn còn ẩm ướt, khiến Việt Sạn nhanh chóng nhớ đến cái nội dung mà cậu vừa "Độc thoại".
Văn phong miêu tả vô cùng phi thường kỳ diệu, lại có sức tưởng tượng phong phú, khiến người khác không khỏi tự chủ mà bổ não ra hình ảnh không nên có.
"Điện hạ." Việt Sạn nghiêm túc nói, "Thỉnh ngài đừng suy nghĩ bậy bạ."
Đặc biệt là, không cần yy hắn, còn yy đến......!Lộ liễu.
Eno có chút khó hiểu, cậu có suy nghĩ gì bậy bạ đâu? Vừa nãy đang nghĩ chuyện chính sự mà.
Chẳng lẽ......!Việt Sạn đang lo lắng vì trận tập kích khi nãy khiến cậu hoảng sợ, nên cố tình đến đây nói lời an ủi?
Cái này thì hắn đã đánh giá thấp cậu quá rồi, ai chứ Eno cậu sao có thể nhát gan như vậy? Nhưng người ta cũng có ý tốt.
Vì thế, Eno lễ phép lại khách khí mà nói: "Cảm ơn đã quan tâm."
Việt Sạn: "......"
Cái gì thế này, sao hắn cảm thấy vị hoàng tử trước mặt như không hiểu ý mình, hắn lại không thế đem lời nói trắng ra được, vì tránh làm điện hạ tổn thương lòng tự trọng.
Cũng may sau khi hắn nhấn chuông cửa, vị điện hạ này không còn suy nghĩ lung tung nữa.
"Vậy, tôi xin phép cáo từ." Hắn nhìn Eno một cái, hy vọng vị tiểu hoàng tử này tiếp tục duy trì hình tượng.......!Tâm linh trong vắt.
Eno không thể hiểu nổi cái hành động của Việt Sạn, hắn đi rồi cậu liền đóng cửa lại.
Vì không hiểu nên cậu cũng không thèm để ý.
Bước vào trong liền lấy cuốn sách kì lạ ra tiếp tục nghiên cứu.
【 Việt Sạn lần này đem ta......】
Mười phút sau, chuông cửa lại vang lên.
Hai lần nghiên cứu sách bị làm phiền, Eno bực bội vô cùng.
Có ai biết là mỗi lần mở cuốn sách đó ra, cậu đã phải chuẩn bị tâm lý cùng dũng khí lớn đến thế nào hay không?
Mây đen trên đầu cũng nhanh chóng tối đen vài phần.
Cậu tức giận mà mở ra cánh cửa.
Không nghĩ tới, người ngoài cửa mặt mũi cũng tối đen không thua gì đám mây trên đầu cậu.
Việt Sạn xoa thái dương, giống như đang rất đau đầu.
Hắn lần này cũng không nói gì, cửa vừa mở liền trực tiếp đè vai Eno, đem người đẩy vào trong phòng.
Eno bị đẩy ngược lại vào phòng mà ngơ ngác không thôi, cậu nhanh chóng lui về sau vài bước, nhịn không được liền ngước mắt nhìn Việt Sạn.
Việt Sạn vẫn như vậy mà đẩy cậu đến ven tường, Eno có chút tức giận, nhưng chưa kịp để cậu nổi nóng, hắn đã nhanh chóng buông tay rồi lùi lại vài bước, nói: "Được rồi, nghĩ đi."
Eno:?
"Nghĩ cái gì?" cậu ngơ ngác nhìn hắn không hiểu.
Việt Sạn trầm mặc một chút, thế nhưng nói: "Nghĩ về tôi."
Eno trợn mắt há hốc mồm, trên đời sao lại có một kẻ mặt dày vô sỉ thế này?!
Việt Sạn không nghe thấy tiếng lòng, lại nhớ đến phần "Độc thoại" khi nãy, mà bổ sung: "Hướng......!cứ nghĩ đại thế nào cũng được."
Eno:?!
Cậu nghẹn họng nhìn trân trối, cái này thật nhịn không được, trong lòng không thiếu chín trăm từ chửi thề lướt qua ——
【 vô sỉ! Hạ lưu! Không biết xấu hổ! 】
【 hắn quả nhiên đã sớm mơ ước ta, đúng là y chang trong sách viết......】
Việt Sạn: "......"
Đúng thật là tiếng lòng.
Hắn lại lùi ra tiếp 10 mét——
Quả thật xa hơn 10 mét, hắn đã không nghe được cái tiếng lòng kia nữa.
Lại xác định, khoảng cách vượt qua 10 mét, liền nghe không thấy tiếng lòng.
"Cảm ơn." Việt Sạn cúi cúi người, bước ra ngoài còn thuận tay đem cửa đóng lại.
Làn đạn chửi thề đột nhiên im bặt, Eno: "......"
Không thể hiểu được, sợ người khác không biết mình bị điên sao? Thằng khùng!
- ----Còn tiếp-----.