Lễ phục của Tông Đình làm theo kiểu quan bào lúc trước nhưng thu nhỏ lại, nhưng trải qua mọi chuyện đến nay hắn gầy đi một vòng lớn, vốn chỉ cần làm nhỏ vừa người là được, nay lại có vẻ vô cùng rộng rãi thùng thình, lại phải đem lễ phục về đổi một chút, đợi những thứ này đều thỏa đáng, cũng sắp đến ngày lành đón dâu rồi.
Đã tới mùa đông, vết thương của Lý Thuần Nhất hoàn toàn khép lại, khí sắc cũng từ từ tốt hơn; nhờ vào diệu dược của Thượng Dược Cục, vết phỏng của Tông Đình cũng kết vảy sớm hơn chút, hình như không đáng ngại. Mọi chuyện giống như đều chuyển biến tốt, thành Trường Anh bình yên cũng trở nên náo nhiệt vì chuyện hôn lễ tốt đẹp của Vương Tướng.
Dù sao cũng là hôn sự của ái nữ Thiên gia cùng con nhà thế tộc, tất cả tin đồn lần lượt lưu truyền trên phố không dứt, nhóm cử tử thi trượt lúc trướ càng thêm đau thấu tim, Ngô Vương điện hạ xinh đẹp lại muốn định một đời với Trung Thư tướng công tính tình cổ quái này, thật sự là đáng tiếc quá! Nhất định là do Trung Thư tướng công không biết xấu hổ lấy thân tàn phế uy hiếp, khiến Ngô Vương vốn hay mềm lòng càng áy náy không dứt, lúc này mới không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Tuy nhóm cử tử căm giận bất bình, nhưng đến ngày lành đón dâu kia, lại rối rít tụ tập lại trên đường Thiên Môn, muốn thấy phong thái của Ngô Vương lần nữa. Đáng tiếc cả đám vạn vạn không ngờ tới, Ngô Vương không giống như thái nữ cưỡi ngựa đón dâu, mà là ngồi xe, anh tư đều bị cản lại. Sứ giả Tông Chính Khanh cởi ngựa đi kèm một bên, nhìn những khuôn mặt xanh mét mất mát kia một chút, chậc chậc hai tiếng: "Đúng là một đám mọt sách xấu xa, chỉ có chút tiền đồ này, hừ."
Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn Lý Thuần Nhất ngồi trong xe một cái, vẫn không khỏi nghĩ đến nam nhân phong hoa tuyệt đại đã gặp khi bé. A, Liệu Lâm Hi Đạo có thể biết cảnh nữ nhi cưới vương phu được làm phong cảnh thế nào không? Chỉ tiếc, hắn vẫn không thể đợi đến khi nữ nhi ra đời, trước tiên đã nhắm mắt vào đất.
Tông Chính Khanh vẫn thở dài một tiếng, việc hỷ này đúng là đáng giá, nhưng trong lòng lại yên lặng than thở thay cho mỹ nhân không thọ này. Tiếng vó ngựa cà lộc cà cộc, xa giá cao lớn vững vàng đi về phía trước, đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng đã đến tới Tông trạch.
Người đương thời vẫn theo cũ lễ, vẫn đang lưu hành hôn lễ tổ chức chập tối như trước, gia đình vương hầu quan tướng cũng không ngoại lệ.
Một vòm trời đỏ mệt mỏi còn treo lại phía chân trời, mắt thấy sẽ rơi xuống, gió cuốn lụa đỏ xoay tròn, tiếng trống trong phủ vang lên. Bách tính không có đặc quyền ra vào đền cũng không vây xem làm gì nữa, nương theo tiếng trống dồn dập từng hồi người nào người nấy chạy nhanh về nha. Đoàn người ngựa đón dâu của Vương phủ dừng lại ở một hành lang dài vắng lặng, bọn họ chỉ có thể yên lặng không một tiếng động chờ đợi.
Lý Thuần Nhất hết sức bảo trì bình thản, một bên Tông Chính Khanh lại không thể nào bình tĩnh được: "Nhà bọn họ cũng thật là, biết rõ hôm nay là ngày đại hỷ, mọi chuyện đâu phải là không còn cách nào khác, nhưng hết lần này tới lần khác
lại muốn chọn ngày hôm nay cho làm con thừa tự, bây giờ vẫn chưa có xong, lại bắt chúng ta đợi!"
"Ngày lành tháng này không nhiều lắm, an bài cùng một ngày cũng không thể chỉ trích nặng, chờ một chút đi." Lý Thuần Nhất đại độ trả lời.
Lúc này nghi thức lập kế bên trong Tông gia cũng vừa vặn kết thúc, mấy vị tộc trưởng chứng kiến xong, Tông Quốc Công lại sai người cất sách phong thỏa đáng xong, Tông Như Lai mặc tân phục liền chính thức đổi lời nói, gọi ông ta là phụ thân.
Một Tông Quốc Công chân đã bước vào quan tài còn phải đối mặt với thiếu niên còn chưa nhược quán, trong đôi mắt già nua dường như có ngàn vạn trăn trở. Cùng với người cùng thế hệ so ra, cả đời này của ông không tính là có phúc con cháu, đã từng nản lòng thoái chí một lần, nhưng để kéo dài gia tộc, lúc này cũng chỉ có thể đem sự phó thác dần dần chuyển sang đôi vai của thiếu niên trước mặt này.
Tông Đình ngồi ở phía tây lúc này đã là mặc sắc phục đỏ thẫm, hắn trầm mặc ít nói chờ lịch trình kết thúc, dời xe lăn quay người sang. Tông Như Lai được Tông Quốc Công ám chỉ, nhanh chóng tới trước giúp một tay, đẩy hắn ra cửa.
Ngày Tông Đình lập gia đình, Tông gia cũng chính thức tuyên cáo người kế thừa khác, giống như tỏ rõ thân phận hiện nay của hắn chỉ còn là Trung Thư tướng công cùng vương phu của Ngô Vương, vinh dự và quyền lực to lớn của Tông gia cũng không còn quá nhiều quan hệ với hắn.
Lúc này Lý Thuần Nhất mặc mũ áo Thân Vương còn ngồi trên xe ngựa chờ, Tông Chính Khanh lại nhận được tin tức đi vào trước. Trong tay hắn cầm văn thư sắc phong vương phu, vén áo vào nhà chính, liền gặp được Tông Đình lâu không thấy mặt. Tông Đình không tiện đứng dậy nghênh đón, liền chỉ yên lặng nhìn hắn, Tông Chính Khanh ho nhẹ một tiếng, tuyên đọc văn thư xong, tiến lên đưa cho hắn, nói một câu có hàm ý khác: "Ta phải chúc mừng tướng công trở thành vương phu a, xin cầm lấy."
Tông Đình đường đường chánh chánh nhận lấy, không thể không biết ở rể có cái gì khó chịu.
Lúc này Tông Quốc Công mang theo Tông Như Lai ra cửa nghênh đón Lý Thuần Nhất, Lý Thuần Nhất mới xuống xe, theo lễ chế tham bái Tông Quốc Công, lại khách sáo nhún nhường một phen, mời Tông Quốc Công đi trước vào trong, lúc này mới đi theo bước vào cửa chính Tông gia.
Tông gia tổ chức bữa tiệc cũng không long trọng, hoàng hôn càng trễ hơn, bên vương phủ vẫn còn chờ khai tiệc, bên này dương nhiên không lại ở thêm được nữa. Lý Thuần Nhất nhanh chóng chạy đến cửa nhà chính, trời chiều kéo bóng dáng của nàng thật dài, khó được khí thế trang trong và oai phong của trên mũ miện trên người. Tông Đình hơi híp mắt, dường như muốn khắc lấy bộ dạng kia của nàng đến tận sâu tâm khảm. Nhiều năm chờ đợi chỉ mong ngóng giờ khắc này, dù phải đặt mình trong dốc núi cheo leo lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống ngàn trượng, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Lý Thuần Nhất vừa đi đến trước mặt hắn, ngay trước mặt cả đám ngoại nhân, cũng chỉ có thể nói một câu "Tướng công đợi lâu rồi" liền không chút do dự đẩy hắn ra cửa. Vốn Tông Như Lai muốn tiến lên giúp một tay, Tông Quốc Công lại tay mắt lanh lẹ bắt tay áo của hắn, để Lý Thuần Nhất đẩy Tông Đình đi trước.
Từ nhà chính đến lớn cửa, một ngọn đèn chiếu bóng hai người dài lêu nghêu, Lý Thuần Nhất thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị chợt cúi người, nói bên tai hắn: "Ra khỏi cửa này, tướng công chính là của Bổn vương rồi."
"Được." Hắn đáp một tiếng, vì muốn cho nàng an tâm, lúc này hắn giấu đi tất cả dã tâm cùng nguy hiểm lúc trước, đem tất cả quyền khống chế đều giao cho nàng.
Ngoài cửa đội ngũ đón dâu đã đốt đèn lên, Tống Trân thấy bọn họ đi ra, mau tới trước giúp một tay chuyển Tông Đình lên xe ngựa, đợi hai người ngồi vững vàng, lúc này đội ngũ mới di chuyển, đi qua cửa phủ chạy thẳng tới Vương phủ.
Bất đồng với Tông trạch, lúc này trong phủ Ngô Vương giăng đèn kết hoa cực kỳ náo nhiệt. Cả đám triều quan đã tới từ lâu, thịnh yến bên trong bày ra một dãy bàn ăn lớn, cao lương mỹ tửu cực kỳ phong phú. Vậy mà Tông Đình vô duyên hưởng thụ náo nhiệt này, thứ nhất hành động của hắn bất tiện, thứ hai là ngự y dặn dò đi dặn dò lại muốn hắn không được uống rượu, vì vậy vào vương phủ, làm lễ hợp cẩn xong, hắn cũng chỉ có thể một mình ở lại tân phòng.
Bên ngoài lễ nhạc tấu vang, Lý Thuần Nhất cùng triều quan xã giao, bên trong Thượng Thư Tỉnh có không ít môn sinh nàng cất nhắc lên, tự nhiên cũng nghiêng về phía nàng, nhưng nàng cũng không có phá lệ cho hok thân cận. Bởi vì thái nữ an vị ở bên người nàng, lấy danh nghĩa chúc mừng đến xem này buổi tiệc hôm nay.
Nàng ngẩng đầu lên uống rượu thì thái nữ chợt nhẹ vặn cằm nàng, lườm Hạ Lan Khâm đang ngồi trong bữa tiệc một cái nói: "Cưới Hạ Lan Khâm không tốt sao? Nhất định cưới một tên phế nhân về nhà, tỷ tỷ thật là đau lòng ngươi a." Nói xong dùng sức bóp bên má nàng, đưa một viên đan dược màu máu đến bên miệng nàng: "Đêm tân hôn, vui vẻ chút."
Nàng há mồm ăn đan dược kia, Lý Thừa Phong cũng không buông tay, ánh mắt như ưng nhìn chăm chú vào nàng, khóe môi lại cong lên, nói: "Đan dược không phải để ngậm, nuốt xuống."
Cổ họng Lý Thuần Nhất chuyển động lên xuống một chút, lúc này Lý Thừa Phong mới buông lỏng tay, đồng thời tự mình cũng ăn một viên, ngẩng đầu lên uống hết ly rượu đầy.
Lý Thuần Nhất lướt mắt nhìn tất cả, cuối cùng lại thu hồi ánh mắt. Lý Thừa Phong dùng đan dược đã rất lâu rồi, nguyên nhân đại khái muốn tìm về bản thân của ngày xưa, khi đó nàng dùng dược bao nhiêu cũng dẫn theo chút ý định trốn tránh, nhưng nổi phê rồi, sau lần đó cũng chỉ có thể dùng đan dược và quyền lực đè ép tới vô hiệu hóa mình.
Lý Thuần Nhất không nói chuyện, uống cạn rượu trước mặt, cuối cùng mang theo men say trở về tân phòng.
Tông Đình nghe được tiếng bước chân, đẩy xe lăn đi phía trước định đi nghênh nàng, vừa tới cửa nàng lại xô cửa mà vào, cơ hồ là cúi người đè lên. Tông Đình hơi ngại quay đầu ra: "Điện hạ uống nhiều rượu như vậy là bởi vì vui vẻ phải không?"
"Ừm." Trong hô hấp của nàng mang mùi rượu, nội tâm thật là vui sướng. Tông Đình nghe vậy khóe miệng cũng cong lên, tiếp theo, chớp mắt một cái cánh môt ẩm ướt lại bất chợt hôn lên vành tai và cổ hắn, như chú mèo liếm hôn lại như khơi lên bản tính thi ngược của dã thú, tay cũng nhanh gọn dời xuống, muốn thăm dò vào bên trong lễ phục của hắn.
Mấy phen dây dưa không được, nàng định chống đỡ hắn, rồi lại bởi vì lực không đủ lại cùng nhau ngã nhào trên đất. Tiếng "A—— " chợt vang, nàng như tiểu thú xén lễ phục của Tông Đình ra, tay cũng kéo tan tóc hắn, bỏ đi mũ miện cùng áo khoác của mình, ôm lấy đầu của hắn, cúi người hôn xuống.
Vội vàng cầu yêu mang tới tiếng thở dốc cùng hơi ấm lửa than không ngừng làm gian phòng nóng lên, trên sàn nhà quăng đầy lễ phục mới tính nhưng bị vò nhăn nhăn nhúm nhúm, Tông Đình mặc cho tay cùng môi của nàng đốt lên dục hỏa trên người hắn, sắc trầm đáy mắt hắn càng lúc càng sâu. Nàng cũng cố gắng lấy lòng hắn, nhưng say rượu luôn không đủ sức, Tông Đình kéo mặt của nàng, đè xuống thở dốc nhìn chăm chú đôi mắt nàng, hỏi "Ấu Như, ngươi biết rõ hôm nay là ngày gì không?"
Dường như anh muốn thấu cả trong lòng nàng, sau đó vươn tay, vững vàng bắt được tâm của nàng, nắm chặt không bao giờ khiến nó chạy đi nữa.
"Biết, ta biết rõ." Giọng nói cùng vẻ mặt của nàng đã hiện ra vẻ mê loạn, cúi đầu hôn lung tung lồng ngực của hắn, nhưng qua giây lát, trời đất quay cuồng, chợt bị lật đè ở dưới.
Trong mắt nàng thoáng qua một tia khốn hoặc, cũng không còn sức lực nghĩ xa hơn, khát cầu quen thuộc của cơ thể áp đảo lý trí, hơi sức cũng hoàn toàn không sánh bằng Tông Đình, trầm trầm mê mê chỉ nhớ rõ là hắn chiếm chủ đạo, nhưng kích tình đi qua thân thể mệt mỏi không chịu nổi, dây dưa lẫn nhau, từ từ thở bình thường lại trong tiếng hít thở ngủ thật say.
Lần nữa Lý Thuần Nhất mở mắt ra đã là lúc bên ngoài trời sáng rõ, mình bị vòng trong lồng ngực ấm áp, phía dưới lại là giường đệm mềm mại, trước mặt là áo bào mỏng manh tràn đầy mùi hương hoa đào, đã tỉnh rượu, nàng chợt sững sờ, hồi tưởng lại những đoạn ngắn gián đoạn tối hôm, lập tức nhăn mày lại.
Tại sao lại ở trên giường? Người nào đem đưa nàng lên giường?
Nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt của Tông Đình, lại thấy được đối phương đem chân dài đặt trên đùi nàng, khi nàng tính toán tránh thoát thậm chí bất giác quấn chặt nàng.
Hắn đang lừa nàng! Lý Thuần Nhất hoàn toàn tỉnh táo, vốn nên nói lời ngọt ngào trong nháy mắt toàn bộ hóa thành lửa giận sau khi bị, nàng đang muốn phát tác, Tông Đình cũng không chối quanh tựa như đè ót nàng lại, rõ ràng đã sớm tỉnh lại không lên tiếng.
Lý Thuần Nhất mãi vẫn nói không ra lời, hắn có biết những ngày qua nàng tự trách bao lâu không, nhưng tất cả đều là hắn đang dọa nàng, thậm chí cùng Hạ Lan Khâm lừa gạt nàng. Chẳng lẽ nàng còn không đáng tin tưởng bằng Hạ Lan Khâm sao?
"Điện hạ ngàn vạn lần không được xé nữa, áo bào hôm qua đã hoàn toàn phế rồi, thần hiện tại chỉ còn món này." Hắn mở mắt ra, cũng là cầu xin nàng không cần nổi giận, nhưng sự không tin tưởng cùng lừa gạt của hắn hoàn toàn chọc giận Lý Thuần Nhất. Nàng lật người muốn cùng hắn đánh nhau, rồi lại bị hắn gắt gao đè lại đôi tay, cúi đầu cắn, rồi lại bị hắn đè lại.
Giữa hai người đánh nhau, sức vóc chênh lệch nhưng tràn đầy lệ khí, ngay tại lúc Tông Đình khóa kín hai chân nàng, đè nàng dưới thân thể chuẩn bị hành sự, giường hẹp chợt rung rung, Lý Thuần Nhất thoáng nhìn bàn dài cách đó không xa, bộ sách đế đèn tùy chỗ rơi rầm rầm xuống, trong con ngươi hoảng sợ chợt lóe lên, Tông Đình ôm chặt lấy nàng.