Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 15



CHƯƠNG 15

“Nha… nha…”. Hai chân cẩu nhân bị Tư Mã Ngung đặt trên vai, y dùng sức tiến vào, khiến hắn không ngừng rên rỉ.



“Bẩm Thánh Thượng, sắp vào triều, xin hãy cho lão nô hầu hạ thay quần áo”. Lý Trường An đứng ngoài cửa bẩm báo, tuy nghe được âm thanh mãnh liệt bên trong, biết Tư Mã Ngung đang làm chuyện phòng the, nhưng thật sự không dám phá hủy quy củ trong cung.

“Trẫm đã biết, sẽ thiết triều trong chốc lát, không cần thúc giục”. Tư Mã Ngung bị quấy rầy nên mất hứng.

“Chủ nhân, nô thật sự không được, sẽ chết mất”. Hắn đã rên rỉ một đêm, bởi vậy thanh âm khàn khàn. Tối hôm trước sau bữa ăn hắn bị mang lên giường, chủ nhân liên tục sủng hạnh hắn ba lượt mới cho ngủ, chưa kịp lấy sức, chủ nhân lại ăn hắn.

“Phải không? Trẫm chính là muốn cho ngươi chết”. Tư Mã Ngung đi vào chỗ sâu nhất, thỏa mãn bắn long tinh vào trong cơ thể hắn.

“Tạ ơn chủ nhân làm cho nô chết”. Cẩu nhân nhắm mắt buồn ngủ.

“Ngồi dậy, trẫm cho ngươi đội rồi hẳn ngủ a”. Tư Mã Ngung nhặt thiết ***g đội cho hắn, sau đó đỡ hắn nằm xuống.

“Trường An, ngươi có thể vào”. Tư Mã Ngung lấy khăn đặt bên giường lau sạch sẽ người hắn.

“Chủ nhân, nô có cần phải ngủ trên mặt đất không?”. Cẩu nhân đột nhiên ngồi dậy, nghĩ đến mình là nô lệ, cũng không phải bị bệnh, không lý do gì chủ nhân vào triều sớm, hắn lại tiếp tục ngủ trên giường.

“Không cần, trẫm chuẩn ngươi ngủ ở đây, đợi tỉnh ngủ nếu nhàm chán, ngươi có thể đến thư phòng đọc sách. Trường An, ngươi phân phó bọn họ, nếu cẩu nhân của trẫm có chuyện gì cần thì phải giúp hắn ngay”. Lý Trường An đang giúp hoàng thượng mặc long bào.

“Nô tạ ơn đại ân của chủ nhân”. Hắn đang suy nghĩ chủ nhân bắt hắn trả giá chuyện gì, quên đi, không cần suy nghĩ nữa, dù có chuyện gì cũng không sao.

“Đúng rồi, nhớ phân phó bọn họ rửa nơi đó cho hắn”. Tư Mã Ngung vừa ra khỏi phòng ngủ lại quay đầu nói với Lý Trường An.

“Lão nô đã biết”. Lý Trường An trong lòng nghĩ hắn hiện tại là cẩu nô, nhưng cũng không khác gì nam sủng.

Cẩu nhân sau khi thấy y rời đi, an tâm ngủ trên giường, thẳng đến khi cung nhân mang nước ấm vào phòng ngủ mới chịu đứng lên.

“Nô tài phụng mệnh Lý tổng quản vệ sinh cho ngươi”. Bọn họ không biết xưng hô như thế nào với cẩu nhân, hắn vừa không phải là phi tần vừa không phải là nam sủng, lại không thể gọi hắn là cẩu nô, cẩu của hoàng đế cao quý hơn bọn hắn rất nhiều.

“Không cần, các ngươi mau lại đây a”. Cẩu nhân sợ hãi nói.

“Là Thánh Thượng lệnh Lý tổng quản phân phó bọn ta giúp ngươi, ngươi phải lệnh bọn ta đến”. Cung nhân lộ ra thần sắc khó xử.

“Vậy nô chỉ có tuân chỉ”. Cẩu nhân nghe được là Tư Mã Ngung hạ lệnh, không dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nằm sấp, nâng mông lên, lộ ra tiểu huyệt trải qua một đêm hầu hạ có một chút sưng đỏ. Cung nhân dùng tay chậm rãi lấy long tinh ra, cẩu nhân vì là lần đầu tiên được người khác hầu hạ, bởi vậy không quen.

“Ngươi muốn ăn cái gì?”. Cung nhân hỏi hắn.

“Nô thật sự không biết, chủ nhân không có nói nô được ăn cái gì”. Cẩu nhân không biết phải trả lời vấn đề của cung nhân như thế nào, nô lệ có quyền được chọn sao? Từ trước đến nay hắn chỉ được chỉ định ăn thực vật.

“Thánh Thượng vừa nói ngươi có chuyện gì cần, có thể nói cho bọn ta, đồ ăn sáng hẳn là cần”. Cung nhân cũng cảm thấy khó xử.

“Vậy thỉnh các vị công công thay nô quyết định”. Hắn quyết định để cung nhân chọn, như vậy sẽ an toàn hơn.

“Vậy ăn điểm tâm”. Cung nhân ngẫm lại, nên đơn giản một chút.

“Nô theo phân phó, liền ăn điểm tâm”. Cẩu nhân gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.