Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 11: Con lai



Lâm Sam xem phim với bạn trai xong tiện đường mua bánh ngọt trở về, lúc đi ngang qua phòng học thấy đèn vẫn sáng liền biết Tạ Gia Nhiên còn chưa đi.

Vì muốn nhắc cậu về sớm một chút để nghỉ ngơi, cũng tiện thể đưa cho cậu bánh ngọt nếm thử nên rẽ vào lớp học, lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Trong góc phòng học, hai nam sinh đang ôm thân mật ngồi cùng một chỗ.

Một người đang cúi đầu rũ mắt, bộ dáng ngoan ngoãn lại nghiêm túc, một người còn lại đang dựa đầu trên vai cậu không thấy rõ thần sắc, nhưng từ góc độ này của cậu ta nhìn sang, thật giống như người sau đang hôn lên gáy người trước.

Thật là khéo, hai người này cậu ta đều biết.

"..."

Đậu...móa...

Há hốc miệng.

Ngoài há hốc miệng vẫn là há hốc miệng.

Cả người Lâm Sam đều cứng đơ.


Thật không thể tin được cặp mắt ti hí của mình.

Cái người ngoan ngoãn ngồi trong lồng ngực người khác không cựa quậy không xa lánh kia, đúng là Tạ Gia Nhiên mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà cậu ta biết sao?

Bị đoạt hồn rồi? ?

Hay là bị đá trên trời rơi trúng đầu? ? ?

Bọn họ không phải là thẳng nam sao? ! ! !

Lâm Sam ngây ngốc nhìn bọn họ, cúi đầu nhìn bánh ngọt trên tay, lại nhìn bọn họ...

Mất một lúc lâu, cậu ta hoàn toàn kính phục mà giơ ngón tay cái lên, hoảng hốt lùi ra ngoài cửa.

Trâu bò!

-

Tạ Gia Nhiên vẽ xong một quả dâu tây rất sống động, Lương Túc Niên vẫn chưa tỉnh.

Vậy nên cậu thả cọ vẽ xuống, khẽ nghiêng đầu đi, ánh mắt đặt lên khuôn mặt của người phía sau.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng góc độ thần kỳ như vậy để nhìn một người, gần đến mức cậu có thể đếm rõ ràng từng chiếc lông mi của Lương Túc Niên.


Thật sự là một khuôn mặt ưu việt đến cực điểm.

Dù có là ở khoảng cách gần như thế cũng tìm không ra một tỳ vết, ngũ quan bị khuếch đại lên nhiều lần vẫn tinh xảo đến vui tai vui mắt như trước.

Khuôm mặt lộ ra thâm thúy lại thanh thoát, mặc dù đôi mắt xuất sắc nhất lúc này lại đang khép hờ nhưng vẫn dễ dàng khiến người ta không dời mắt nổi như trước.

Người học nghệ thuật rất dễ chìm đắm trong cái đẹp.

Tạ Gia Nhiên dùng tâm tình đơn thuần khách quan nhất mà nhìn Lương Túc Niên, nghiêm túc thưởng thức một lần, từ lông mày đến đuôi mắt, từ hai má đến đôi môi.

Độ cong từ sống mũi đến chóp mũi đẹp đến mức kì lạ .

Cậu thấy ngứa tay, đầu ngón tay hơi động, suýt chút nữa thì muốn dùng tay để chạm vào.

Cũng may lí trí đúng lúc tỉnh dậy kéo cậu lại.


Quả dâu tây cũng đã khô màu, Tạ Gia Nhiên thử chọc một chút, nhìn lại ngón tay.

Ừm, không bị dính thuốc màu lên.

Vì thế cậu lại chọc thêm lần nữa, hai lần, ba lần...

Mãi đến tận khi cái tay kia không chịu được nữa bắt lấy ngón tay đang cuộn lại thì cậu mới nghiêng đầu đi, đối diện với đôi mắt đang cố gắng mở nửa chừng của Lương Túc Niên.

Có chút lười biếng nhàn nhã, lại vẫn tỏa ra ánh sáng lung linh.

Tầm mắt chạm vào nhau, Tạ Gia Nhiên hơi hoảng hốt.

Cậu cho là sẽ bị hỏi bây giờ là mấy giờ rồi, ai biết hai mắt Lương Túc Niên chỉ cố gắng mở ra mấy giây liền nhắm lại, sau đó lại như chơi xấu mà ôm cậu chặt thêm, chôn mặt ở trên vai cậu lười biếng cà cà.

Bị xem là gối ôm thuận tay, mi mắt Tạ Gia Nhiên nhanh chóng chớp hai lần, bên vai bị đè lên lại một lần nữa mất tự nhiên mà cứng đờ.
Còn thấy hơi tê.

Qua một lát, Lương Túc Niên từ từ mơ màng tỉnh dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Gia Nhiên đang mím môi nhìn hắn.

"Sao vậy?" Hắn cười hỏi, giọng nói lúc mới tỉnh ngủ còn mang theo chút khàn khàn, vô cùng êm tai.

Vành tai Tạ Gia Nhiên hơi ngứa ngáy, cố nhịn bàn tay đang muốn đưa đi xoa một chút, tầm mắt di chuyển một vòng trên mặt hắn, đột nhiên hỏi: "Lương Túc Niên, cậu là con lai phải không?"

Đuôi lông mày của Lương Túc Niên khẽ nhếch lên: "Sao bỗng nhiên hỏi như vậy?"

"Chỗ này của cậu, " Tạ Gia Nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay trỏ ngón chạm nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của hắn: "Có chút hơi khác với người châu Á."

Nhiệt độ thân thể cậu không cao, ít nhất là không cao bằng hắn, Lương Túc Niên cảm thấy nơi bị chạm vào hơi lành lạnh, có một chút nhẹ nhàng yếu mềm.
"Lợi hại ghê, vậy mà cũng bị cậu phát hiện."

Hắn mỉm cười: "Coi như thế đi, bà nội tôi là người Pháp, cũng xem như tôi có một phần tư huyết thống người Pháp, nhưng cũng không có tác dụng gì, gien châu Á biểu hiện quá vượt trội, cũng không khác người bình thường là mấy, rất khó nhận ra."

"Không phải vô dụng, nhìn ra được, rất rõ ràng." Tạ Gia Nhiên nghiêm túc nói: "Còn rất đẹp."

Không phải là lần đầu tiên Lương Túc Niên được khen đẹp trai, nhưng là lần thứ nhất được khen một cách khách quan lại nghiêm túc, không mang theo sắc thái tình cảm như vậy.

Không thể không nói là hắn thoáng thấy hơi kỳ diệu.

Hắn nghĩ, có khả năng đây chính là ma lực của người làm nghệ thuật.

"Ừ, đúng vậy." Hắn cũng học theo vẻ mặt nghiêm túc của cậu, lại quên mất giấu đi đáy mắt mang ý cười: "Có thể được đại nghệ thuật gia tương lai khen đẹp, vậy xem ra vẫn có một chút tác dụng."
Cuối cùng không quên chân thành nói cảm ơn: "Cậu cũng rất đẹp."

Tạ Gia Nhiên cảm thấy hắn đang nói đùa với mình, mím mím môi không tiếp lời.

"Luyện tập xong rồi chứ ?" Lương Túc Niên chuyển đề tài câu chuyện.

Lúc này Tạ Gia Nhiên mới gật đầu theo tiếng: "Đã vẽ xong ."

Lương Túc Niên: "Vậy có khá hơn chút nào không?"

Tạ Gia Nhiên ừ một tiếng rất nhẹ: "Tốt lắm rồi, chúng ta về đi thôi, sắp chín giờ rồi."

Lúc này Lương Túc Niên mới phát hiện ra bên ngoài trời đã đen thùi.

"Được." Hắn buông cậu ra: "Tôi tới nhà vệ sinh một lát, lát nữa đợi cậu ở hành lang."

"Được."

Hắn vừa đi, loại cảm giác trống rỗng và mất mát liền xuất hiện .

Thật ra lúc này đã nằm trong phạm vi cậu có thể chịu đựng, nhưng Tạ Gia Nhiên vừa được thoải mái vẫn theo bản năng nhíu mày một chút.
Cậu lắc đầu cố gắng rũ bỏ cảm giác này, khom lưng nghiêm túc thu dọn đồ đạc.

Đồ muốn mang về ký túc xá rất ít, chỉ có một tập giấy vẽ trắng và túi đựng giấy bỏ vứt lung tung trong phòng học.

Tạ Gia Nhiên tắt đèn khóa cửa, quay người liền nhìn thấy phía xa xa liền nhìn thấy có một người đang tùy ý dựa vào ban công cúi đầu nghịch di động.

Cậu cầm theo túi đồ đi tới trước mặt hắn, đang định nói chuyện thì Lương Túc Niên đã cất điện thoại đi trước, biết nghe lời phải mà cầm lấy túi rác trên tay cậu, lại dùng cánh tay nhàn rỗi còn lại nắm tay cậu, lòng bàn tay kề sát lên.

"?"

Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lương Túc Niên nói: "Tốt lắm rồi, có nghĩa là vẫn chưa tốt toàn bộ."

Hắn giơ tay của hai người lên quơ quơ: "Về ký túc xá rồi sẽ không dễ giúp cậu được nữa, nên nắm tay thế này đi về, không sao chứ?"
"Đừng lo lắng, giờ này trên đường không có ai đâu, sẽ không bị nhìn thấy."

_______________________

Editor: Cậu Niên, cậu thực sự cho rằng sinh viên đại học mới chín giờ đã chui vào chăn ngủ hết rồi à????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.