Cầu Nữ

Chương 54



Edit: Lạc Thần

Chung quanh giống như có tiếng đàn: "Tranh —— tranh ——" một chút, lại một chút, thong thả có trật tự, lại dường như có tiếng hát khẽ, nhưng nghe không rõ đang hát những gì. Lý Thuần Nhất ngồi dưới đất, nghiêng người sang, chỉ thấy màn che theo gió lất phất trong màn đêm đen, bên ngoài hành lang yên tĩnh giống như không có một người.

Mệt mỏi trong thời gian dài cùng với liên tiếp đả kích, làm cho trong tai nàng xuất hiện âm thanh huyền ảo. Dường như gió mang vào một chút ươn ướt, trăng sáng cũng lặng lẽ ẩn vào sau mây, tiếng chuông leng keng vang dội.

Bên trong tiểu điện phía tây Lập Chính Điện, lúc này đã vội làm một đoàn. Mặc dù nữ hoàng còn không có hạ chỉ an bài tang nghi của hoàng phu như thế nào, nhưng lúc trước có chuẩn bị tốt một chút liễm y Bạch Lăng cũng đều được mang ra, nội thị tỉnh ngộ vội vàng truyền tin tức xuống, mấy thượng cung vội vã chạy tới Lập Chính Điện bắt tay vào làm trù bị hậu sự cho hoàng phu.

Tiếng khóc thét không ngừng, lại có trật tự mà không hỗn loạn, một cung chính lớn tuổi lúc này đi ra cửa điện, nghiêm mặt nói: "Chủ Phụ quy thiên, mọi chuyện đều phải có người định đoạt, vẫn là đi thỉnh ý chỉ của bệ hạ, mau kêu người đi."

Nội thị kia mặt hiện khó xử, đè thấp âm thanh thật cẩn thận trả lời: "Lúc trước bệ hạ ở nơi này, Chủ Phụ ngừng thở bệ hạ cũng không nói một lời, chỉ đi tới phía đông." Hắn nói xong, vẻ mặt quái dị liếc mắt nhìn hướng đông một cái: "Đã qua được một lúc."

Cung chính lớn tuổi chợt ngẩn ra: "Đi phía đông?" Nàng là lão nhân trong cung, hơn hai mươi năm trước chuyện có bao nhiêu đều nắm rõ. Tiểu điện bên kia đã niêm phong nhiều năm, nữ hoàng lại ở sau khi hoàng phu ngừng thở phá lệ đi nơi đó? Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải làm sao cho tốt, chỉ nói: "Hay là sai người đi qua nhìn một chút, nhưng không cần quấy nhiễu đến bệ hạ." Ngừng một chút lại hỏi: "Đã đi thông báo cho Đông cung chưa?"

"Đã đi từ sớm rồi, còn chưa có đến." Nội thị trả lời xong, nhóm cung nhân trong điện tiếng khóc bộc phát tê tâm liệt phế. Lúc này cung chính xoay người, chợt nghe tiếng truyền báo gấp rút tới —— thái nữ đến!

Nữ hoàng mặc kệ sự vụ, vào lúc này rốt cuộc đã tới một người có thể quản lý, cung chính có chút kích động quỳ xuống, giống như bắt được người tâm phúc, bỗng chốc không hề mờ mịt. Lý Thừa Phong toàn thân áo đen mang theo gió đêm bén nhọn đi tới, lại để ý cũng không để ý tới nàng trực tiếp đi vào trong điện. Cung chính ngẩng đầu lên, vừa muốn đứng lên, lại nghe được tiếng khóc bên trong trong nháy mắt dừng lại!

Lý Thừa Phong làm cung nhân dừng khóc, trong điện lập tức rơi vào tĩnh mịch. Thái nữ tính tình thô bạo ác độc, ngày thường cung nhân đối với nàng có nhiều e ngại, lúc này thấy nàng toàn thân tư thế sắc bén làm cho người ta sợ hãi tới cực điểm, vì thế ngay cả tiếng khóc thút thít cũng không dám phát ra.

Thân thể hoàng phu trên giường đã từ từ trở nên lạnh, vốn là mắt nhìn chằm chằm cũng từ cung nhân kéo xuống mà đóng lại, nhưng cũng không có cảm giác an lòng, có thể thấy được trước khi chết giãy giụa khổ sở tới cực điểm. Lý Thừa Phong lạnh lùng nhìn, trong lòng giống như có ngàn vạn tư vị.

Khi còn nhỏ nàng luôn cho là phu thê trong thiên hạ cũng giống như phụ mẫu của nàng —— là đồng minh, tôn trọng lẫn nhau, quan hệ không mặn không lạt, cũng sẽ không thân mật quá mức. Cho đến khi nàng nhìn thấy mẫu thân và Lâm Hi Đạo ở chung một chỗ, mới biết mẫu thân cũng sẽ cười, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt dịu dàng, thậm chí đối với hài tử trong bụng chưa ra đời cũng sẽ cực kỳ săn sóc coi trọng, thí dụ như sớm một chút đặt tên, tự mình chuẩn bị rất nhiều quần áo trẻ em...... Những thứ nhu tình ưu đãi này, nàng và huynh trưởng cũng không có hưởng thụ qua.

Đến lúc đó nàng mới hiểu được nam nữ trong thiên hạ sống chung với nhau không hề giống như phụ mẫu của nàng vậy. Nữ hoàng và Lâm Hi Đạo ở chung, thoạt nhìn thậm chí càng khoái hoạt càng phù hợp hơn, nhưng cái này không thể nghi ngờ đối với phụ thân nàng là không công bằng. Vì vậy sau khi Lâm Hi Đạo đột nhiên mất, trong lòng nàng dâng lên chính là cảm giác thoải mái cùng vui sướng khó tả, nhưng thoáng qua rồi biến mất, bởi vì từ đó về sau tính tình mẫu thân trở nên cổ quái hơn, thậm chí càng thêm xa cách phụ thân nàng.

Người đàn ông trên giường này, tay cầm trọng quyền hơn nửa đời, giơ tay chém xuống giải quyết xong Lâm Hi Đạo, nhưng vẫn không được trái tim nữ hoàng. Hắn đã chết, người kia đối với lần này đều khinh thường ngoảnh lại nhìn, thậm chí lười phải tới quan tâm hậu sự của hắn.

Lý Thừa Phong sau khi tỉnh rượu nghĩ đến đây, chợt vén áo quỳ xuống trước giường, áp chế toàn bộ oán giận trong lòng đối với hắn mà quỳ phục, ngược lại không hiểu sao trong lòng lại bốc lên một trận chua xót.

Nàng không khóc, chỉ nhắm mắt lại an tĩnh quỳ, giống như như thế có thể sạch sẽ đưa hắn đi, tránh cho hắn một đường bị giật mình không ngừng quay đầu.

Không cần quay đầu lại nữa, cũng không cần nhớ rõ chuyện hỏng bét đời này nữa, đến đây kết thúc thì tất cả đều quên hết đi.

Bên kia, bên trong tiểu điện vẫn đen sì, thân thể nữ hoàng cũng dần dần cứng rắn lạnh lẽo. Nàng giống như cao nhân tọa hóa lù lù bất động, quỷ dị tới cực điểm. Không biết là nàng bị những chuyện này hoàn toàn áp chế đến suy sụp, hay là đến lúc này đã mất tinh lực* tiếp tục dây dưa nhân gian, cứ như vậy đột nhiên lựa chọn đi xa.

* Tinh lực: tinh thần và thể lực

Bỏ lại thể xác với tội ác nặng nề, linh hồn của con người thật có thể nhẹ nhàng đi xa sao?

Rốt cuộc Lý Thuần Nhất từ trên đất đứng lên, đi tới sau lưng nữ hoàng ngồi xuống, vươn tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đến đây, mới phát hiện vậy mà cơ thể không có nhiệt độ lại khô gầy một cách khác thường, giống như năm tháng gian nan làm cho thân thể đều tiêu hao hết. Lý Thuần Nhất vừa nhắm mắt, gò má dán lên lưng mẫu thân, trong lòng nói không ra là oán hận, hay là khổ sở.

Trong hốc mắt đóng chặc từ từ có nước mắt rơi xuống, nữ hoàng khi còn sống thậm chí không có ôm qua nàng một lần, này hơn hai mươi năm, họ không thể ngồi đối mặt nhau ngồi xuống thân mật dùng một bữa cơm, nói chuyện một ngày, càng không có chia sẻ qua vui sướng, chia sẻ qua đau khổ trong lòng lẫn nhau, chỉ có khống chế cùng tránh né, căm hận cùng hư tình.

Nếu khi còn sống nàng không có ôm qua mình, lúc này liền ôm lấy nàng, đưa nàng đoạn đường cuối cùng thôi.

Lý Thuần Nhất lau nước mắt đứng lên, bởi vì bây giờ nàng bị vây trong tình thế nguy hiểm, ngay cả cảm xúc cũng phải tiết chế. Ý định ban đầu của nàng là vào cung làm bạn với nữ hoàng cũng thẳng thắn chuyện Nguyên Tín, nhưng đột nhiên nữ hoàng băng hà, thậm chí trước mắt chỉ một mình nàng biết sự thật này, hơn nữa nàng là làm trái quy chế tiến vào cung, tình thế hết sức không ổn!

Nàng kiềm chế nhịp tim đập kịch liệt một lần nữa đốt đèn lên, gương mặt khô cằn của nữ hoàng lần nữa được chiếu sáng. Lý Thuần Nhất vừa nhìn vào hai mắt của bà, lui về phía sau hai bước, lớn tiếng nói: "Nếu bệ hạ thân thể khó chịu, nhi thần cáo lui." Nàng nói xong tiếp tục đi ra ngoài, thối lui đến ngoài điện, lão nội thị hơi khom người với nàng, hỏi "Bệ hạ còn khỏe không?"

Lý Thuần Nhất nói: "Nàng vẫn không để ý đến ta."

Trên mặt nội thị hiện lên một chút lo lắng, nhưng lại không tiện nói gì.

Lý Thuần Nhất lại hỏi: "Bệ hạ đêm khuya cho đòi ta vào cung, vì sao không ở tẩm cung mà ở nơi này? Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nội thị nhỏ giọng nói: "Chủ Phụ quy thiên rồi."

Lý Thuần Nhất đột nhiên nhớ tới câu nói của Hạ Lan Khâm nói tối nay hoàng phu nhất định sẽ chết, lập tức sống lưng lạnh lẽo một trận. Nàng dường như ngớ ngẩn, lặng lẽ xoay người, đi về phía đông.

Việc cấp bách là lúc này rời đi thôi. Nàng bước đi gấp gáp, mới vừa tới khúc quanh, trong bóng tối chợt đưa tới một cái tay kéo lấy nàng. Cái tay kia lạnh lẽo khô gầy quả thật như lệ quỷ, Lý Thuần Nhất kinh hãi, trấn định lại mới nhìn rõ người trước mặt, đó là một nội thị lớn tuổi, hình dáng tiều tụy thân hình thon gầy, giọng nói cũng khàn khàn: "Điện hạ đi theo ta."

Lý Thuần Nhất lại như bị yểm thật đi theo hắn, cho đến đi được một đoạn, nội thị kia mới nói: "Thái nữ trước tiên sẽ qua bên này, nếu gặp sợ rằng bất lợi với điện hạ, lúc này điện hạ có lẽ nên đi Trung Thư Tỉnh." Hắn nói xong chợt không hề có điềm báo trước xoay người, bước nhanh biến mất ở trong bóng đêm.

Hắn cho lời khuyên, Lý Thuần Nhất thần trí cũng từ từ thanh minh. Lý Thừa Phong bởi vì phục dược trong thời gian dài, tính tình đã biến đổi càng mịt mờ (không rõ), nhưng nếu biết được tin tức nữ hoàng tân thiên, chỉ sợ sẽ đánh mất lý trí! Lúc này nếu như nàng đụng vào, chính là tìm chết. Mặc dù trước mắt ở bên trong cung dao động rất nguy hiểm, nhưng vì sao nội thị lại bảo nàng phải đi Trung Thư Tỉnh?

Tin tức hoàng phu quy thiên lúc này đã truyền đến Trung Thư, môn hạ hai tỉnh, Lý Thuần Nhất đến Trung Thư Tỉnh thì quan viên trực đêm đều tỉnh dậy, mỗi một người đều vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, toàn bộ không có tác phong nhẹ nhõm như ngày thường. Lý Thuần Nhất tránh đi đại sảnh phía dưới trực tiếp đi lên lầu, lại nghe thấy công phòng trên lầu có động tĩnh.

Chợt có một thiếu niên từ bên trong công phòng đi ra, chính là Tông Như Lai.

Trong tay Như Lai giơ cây nến, đứng ở cửa cầu thang nhìn xuống: "Điện hạ!"

Lý Thuần Nhất vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn hơi sững sờ, nhưng vẫn tiếp tục lên trên: "Tại sao ngươi lại ở nơi này?" Tông Như Lai trả lời: "Tướng công trước khi đi liền an bài mỗ ở trong này làm thư lại*, nên thường thường ở lại hỗ trợ." Hắn dừng một chút lại bổ sung: "Hắn nói điện hạ có lẽ sẽ đến, đến lúc đó dù sao cũng phải có một người để cửa**. Hôm nay trong cung có chuyện lớn xảy ra, quả nhiên điện hạ đến đây."

*Thư: ghi chép

Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến

**Để cửa: ban đêm đợi người 

Lý Thuần Nhất không có lên tiếng, nàng ý bảo Như Lai vào nhà nói, nhưng vừa vào nhà mới ngồi xuống, phía dưới liền vang lên tiếng huyên náo. Như Lai cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy xông ra vừa nhìn, chỉ thấy một đội người bộ dáng thân vệ Đông cung vào Trung Thư Tỉnh, đang đi về phía bên này. Hắn đang muốn đi về bẩm báo cho Lý Thuần Nhất, trên cầu thang liền vang lên tiếng thùng thùng thùng một cách lộn xộn.

Đi tuốt ở đàng trước là thân vệ Phó Suất, mặt không chút thay đổi giống như người chết. Hắn chỉ gõ cửa tượng trưng, liền dẫn thủ hạ xông vào công phòng, thấy Lý Thuần Nhất quả nhiên ở đây, liền nói: "Điện hạ mạo phạm."

Vì vậy một nhóm người tiến lên không nói lời gì liền nhấc Lý Thuần Nhất lên, uy hiếp nàng đi ra ngoài. Như Lai hoảng hốt, đang muốn đuổi theo, Lý Thuần Nhất lại quay đầu lại nháy mắt với hắn, hắn liền lui về phía sau hai bước, lại quay đầu lập tức liếc thấy Lý Thuần Nhất lưu lại tờ giấy ở trên án, phía trên bảo hắn nhanh chóng đi ra cửa thông báo Hạ Lan Khâm, thậm chí giữ lại một quả kim ngư phù ở trên án.

Tông Như Lai nắm chặt miếng ngư phù, mang theo tờ giấy nhanh chóng chạy xuống lầu.

Lúc này các quan viên Trung Thư Tỉnh cũng bị trận chiến bên ngoài hù sợ, thân vệ Đông cung khí thế hung hăng tới đây bắt Ngô Vương, chẳng lẽ là trong cung còn xảy ra chuyện khó lường gì hay sao?!

Lý Thuần Nhất tránh ra kiềm chế của vệ binh: "Bổn vương tự mình đi!"

Nàng sải bước đi đến phía trước nhất, bên người gió thổi vù vù. Lý Thừa Phong phản ứng nằm ngoài dự đoán của nàng, nhất định là Lý Thừa Phong muốn truy cứu chuyện nàng vi phạm quy chế vào cung, sẽ giận dữ với nàng, thậm chí nhốt nàng.

Tông Đình tại phía xa quan ngoại, Hạ Lan Khâm sắp đi đến Sơn Đông, lực lượng triều thần không đủ để đứng ra thay nàng nói chuyện, nàng chỉ đành gửi hy vọng vào miếng ngư phù và tờ giấy trong tay Tông Như Lai, chỉ mong hắn có thể ở trước khi Hạ Lan Khâm đi, truyền tin tức đến.

Tông Như Lai đánh xe chạy trên đường, ra khỏi Thừa Thiên Môn, lại ra An Thượng môn, bên ngoài chính là thành Trường An dầy đặc phố phường. Hắn ôm vật Lý Thuần Nhất đưa vào trong lòng hy vọng đuổi tới chỗ ở của Hạ Lan Khâm thì tiếng trống mở phường cũng đã gõ vang.

Hài tử kiệt sức đứng ở cửa, giơ tay lên gõ gõ cánh cửa. Bên trong lại chỉ đi ra một nữ quan, nói cho hắn biết Hạ Lan Khâm đã đi rồi.

Tông Như Lai nghe vậy gần như sụp đổ, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi rõ ràng thời gian rời đi cùng phương hướng, liền quay đầu chạy nhanh.

Nhưng mà thân thể tuổi trẻ đã không có cách nào chịu đựng nổi việc chạy vội trong thời gian dài, ngay lúc hắn trở lại đường lớn Chu Tước thì cả người không chịu khống chế ngã xuống.

Bên tai là tiếng gầm rú thật dài thật lâu cùng với tiếng bước chân lộn xộn, bỗng vang lên một tiếng ngựa cao vút lại quen thuộc, tiếp theo vó ngựa dừng lại ở trước mặt, có người tung người xuống ngựa bế hắn đã tê liệt ngã xuống đất lên: "Tam thập tứ thúc, làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.