Phê duyệt chấm bài thi đã được tiến hành đến hồi cuối, Lý Thuần Nhất gọi thứ bộc vào: "Đi tới Trung Thư tỉnh mời Tông tướng công." Thứ bộc tuân lệnh ra cửa, tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang.
Một lát sau, Tằng Chiêm sự ở đối diện nói: "Trung Thư Tỉnh nhiều chuyện lại bận rộn, gần cuối năm càng thêm bận không rảnh lo cái khác, Tông tướng công không có thời gian tới, cũng là hợp tình hợp lý."
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, nô bộc liền thở hồng hộc chạy tới, đứng đó truyền đạt lại lời cho Lý Thuần Nhất: "Tướng công nói Trung Thư sự vụ bận rộn, xin Điện hạ tự mình định đoạt."
"Ngươi chuyển lời cho hắn, mọi chuyện đều có quy củ, hắn cứ làm theo sẽ không có chuyện gì rồi, không có lí do gì để hắn thoái thác cả, cho dù hắn bận tới mức không có thời gian để ngủ cũng phải tới đây, Bổn vương ở chỗ này chờ hắn." Vẻ mặt và lời nói của nàng đều rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy đoán —— hắn lúc trước một bộ dạng nhất định phải phế truất Hạ Lan Khâm, nhưng đến cuối cùng danh sách đã đưa ra ngay trước mắt, lại đột nhiên không muốn nhúng tay, thật sự là khác thường.
Nhớ lại phản ứng lúc trước của hắn, Lý Thuần Nhất có mấy phần lo lắng. ngày giỗ của cha mẹ Tông Đình sắp tới, chẳng lẽ đây chính là nguyên do?
Nàng đứng dậy nghĩ ngợi, sau đó bỏ một cuốn sách vào chậu than nằm ở phía tây cái rương, nói với thứ bộc: "Lấy xe ngựa mang toàn bộ bài thi đến Trung Thư Tỉnh." Thứ bộc nghe thế lại chạy ra cửa, Tằng Chiêm sự vừa nhìn đã biết đây chính là muốn xử lý tốt những bài thi có thể trước, còn sót lại chỉ cần đợi Tông Đình duyệt nữa là hoàn tất, vậy là xong chuyện.
Tằng Chiên sự biết mình đã không còn việc gì, liền chắp tay một cái, xin cáo từ đi về phía Đông cung phục mệnh. Toàn bộ sổ sách cùng bài thi được bỏ vào rương khiêng đi, đám quan Ngự sử cùng người hầu bắt đầu tiến hành phân loại các cuốn sách.
Lý Thuần Nhất vẫn ngồi ở Thượng Thư tỉnh chấm bài thi, chờ Tông Đình đến. Nàng xoay người cầm kìm nhấc chậu than lên thì bên ngoài chợt vang lên tiếng vệ binh thi lễ và thông báo, nàng ngẩng đầu lập tức trông thấy Tông Đình đi vào.
Tông Đình cũng không chào hỏi với nàng, trực tiếp ngồi xuống cầm mấy bài thi còn sót lại trên bàn, gió êm sóng lặng nhưng trên mặt cất giấu sự mệt mỏi, cũng có mấy phần cảm xúc không nói thành lời. Hắn đối với Lý Thuần Nhất hoàn toàn không chỉ có lạnh nhạt, trong lạnh nhạt hình như còn ẩn giấu mấy phần trốn tránh, Lý Thuần Nhất nhận thấy sự khác thường, liền chuyển chỗ ngồi, tránh tầm mắt của hắn.
Tông Đình chia nhóm thứ bậc, Lý Thuần Nhất lấy ra Huyễn Diễn Phương, quạ đen đậu xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, một chút tiếng thở cũng không có. Ngay lúc đó có người của trù phòng lục đục đi vào đưa đồ ăn, hai người cũng đi ra ngoài mấy lần, nhưng cũng mỗi người một góc riêng, cơ bản không hề trao đổi với nhau.
Đêm xuống, bởi vì nhịn quá lâu, Lý Thuần Nhất buồn ngủ không chịu được, liền gục xuống bàn chợp mắt một lát, nhưng lại ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau. Tông Đình phê duyệt xog bài thi cuối cùng ném vào trong rương, giơ tay lên vỗ vỗ mặt bàn, Lý Thuần Nhất vừa nghe liền thanh tỉnh, đầu đau muốn nứt ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Tướng công phê xong rồi sao?"
Tông Đình đứng đối diện vẻ mặt lạnh nhạt, công tư phân minh hỏi: "Điện hạ khi dễ thần không biết đếm sao?" Ánh mắt rét lạnh chất vấn: "Còn thiếu bảy mươi ba cuốn đã bay đi nơi nào?"
"Bảy mươi ba cuốn kia đã được phê, đưa cho Lại bộ, lúc này thứ bậc sợ rằng sớm sao chép xong."
"Phê duyệt xong?" Tông Đình hỏi ngược lại: "Thần trước khi đến đây chưa từng xem qua những nhóm thứ bậc này, bảy mươi ba cuốn kia thần có từng ký tên sao?"
Lý Thuần Nhất ngồi ngay ngắn, mở miệng nói hươu nói vượn: "Tướng công quá mệt nhọc cho nên quên, bảy mươi ba cuốn kia thật sự đã được phê duyệt, không tin tướng công có thể cho mời Tào Thị Ngự tới kiểm tra, đó không phải là chữ của Tướng công thì còn có thể là chữ của ai đây?"
Quái lạ, hoàn toàn là bịa đặt, chắc chắn nàng một đường bố trí.
Nhất định phải là đích thân hắn phê duyệt tất cả bài thi, thì kết quả chấm mới được tính là danh chánh ngôn thuận. Mà trước đó khi đưa bẩy mươi ba bài thi kia đi, cũng là nàng nỗ lực bảo vệ, trong đó tự nhiên cũng bao gồm cả bài thi của Hạ Lan Khâm, mà chữ ký là do nàng tự ngụy tạo.
Nàng chợt nhoài người về trước, đến gần Tông Đình nhỏ giọng nói: "Chữ của Tướng công Bổn vương cũng không có quên, thậm chí so với trước kia còn tinh tiến hơn, nếu Tào Thị Ngự chịu đem bảy mưới ba bài thi kia cho Tướng công xem qua, Tướng công có thể so chữ viết một chút, nhìn thử xem có mấy phần giống."
Nàng biết rõ Tông Đình rất để ý tới việc nàng thay đổi chữ ký trong bài thi của Hạ Lan Khâm, cũng là trong lúc mấu chốt này nói cho hắn biết"Chữ của ngươi ta chưa bao giờ quên" ; lại nói Tào Thị Ngự có chịu cho hay không, là đang tìm tòi thế lực của Tông Đình ở Ngự Sử đài.
Dứt lời nàng lập tức đứng dậy, gọi Kim Ngô Vệ: "Niêm phong rương có chứa các bài thi còn lại đưa tới Lại bộ." Nàng hạ tay áo xuống cầm lấy tay Tông Đình, nhỏ giọng nói: "Tướng công mệt mỏi, nên đi nghỉ ngơi." Cơ hồ giọng điệu ra lệnh, nhưng cũng có mấy phần thật lòng thương tiếc, vào lúc Kim Ngô Vệ sắp mang cái rương cuối cùng ra cửa, nàng chợt buông tay, chỉ nói một câu: "Ta cũng đi tới Lại bộ." Liền bỏ lại Tông Đình rời đi.
Nàng giống như một con cá luồn lách khắp nơi, hiện tại tuy là ở Thượng Thư Tỉnh nhưng nàng lại giống như là đang đi ngao du thiên hạ.
Những năm này bọn họ đều nuôi dưỡng thế lực, mặc dù việc bày tỏ có chút bất đồng, nhưng ước nguyện ban đầu lại không hề sai biệt. Tông Đình đi ra cửa phòng, Kim Ngô Vệ ở bên cạnh hành lễ với hắn, tinh thần hắn rõ ràng có chút bất ổn, không đi về phía Trung Thư tỉnh nữa, mà là về thẳng nhà.
——*——*——*——*——
Một ngày kia vừa lúc tách ra trước người tới nghị sự, Tông gia lớn như thế nhưng trong nhà chính ngồi chật kín người, đều vì tài sản ruộng đất mà tính toán, líu ríu nói không ngừng, Tông Quốc Công sớm đã mặc kệ không quản, để tùy ý bọn họ ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện.
Tông Đình vừa vào cửa, tổng quản liền chào đón nói: "Tướng công cuối cùng ngài đã trở lại, ngài còn không về nữa nhà chính sợ rằng muốn bay mất nóc." Tông Đình đưa tay, tổng quản đưa sổ ghi chép cho hắn: "Là dựa theo dặn dò lúc trước của Tướng công viết."
Hắn trên mặt mệt mỏi, có vài phần chán chường, vừa bước vào nhà chính thì bên trong bỗng nhiên yên tĩnh lại. Nếu là có mặt Tông Quốc Công hắn còn có mấy phần khách khí, đối mặt với họ hàng thân tộc thái độ của hắn là cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí ngay cả vẻ hoà nhã cũng không có.
Năm đó ra ở riêng còn không kịp đợi Tông Như Châu cùng với Hoàn Tú Tú, thì Hoàn Tú Tú ở trên đường trong lúc ăn uống không biết động tay động chân ra sao, khiến cho Hoàn Tú Tú vốn yếu ớt từ nhỏ chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này được che giấu đi, Tông Như Châu truy xét biết được dính dáng quá sâu, nhận ra việc này không đơn giản chỉ là ra ở riêng, vì vậy hắn này để lại vấn đề khó khăn này cho Tông Đình, còn mình thì đi theo Hoàn Tú Tú.
Hai chuyện này đều hết sức đột ngột, đối với Quan Lũng mà nói, Hoàn Tú Tú chết khiến cho bọn họ mất đi người thừa kế, Quan Lũng cũng vì vậy mà hết sức tức giận; mà Tông gia, cũng không duyên không cớ mất đi một con trai trưởng, đối với cảnh độc đinh của Tông gia mà nói đây chính là một đả kích vô cùng nặng nề. Mặc dù Tông Quốc Công lúc ấy hết sức đau thương, nhưng vì thế cục, vì bình ổn Quan Lũng lúc nào cũng có thể nổ tung, thậm chí còn không tiếc đem thi thể con trai trưởng đưa tới Quan Lũng hợp táng với Hoàn Tú Tú, đồng thời mang đứa con nói dõi duy nhất của Hoàn Tú Tú, cũng là cháu ruột của Tông gia Tông Đình đưa tới Quan Lũng, nhờ vậy mới không có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng lửa giận được mạnh mẽ lắng xuống luôn là lửa giận được giấu sâu nhất, Tông Đình sau khi trở lại từ Quan Lũng chuyện đầu tiên hắn làm chính là tiến hành xử lý việc ở riêng, thủ đoạn của hắn mặc dù không thể tính là màu mè hoa mỹ, nhưng lại làm cho đám người ở riêng nảy sinh ý sợ hãi. Có Quan Lũng cường thế làm hậu thuẫn, khi hắn còn thiếu niên đã trải qua mấy năm ma luyện, sau khi trở lại đơn giản có danh xưng là Tiểu Ma Vương.
Xử lý xong mọi chuyện vấn đề ở riêng kiền kết thúc, không tiếp tục bành trướng, Quan Lũng từ xưa tới nay vẫn cho là năm đó Hoàn Tú Tú chết là vì chuyện nội bộ của Tông gia phân tranh, Tông Đình làm lên tới đây, lớp oán khí nhiều năm qua của Quan cũng đã lắng dịu đi không ít, nhưng Tông Đình hiểu rõ, chuyện này không chỉ đơn giản là việc ở riêng, hắn không tiếp tục truy cứu, là vì nắm trong tay vẫn có lợi thế hơn.
Nhà chính im lặng giống như có thể nghe được cả tiếng hít thở, trong mắt Tông Đình là sự chán ghét lạnh lẽo, hắn cầm trong tay sổ ghi chép vứt lên trên bàn chủ vị nói: "Lần sau không nên tới nhiều người như vậy, Bổn gia không có nhiều cơm cho các ngươi ăn." Nói xong liền đứng dậy khoanh tay rời đi, chấp sự chạy tới, cầm cuốn sổ ghi chép đối với đám người đã tách ra ở riêng này nói: "Mọi chuyện theo như sổ đã ghi chép xử lý, chớ nên cãi vã nữa."
Nhà chính đông người náo nhiệt, ngoài đình viện lại vẫn vắng ngắt như cũ. Tông Đình vẫn có thói quen thích sự yên tĩnh, cách đây chưa lâu hắn đã từng có mong muốn cùng người con gái mình yêu ẩn cư vui thú điền viên, bây giờ nhìn lại quả thực là si tâm vọng tưởng.
Cảm giác tự giễu cùng chán ghét bản thân cứ đan xen lẫn lộn, bước chân cũng trở nên hư ảo, ánh sáng trong đình viện bỗng trở nên trắng xóa, cuối hành lang một tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên: "Tướng công hôn mê! Người đâu mau tới đây!"
Lúc này Lý Thuần Nhất đang nhận lấy danh sách từ tay Lại Bộ Thị Lang, cùng với đám người Tào Thị Ngự đi vào trong cung.
Danh sách sẽ được sơ duyệt, sau đó trình lên cho nữ hoàng xem xét, cuối cùng có được hay không là do nữ hoàng định đoạt. Đến lúc này, Lý Thuần Nhất không quá lo lắng về kết quả cuối cùng, bởi vì nữ hoàng đặc biệt mở khoa thi, vốn là vì muốn thay máu mới cho cả đất nước, nàng chỉ cần thay nữ hoàng ghi những người này vào danh sách xét tuyển, như vậy đã là hợp tâm ý nữ hoàng.
Chậu than lẳng lặng cháy, lính canh trong cung thỉnh thoảng lại thay ca một lần, bên trong điện trừ nữ hoàng, những người còn lại cũng như chim nhạn xếp thành hàng mà đứng, chờ đợi kết quả. Nữ hoàng vừa nhìn lên danh sách bài thi được phê duyệt, thấy tên Hạ Lan Khâm khóe mắt hơi nhíu lại.
Về căn bản nàng xác thực muốn Hạ Lan Khâm đăng khoa, bởi vì việc này đối với đám sĩ tộc mới mà nói, đúng là một khởi đầu quan trọng. Nhưng nàng vuốt ve danh sách kết quả phê duyệt, không khỏi nhẹ chau mày. Tông Đình sẽ để Hạ Lan Khâm đỗ thủ khoa? Chuyện này thực sự ngoài dự liệu của nàng.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thuần Nhất, vẻ mặt Lý Thuần Nhất vô hại thản nhiên.
Lại cúi đầu nhìn danh sách, nàng phát giác mình có chút coi thường bản lãnh của con gái mình, khóe môi bí ẩn khẽ mấp máy, thuận miệng nói một câu: "Ngô Vương cực khổ."
Nữ hoàng mím môi không nói tiếp, lấy bút ra tiến hành định đoạt lần cuối, giao lại cuốn trục cho nội thị, Nàng ngẩng đầu lên nói: "Chư vị ái Khanh đã khổ cực, đều trở về nghỉ ngơi đi, Ngô Vương lưu lại."
Đám người Tào Thị Ngự rối rít hành lễ, nối đuôi nhau đi ra, chỉ để lại một mình Lý Thuần Nhất.
Ban ngày trong điện cũng đốt đèn, đèn này không bao giờ tắt, đui đèn là một con có bằng đồng ngày đêm mở to mắt, giống như hiểu rõ tất cả. Nữ hoàng nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nói: "Trời lạnh, ngày mai trẫm muốn chuyển tới hành cung, chuyện trong cung, và trong hoàng thành, sẽ giao cho tỷ tỷ của ngươi xử lý." Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Bệnh phong hàn của ngươi sao rồi?"
Lý Thuần Nhất nói: "Tạ ơn bệ hạ đã quan tâm, đều đã tốt."
Nữ hoàng gật đầu: "Vậy sự vụ ngươi đang nắm giữ tạm để xuống, ngày mai theo trẫm tới hành cung nghỉ một chút, mệt nhọc nhiều ngày như vậy, cũng nên nghỉ ngơi bồi bổ thân thể."
"Vâng." Lý Thuần Nhất vừa cúi đầu lên tiếng, "Nếu không còn chuyện gì, nhi thần xin được cáo lui trước."
"Đi đi."
Lý Thuần Nhất xoay người ra cửa, xa xa nghe thấy tiếng nữ hoàng hỏi nội thị chuyện về Tông Đình, nội thị rõ như lòng bàn tay trả lời: "Tông tướng công bị bệnh, hình như bệnh rất nặng, buổi sáng nay đã ngất ở trong phủ."
Lý Thuần Nhất bước quá thềm cửa, nội tâm trầm xuống, bị bệnh?