Cậu Mộ Muốn Tái Hôn

Chương 36: 36: Thật Sự Cần Đuổi Theo Thì Nên Đuổi Theo Cô Mới Đúng





Nghe thấy một giọng nam quen thuộc, Bùi Thanh Thiển quay đầu lại thì thấy là Cố Thừa Viễn và một cô gái mang thai đang đi về phía này, cô đứng dậy: "Người nhà không được khỏe nên tôi cùng họ tới bệnh viện kiểm tra một chút.

""Cần giúp không?" Cố Thừa Viễn có thể nhìn ra được, sắc mặt Bùi Thanh Thiển không tốt lắm.

Bùi Thanh Thiển lắc đầu: "Không phải chuyện lớn gì.

"Ánh mắt cô rơi vào người phụ nữ bên cạnh Cố Thừa Viễn, bèn hỏi: "Vị này là?"Cố Thừa Viễn còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ có thai bên cạnh đã kéo cánh tay Cố Thừa Viễn: "Bạn gái anh ấy.

"Dường như người phụ nữ mang thai có một sự địch ý vô hình với cô, Bùi Thanh Thiển hơi bối rối trước tình huống này: "Rất đẹp.

"Người phụ nữ mang thai hất cằm: "Đấy là chuyện đương nhiên.

""Có xinh đẹp hay không tôi không biết.


" Cố Thừa Viễn đẩy tay người phụ nữ mang thai ra: "Nhưng không phải tôi làm cô to bụng, cô cũng không phải bạn gái của tôi.

"Bùi Thanh Thiển khẽ nhướng mày.

Quan hệ của hai người này! Người phụ nữ mang thai hừ một tiếng: "Đùa một chút thì sao chứ?""Tuy tôi phong lưu đa tình, nhưng lại rất cẩn thận, chưa bao giờ tùy tiện gây ra tai nạn chết người.

" Nụ cười của Cố Thừa Viễn vẫn thâm tình như thường ngày: "Nếu làm người khác hiểu lầm cô là bạn gái của tôi thì sẽ ảnh hưởng tới thị trường của tôi.

""Đồ cặn bã!" Người phụ nữ mang thai mặt đỏ tới mang tai rời đi.

Bùi Thanh Thiển ngồi xuống lại.

Cố Thừa Viễn ngồi xuống bên cạnh cô.

Bùi Thanh Thiển bất ngờ hỏi: "Anh không đuổi theo cô ấy à?""Không phải bạn gái của tôi thì tôi đuổi theo làm gì.

" Cố Thừa Viễn thờ ơ nói: "Còn cô thì ngược lại.

"Bùi Thanh Thiển chăm chú lắng nghe.

Cố Thừa Viễn tiến đến trước mặt Bùi Thanh Thiển: "Bây giờ cô là bạn gái trên danh nghĩa của tôi, nếu như tôi thật sự phải đuổi theo thì nên đuổi theo cô mới đúng.

"Giọng nói trầm ấm tăng thêm cảm giác cám dỗ trong màn đêm tĩnh mịch này.

Bùi Thanh Thiển quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Thừa Viễn.

Cố Thừa Viễn nháy mắt với cô.


Bùi Thanh Thiển cười nói: "Nhưng đấy chỉ là trên danh nghĩa! "Cố Thừa Viễn tinh nghịch ngả người về phía sau.

Bùi Thanh Thiển xách túi, đứng dậy và đi về phía phòng bệnh của bố: "Cho dù như thế nào thì cũng không thể biến thành thật, không phải sao?"Căn bản không có ý định nghe câu trả lời của anh ta.

Cố Thừa Viễn nhìn bóng lưng Bùi Thanh Thiển, sờ cằm một cái.

Quả nhiên, đúng như trong tưởng tượng, một người phụ nữ quá lý trí và tỉnh táo thật là nhàm chán.

Bóng dáng Bùi Thanh Thiển biến mất ở trong phòng bệnh.

Cố Thừa Viễn nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh của khoa phổi, nhíu mày một cái và đi thẳng tới phòng y tá hỏi tình hình.

Y tá trong phòng nói cho anh ta biết, hôm nay có một bệnh nhân tới khoa phổi và người đó bị ung thư phổi! Ung thư sao?Cố Thừa Viễn rời khỏi phòng y tá, xuống lầu, đi đến khu vực thanh toán, liên lạc với Đào Hoài Cẩn, nhờ anh ta giúp kiểm tra tài khoản của bệnh nhân ở Khoa phổi.

Đào Hoài Cẩn cũng không nghĩ nhiều, trước đây Cố Thừa Viễn đã dùng cách này để tán gái, nhưng mỗi lần Cố Thừa Viễn giúp người ta trả tiền thuốc men cũng không làm gì quá đáng, cho nên lần nào anh ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Lần này cũng không có gì bất ngờ, sau khi kiểm tra, anh ta phát hiện còn thiếu mấy trăm ngàn, bèn thuận miệng nói cho Cố Thừa Viễn.


Biết được con số chính xác, Cố Thừa Viễn dựa vào lan can ở cửa và gọi điện cho bố.

Vừa mới nối máy, bố đã dồn dập chỉ trích anh ta: "Cố Thừa Viễn, tao bảo mày đưa Tiểu Cần đi kiểm tra thai kỳ chứ không bảo mày đi tán gái!"Hàn huyên vài câu với Bùi Thanh Thiển lại bị bố hiểu lầm là không làm chính sự, Cố Thừa Viễn thậm chí đã đoán được là mình sẽ nổi cáu.

Nhưng không ngờ, sau khi nghe bố nói xong, anh lại bình tĩnh một cách dị thường.

Cố Thừa Viễn nghĩ, có lẽ mình đã quen với việc bị người phụ nữ tên là Tiểu Cần kia suốt ngày đâm chọt trước mặt bố! Khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đùa cợt: "Bố.

""Đừng gọi tao là bố!" Bố Cố nổi trận lôi đình: "Tao không có đứa con trai nào không nên thân như mày!""Vừa nãy con gặp Bùi Thanh Thiển ở bệnh viện.

" Cố Thừa Viễn trực tiếp báo cáo với bố: "Con biết bố rất coi trọng cô ấy nên bèn trò chuyện đôi câu với cô ấy.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.