Tông Đình trịnh trọng kể lại việc mình bị chó cắn như thế nào, thế nhưng chẳng có ai trong phòng tin hắn. Bọn họ đều nín thở không nói, ngay cả Lý Thuần Nhất cũng thu hồi ánh mắt, rốt cuộc chỉ có Nữ hoàng chịu phối hợp cùng hắn: "Con chó mà Tông Tướng công gặp là còn hiền đó, chưa cắn đứt cổ của Tướng công đấy."
"Hiền sao lại cắn người? Rõ ràng là con chó đó hung tợn quá mức!" Tông Đình trưng ra bộ mặt nhạt nhẽo muốn chết, câu nào cũng đầy ngụ ý, nhưng hắn lại không thèm liếc qua Lý Thuần Nhất, coi như nàng hoàn toàn không tồn tại, vừa nãy đi vào còn chẳng thèm hành lễ với nàng.
Lý Thuần Nhất vừa nghe liền biết hắn đang tức giận. Dáng vẻ này của hắn, chỉ sợ là đang hận không thể cùng nàng đánh một trận. Thế nhưng nàng chẳng hề phản ứng lại lời hắn nói, chỉ nhấp một ngụm trà, mặc kệ hắn chê cười.
Nàng tỏ thái độ rằng chuyện này không liên quan đến mình, Tông Đình vô cùng phiền lòng, nhưng chuyện quan trọng ở phía trước, hắn đành nhẫn nhịn và tiếp tục đề tài ban nãy: "Trước mắt, Thượng thư Tỉnh đang chờ Chính Sự đường hạ chỉ, việc này liên quan đến mức thu chi của cả đại quốc, thời gian bây giờ rất gấp, xin bệ hạ mau mau quyết định."
Hắn quả là hợp tình hợp lẽ khi thúc giục Nữ hoàng, dáng vẻ rất giống một vị quan vì nước vì dân mà quan tâm chính sự.
Nữ hoàng vẫn không đọc bản tấu kia, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái, lời nói có vẻ việc lớn hóa nhỏ: "Người của Trung Thư ầm ĩ thế nào trẫm cũng không muốn quản. Việc này đã được quy định cả rồi, mức thu chi tính thế nào, sổ sách phải ghi ra sao, vừa xem đã hiểu ngay, dựa vào quy củ mà làm việc cũng khó à?" Giọng nói của bà ta không có chút kiên nhẫn: "Huống hồ, trẫm đã bảo Thái nữ giám quốc, Trung thư Tỉnh trực tiếp bàn với Thái nữ là được rồi. Ngươi mang về đi --" Nói xong, bà ta ném bản tấu xuống dưới bàn: "Chỉ cần Thái nữ đồng ý đóng dấu, lập tức hạ chỉ cho Thượng thư Tỉnh đi làm."
Bà ta cứ tự nhiên mà giao quyền quyết định mức thu chi trong năm tới cho Lý Thừa Phong. Trên thực tế, bà ta đang thả miếng thịt cá tươi rói này ra ngoài để đám người kia mặc sức tranh gianh. Quân - tướng phân quyền, Chính Sự đường mới là nơi tập trung quyền lực triều thần cao nhất. Lý Thừa Phong là Thái nữ, có bản lĩnh thao túng trên dưới Chính Sự đường hay không, điều đó vô cùng quan trọng.
Bản tấu còn nguyên nằm ở dưới chân, Tông Đình cúi người, nhặt lên. Hắn biết rõ Nữ hoàng đang thăm dò xem Lý Thừa Phong nắm được bao nhiêu thế lực trong tay, chỉ là nếu dùng chuyện khác để thử thì chẳng sao, riêng chuyện này không được. Vì thế, hắn đành “trung thành” nhắc nhở: “Lũng Tây vừa trải qua đại hạn, loạn binh ở Quan Lũng mới được bình ổn, lúc này thiếu thốn đủ thứ, không ai đoán trước được hậu quả sẽ xảy đến. Thổ Phồn lòng lang dạ thú, Tây Bắc kề cận cũng không yên, nếu như Quan Lũng bất ổn, chỉ sợ bệ hạ khó lòng yên giấc.”
Hắn tiến lên một bước, dâng tấu một lần nữa: “Độ chi Thị lang đã dự tính hết thảy trong bản tấu này, xin bệ hạ suy nghĩ sao cho thỏa đáng.”
*Độ chi Thị lang: Chức quan
Trong lời nói của hắn ẩn giấu sự uy hiếp, quỷ mới biết loạn binh nổi lên ở Quan Lũng có nội tình gì. Vậy mà bây giờ, hắn cứ thản nhiên lấy việc đó ra để hù dọa người ta. Trán của Nữ hoàng đột nhiên có chút tê dại, cơn đau đầu dường như lại muốn phát tác. Bà ta cảm thấy phiền chán làm sao, cúi đầu, mở tấu chương ra để xem qua Cung quân một lần. Mức thu chi đúng là có hơi thiên vị, không hề thỏa đáng đối với Quan Lũng vừa trải qua đại hạn.
Thậm chí, Nữ hoàng đã từng có ý định một phát “gọt sạch” đội quân Quan Lũng, nhưng nếu một khi quân phòng thủ Tây Bắc trở nên suy yếu, Thổ Phồn sẽ thừa cơ xông vào; Cứ như vậy mà nuôi con mãnh hổ này, bà ta vừa không cam lòng lại thêm lo lắng.
Cơn đau bất thình lình ập đến, ngay cả hốc mắt cũng nhức mỏi, Nữ hoàng đưa tay lên, trầm giọng nói: “Trẫm biết rồi.” Quay ra sau, bà ta nói với Xá nhân Tông Lập: “Gọi Độ chi Thị lang tới hành cung.”
Tông Đình cũng không định cầm lại bản tấu sắp biến thành đống giấy bỏ đi này, hắn lùi một bước, khom mình hành lễ: “Thần cáo lui trước.”
Hắn cứ thẳng lưng mà đi ra khỏi phòng yến tiệc, để cho sư đồ Hạ Lan Khâm thấy được sự đắc thế và kiêu ngạo của hắn. Thế nhưng, đôi sư đồ kia vừa thấy bóng lưng hắn khuất xa liền tự rót cho mình một ly trà rồi uống, tựa như chẳng có gì xảy ra từ nãy đến giờ.
Nhưng cuối cùng thì buổi yến tiệc cũng có sự thay đổi. Cơn đau đầu của Nữ hoàng bộc phát, bà ta không thể ngồi thêm. Tông Lập ở bên cạnh liền tìm một lý do đường hoàng để nhắc nhở bà ta: “Bệ hạ, Tào Ngự sử đến hành cung lúc sáng, sợ là có chuyện quan trọng, có phải triệu kiến không ạ?”
"Không cần bảo hắn đi tới đi lui, để hắn chờ đi.” Nữ hoàng cầm ly uống trà, bỗng nhiên đứng dậy, nói dịu dàng với Lý Thuần Nhất và Hạ Lan Khâm: “Không cần phải tiễn, tiếp tục ăn đi.”
Sư đồ hai người lập tức đứng dậy, Nữ hoàng nhanh chóng rời khỏi phòng, bước ra ngoài.
Gió thu mãnh liệt tràn vào phòng, mang theo tiếng chuông vang trong gió, tạo nên sự thanh tịnh hiếm có. Không có tiếng đàn sáo quấy nhiễu bên tai, cơm canh lại vô cùng thịnh soạn, đó mới là một yến hội vui vẻ thực sự. Sư đồ hai người im lặng không nói, tự mình thưởng thức bữa ăn ngon miệng. Lý Thuần Nhất đứng dậy trước, ngay sau đó, Hạ Lan Khâm cũng đứng dậy theo.
Nội thị cung tiễn hai người, Lý Thuần Nhất đi trước, Hạ Lan Khâm ở phía sau. Bước ra tới hành lang, nàng mới quay đầu lại: “Nói thật, sư phụ đến tham gia khoa cử lần này, con cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vừa rồi không tiện hỏi, bây giờ sư phụ có thể nói cho đệ tử biết vì sao lại đi thi không?”
Hạ Lan Khâm trả lời: "Điện hạ nên bắt đầu sửa lại cách gọi đi thôi. Ta đã không còn là sư phụ của ngươi nữa, cho dù lén lút cũng không cần xưng hô như vậy.” Tay áo của hắn bị gió thổi phồng lên, vẻ mặt muôn phần nho nhã.
Lý Thuần Nhất lại nói: "Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Huống hồ, tiên sinh có ân cứu mạng, đệ tử không dám lỗ mãng.”
Hạ Lan Khâm tiếp tục bước đi, lắc đầu, cười nhạt: “Điện hạ phải hiểu, trên đời này không có quan hệ nào vĩnh hằng bất biến, câu “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy” ấy, phần lớn là do một bên tự nguyện cố chấp, thật ra chỉ là một cách nói không có đạo lý mà thôi.”
Nếu hắn đã nói như vậy, Lý Thuần Nhất cũng không cần phải rối bời vì xưng hô nữa.
Tránh được thủ vệ ở hành công, hai người đi về hướng Đông.
Khu rừng tràn ngập sắc thu, nước róc rách chảy bên khe suối. Hai người tiếp tục tiến bước. Hạ Lan Khâm thuận miệng hỏi: “Thân thể Điện hạ có khỏe không?” Lý Thuần Nhất dường như đang nghĩ đến chuyện khác, nàng chỉ lo đi về phía trước, hắn liền gọi nàng hai tiếng “Ấu Như”, nàng mới chịu quay đầu, dừng lại: “À... khỏe, tốt lắm.”
"Không có ai nói với ngươi rằng ngươi có chỗ không ổn sao?” Hắn thản nhiên hỏi.
Lý Thuần Nhất định trả lời “không có”, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới buổi sáng sớm, biết được việc mình “khó có thai” từ chỗ Tông Đình. Chân mày đột nhiên nhíu lại, nàng đáp lời Hạ Lan Khâm: "Có."
"Vậy thì đúng rồi." Hạ Lan Khâm nói, "Tuy rằng Kỷ ngự y chẩn bệnh không sai, nhưng mà mà –” Hắn nhìn Lý Thuần Nhất, thong thả nhắc nhở: "Thầy thuốc cũng không phải thần thánh, lời nói chẳng thể đúng tuyệt đối, mọi việc đều có thể ngoài ý muốn, ngươi vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.” Hắn rõ ràng đã biết chuyện nàng khó mang thai, nhưng khi nói ra lời này lại có ý tứ khác.
Nếu như phóng túng hơn một chút, khó có thai không phải là vô sinh. Nhưng lỡ như bây giờ có thai, nàng sẽ vô cùng bất lợi, do đó hắn mới nhắc nàng cẩn thận.
Lý Thuần Nhất chợt cảm thấy chột dạ, Hạ Lan Khâm còn nói thêm: “Ngươi và người trong quá khứ dây dưa quá nhiều, mặc dù thoạt nhìn tưởng như đã buông xuống, nhưng thật ra lại càng nghiêm trọng hơn xưa.” Hắn khoanh tay nhìn nàng, khóe môi bình thản mỉm cười: "Quan trọng nhất chính là... trong lòng ngươi có sự bất bình, sự quyết đoán, biết rõ bản thân mình muốn gì, cái nào nên buông bỏ, như vậy thì giữ lại hay bỏ đi sẽ không có gì khó xử rồi.”
Mặc dù nàng chưa từng đề cập đến chuyện giữa mình và Tông Đình với Hạ Lan Khâm, nhưng hắn lại biết rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn biết sự dây dưa mập mờ không ngừng giữa nàng và người kia, cố ý nhắc nhở nàng “phải tiết chế, cẩn thận”.
Làm sao hắn biết được? Lý Thuần Nhất suy nghĩ xem mình đã để lộ dấu vết gì, đột nhiên nhớ tới lần trước, Hạ Lan Khâm thừa dịp nàng không ở trong phủ mà đến bái phỏng. Tuy Tống Trân không chủ động nói cho nàng nghe, nhưng nàng vẫn thông qua cách khác mà biết được. Khi đó, Tông Đình tránh ở quý phủ của nàng, do đó có thể thấy, lúc trước Hạ Lan Khâm nhất định đã gặp Tông Đình trong phủ, cho nên mới có lời nhắc nhở ngày hôm nay.
Hạ Lan Khâm dường như cho rằng sự dây dưa giữa nàng và Tông Đình không có gì đáng ngại, giống như mấy đứa trẻ con nghịch ngợm vậy. Hắn giống như trưởng bối, có trách nhiệm nhắc nhở cho nàng biết, dĩ nhiên sẽ không bức nàng phải làm ra hành động quyết liệt, kinh thiên động địa gì cả.
Lý Thuần Nhất muốn nói cho hắn nghe về việc Nữ hoàng có ý định chỉ hôn, nhưng rốt cuộc ngẫm lại, vẫn nên không nói thì hơn. Lướt qua người nàng, Hạ Lan Khâm rất tự nhiên mà phủi một chiếc lá rơi trên vai nàng xuống. Nàng nói: “Đi xa quá rồi, bây giờ cũng nên trở về thôi?”
"Ta đi đây một lát, Điện hạ về trước đi." Hắn khoanh tay, đứng ở giữa rừng, thấy nàng xoay người rời đi rồi mới quay người lại, chờ nam tử mặc áo bào tím đi vòng ra từ phía sau lùm cây.
“Tình cờ gặp gỡ” như vậy, quả thực khiến người ta bật cười.
Hắn không nói với Tông Đình ngay, chỉ nói về cây đại thụ: “Tông Tướng công cũng cảm thấy cánh rừng này rất đẹp ư?”
Lần trước bị người ta phát hiện khi đang trốn ở sau tấm bình phong, lần này lại bị phát hiện khi đang núp sau cây, Tông Đình xém chút nữa đã nghĩ Hạ Lan Khâm có khả năng nhìn xuyên thấu, nhưng hắn cũng không bị rối rắm vì việc này, cũng chẳng định tránh mặt, do đó mà bước ra từ phía sau lùm cây, đi tới trước mặt đối phương.
Vóc người của cả hai không khác nhau lắm, thậm chí Tông Đình còn có phần hơn. Áo bào tím, đai ngọc so với áo bào màu trắng, một sự phân biệt đích thứ rõ ràng.
Lúc này, nếu nói từ trên xuống dưới của Tông Đình đều lộ ra khí thế bức người thì Hạ Lan Khâm lại khiến đối phương không cảm thấy một chút áp lực nào. Hắn bình thản, ung dung, không hề tức giận với Tông Đình, dường như đã lâu không cãi nhau với ai.
Tông Đình đánh giá đối phương tinh tế rồi kết luận, rõ ràng mới hơn 30, lại giống như cái ao tù nước đọng, chẳng hề thú vị chút nào, sao lại có người thấy hắn ta hấp dẫn chứ? Hắn ta là một lão nam nhân không hơn không kém, câu chữ viết rập khuôn, lỗi thời, cả người đều lộ ra mùi của đồ ăn đêm qua.
Lão nam nhân, Tông Đình âm thầm lặp lại một lần nữa. Kế đó, hắn tự tin phất tay áo, cố gắng áp chế sự sôi sục trong lòng chỉ vì “Hạ Lan Khâm rất tự nhiên mà phủi một chiếc lá rơi trên vai nàng xuống”.
Trong rừng, gió lại bắt đầu nổi lên, muôn vàn chiếc lá rơi lả tả, tựa như muốn quét sạch những mảnh lá rụng còn sót lại hơi tàn trên mặt đất đi.
Tông Đình rốt cuộc cũng mở miệng, đáp lời: “Cánh rừng này quả thật rất đẹp, nhưng lá rụng rồi lại hóa bùn, khi xuân về lá mới trổ ra, Hạ Lan quân nói có phải hay không?”
Hắn có thái độ thù địch đối với Hạ Lan Khâm, Hạ Lan Khâm lại lười so đo với đứa nhỏ như hắn.
Chợt có tiếng giống như tiếng sợi dây lan đến. Tông Đình cúi đầu nhìn xem, một con rắn đen đang uống lượn tiến tới, miệng lưỡi vô cùng hung hãn, tựa như trong nháy mắt sẽ nhảy lên cắn người.
Người bình tĩnh như Tông Đình mà cũng không nhịn được, yết hầu căng thẳng liên hồi, sau lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Con rắn kia lại gần sát Hạ Lan Khâm, từ phía sau chồm tới. Hạ Lan Khâm vươn tay ra, nó liền bò lên, tựa đầu, nằm yên trong tay hắn, nhìn thẳng vào Tông Đình, há miệng phun đàm, giống như hung thần ác sát.
Hạ Lan Khâm đẩy nhẹ đầu của nó, nó liền chuyển hướng, không nhắm về phía Tông Đình nữa.
Hắn nghiêng đầu, nhìn cái cổ còn đang quấn băng của Tông Đình, khóe mắt hiện lên nét cười nhạt, nói: "Tướng ăn của Tướng công không được văn nhã* cho lắm.”