Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 21



CHƯƠNG 21

Khi cẩu nhân nhìn thấy trang sức của Mộ Dung cơ hồ đều là trân châu, liền hiểu được người này nhất định vì thích trân châu nên mới đến cướp đoạt đồ vật của hắn.



Chiếc rương gỗ chứa các loại trân châu hạng luyện cùng những chiếc nhẫn có màu sắc khác nhau. Tư Mã Ngung từ trong rương lấy ra một chiếc nhẫn trân châu đen mang vào ngón áp út tay phải hắn.

“Thích không?”. Tư Mã Ngung cảm thấy trân châu đen rất thích hợp với hắn.

“Chủ nhân ban thưởng cái gì, nô cũng đều thích”. Cẩu nhân đáp.

“Phải không? Đợi trẫm đem long căn ban cho ngươi, ai biết ngươi sẽ thế nào”.

“Tạ ơn chủ nhân đã ban cho”. Hắn kinh ngạc với sức khỏe siêu cường của chủ nhân.

“Bẩm Thánh Thượng, đã hành hình và dạy dỗ xong”. Lý Trường An tiến lên bẩm báo. Hai cung nhân kéo Mộ Dung đi đến trước mặt Tư Mã Ngung.

Toàn thân Mộ Dung đều bị các vết roi che kín, máu tươi đầm đìa. Vốn té xỉu, lại bị đánh cho thức tỉnh, sau đó lại ngất, cuối cùng bị cung nhân dùng nước nóng bát tỉnh, bởi vậy đau đến kêu to.

“Tiện nô, còn không hướng Thánh Thượng và nương nương tạ ơn, ngươi đã quên mình vừa nếm tư vị của roi sao”. Lý Trường An thấy Mộ Dung không tuân theo quy củ nô lệ liền nghiêm khắc răn dạy.

“Phi, dung nhan bản công tử đã bị phá hủy, chẳng lẽ còn sợ chết sao? Cẩu hoàng đế, ngươi cứ ban thưởng cho ta chết đi”. Mộ Dung vừa nói xong liền phun một ngụm nước bọt vào giữa mặt hoàng đế.

Cẩu nhân, Lý Trường An cùng các cung nhân đều bị hành động điên cuồng này dọa đến ngây người, không tưởng được Mộ Dung lại dám can đảm hướng bậc cửu ngũ chí tôn phun nước bọt.

Cung nhân đưa cho cẩu nhân một chiếc khăn, vì thế hắn nhu thuận lau đi tang vật.

“Cẩu nhi của trẫm thực sự rất ngoan”. Tư Mã Ngung khoái trá cười to.

“Bẩm Thánh Thượng, phải xử trí thế nào với tên tiện nô to gan lớn mật này đây?”.

“Ngươi cho là như vậy, trẫm sẽ để ngươi thống khoái mà chết sao. Trẫm cho ngươi làm nô lệ, chính là muốn ngươi phải chịu khổ. Nô lệ lớn mật làm càn, trẫm từ trước đến nay đều không thích, ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ dạy dỗ ngươi tận tình. Trường An, tha hắn xuống xử lý tốt miệng vết thương, mang hạng quyển, mặc cẩu khố, sau đó dùng phân thân tiến vào, đừng cho hắn chết, tạm thời không cần xử phạt, còn phải đề phòng hắn tự sát”. Tư Mã Ngung không có nửa điểm tức giận, hơn nữa còn dùng ngữ khí bình tĩnh nói với Mộ Dung, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Tiện nhân, tất cả là do ngươi, ta vốn có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, cả đời không lo, nhưng bây giờ ta đã mất tất cả, dung nhan của ta, trân châu của ta, y phục của ta, ngươi đều đoạt đi, còn muốn ta làm nô lệ. Tiện nhân, ngươi cùng cẩu hoàng đế nhất định sẽ chết không chỗ chôn, các ngươi sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn”. Lý Trường An đang cho cung nhân chấp hành mệnh lệnh, Mộ Dung cư nhiên đứng lên quát to.

“Nực cười, bịt miệng hắn, lôi xuống”. Đối với lời nói đại nghịch bất đạo này, Tư Mã Ngung sẽ không dễ dàng tha thứ.

Mộ Dung còn muốn mắng thêm, nhưng lại bị cung nhân dùng sức tát mấy cái.

“Thánh Thượng, tiện nô này dám nguyền rủa Thánh Thượng và hoàng thất, cho phép lão nô cả gan được nói, hắn dường như không xứng với hình phạt này”. Sau khi Mộ Dung bị kéo xuống, Lý Trường An tiến lên bẩm báo.

“Này, tiểu cẩu, ngươi nghĩ nên giết hay không nên giết”. Tư Mã Ngung cảm thấy giết hay không giết cũng không quan trọng, nên giao cho cẩu nhân quyết định.

“Chủ nhân, nô cho rằng hắn tâm trí thất thường, quốc gia ta vận mệnh hưng thịnh, huống hồ thiên tử còn có trăm thần và liệt thánh phù hộ, những lời hắn nói đều không đúng. Còn nữa chủ nhân khi nãy đã nói đừng để hắn chết, hiện tại lại giết hắn thì không ổn. Nô cho rằng nên bịt miệng hắn lại, không để hắn tái ăn nói xằng bậy, cho hắn tiếp tục làm nô lệ, như thế chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?”. Hắn thấy Mộ Dung kỳ thực rất đáng thương, hơn nữa người nọ cũng không thực sự muốn chết, bởi vậy nên cứu người kia một mạng.

“Tốt lắm, Trường An, cứ như vậy đi. Các ngươi lui ra, không được quấy rầy”. Tư Mã Ngung nói xong liền đứng lên, kéo cẩu nhân về giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.