Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 3: Sân bóng



Tạ Gia Nhiên vì mất ngủ nên sáng sớm thức dậy trễ, lúc đến phòng vẽ tranh đã có khá nhiều người.

Lớp trưởng Tô Tiểu Nguyệt đang thu bài tập, trong tay cầm một tập tranh dày.

Tạ Gia Nhiên lấy bản vẽ ra đưa tới, Tô Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn, lập tức kính nể mà giơ ngón tay cái với cậu: "Không hổ là cậu, tốt nhất hôm nay."

Tạ Gia Nhiên khách sáo nói tiếng cám ơn, vừa quay người đi, bạn học vẫn đang liếc trộm lập tức vây lấy Tô Tiểu Nguyệt.

"Xem xem!"

"Hừ, quả nhiên là đã cúng bái đại thần một ngày, nội tâm của tôi không gợn chút sóng nào."

"Sắc thái và đường nét được xử lý quá tuyệt, làm sao bây giờ, đột nhiên cảm thấy tôi qua tôi ngồi đến hơn nửa đêm vẽ tranh thiếu nhi."

"Chăm chỉ ở trước mặt thiên phú quả nhiên là không đáng giá một đồng, aizzz."

"Nói cái gì đó? Đây không phải là lý do cho sự lười biếng của cậu."


Tô Tiểu Nguyệt vỗ bàn tay nam sinh đang rục rà rục rịch đưa về phía bức tranh: "Đừng sờ loạn, cẩn thận hỏng, nhanh về chỗ luyện tập đi."

Tạ Gia Nhiên theo thói quen đi tới hàng cuối phía sau nhưng chưa được hai bước đã nhìn thấy Lâm Sam ngồi ở hàng dưới mé bên phải đang vẫy tay gọi cậu: "Gia Nhiên, bên này! Ở đây!"

Tạ Gia Nhiên mới nhớ ra hôm nay thay đổi chỗ ngồi.

Bước chân hơi ngừng lại rồi nhanh chóng thay đổi phương hướng, lại lướt qua một nam sinh, Tạ Gia Nhiên không dấu vết tránh sang bên cạnh một chút, may mắn là hai người không chạm phải nhau.

Đối phương lại tinh mắt phát hiện sự tránh né của cậu, cau mày mà lườm cậu một cái.

Tạ Gia Nhiên trở lại chỗ rồi ngồi xuống, Lâm Sam lập tức duỗi cổ sang: "Tạ đại thần, bài tập hôm qua ngài vẽ mất bao lâu, nói ra cho tôi bái vài cái?"


Tuy nói là lại gần nhưng cũng rất có chừng mực mà giữ khoảng cách cần thiết.

Tính cách Lâm Sam rộng rãi đến có chút quá mức, hơn nữa động tác này làm rất quen.

Lúc mới khai giảng, trong khi những người khác đều bị sự lạnh nhạt và bệnh sạch sẽ của Tạ Gia Nhiên làm cho kính sợ mà tránh xa thì chỉ có cậu ta vẫn nhiệt tình kiên trì muốn làm bạn với cậu, bởi vì app bói toán trên điện thoại nói hai người bọn họ rất có duyên.

Tạ Gia Nhiên không thích tiếp xúc thân thể với người khác, cậu ta liền kiên quyết không động chạm gì đến cậu, Tạ Gia Nhiên ít nói, một mình cậu ta tự biên tự diễn cũng có thể nói chuyện cả ngày, không hề lúng túng.

Sau hai năm học chung, cũng nghiễm nhiên trở thành bạn thân nhất của Tạ Gia Nhiên.

"Ba giờ." Cậu nói thời gian đại khái.

"wow! Trâu bò! Không hổ là thần tượng của tôi!" Lâm Sam dựng thẳng ngón cái lên như lớp trưởng: "Hôm qua tôi vẽ mất 5 tiếng, còn cảm thấy mình đã rất nhanh."


"Đúng là nhanh." Tạ Gia Nhiên nói: "Với độ khó của chủ đề này, nếu muốn hoàn thành tốt nhất cũng mất bình quân từ 6 tiếng trở lên."

Cậu rất tự nhiên đặt mình bên ngoài hai chữ "bình quân", ngữ khí rất nhạt, không có ý khoe khoang.

"Đúng vậy." Lâm Sam đắc chí: "Tôi cũng biết tôi ngày càng nhanh, à đúng rồi." Cậu ta nhớ tới cái gì, hỏi: "Vừa rồi cậu chạm mặt Tôn Hàm, có phải cậu ta lại khó chịu với cậu không?"

Tạ Gia Nhiên nói: "Không chú ý."

Lâm Sam nói: "Tôi thấy cậu ta lườm cậu, người này thật là, từ lúc cậu nhận giải thưởng đã không vui, địch ý với cậu đều viết lên mặt như chỉ lo người khác không nhìn thấy, làm cứ như cậu đoạt mất giải nhất của cậu ta không bằng."

"Cũng không đúng, từ lần đầu tiên cậu nghiền ép cậu ta thì cậu ta đã như vậy rồi, nam sinh mà lòng đố kị mạnh như vậy, thật low."
"Là lòng háo thắng." Tạ Gia Nhiên sửa lại.

Ngoại trừ cùng cậu ngầm phân cao thấp, Tôn Hàm cũng không ra hành động gì quá đáng với cậu, không dùng được từ nghiêm trọng như "đố kị".

"Chà, đều giống nhau cả." Lâm Sam nói: "Dạo gần đây càng quá quắt hơn, cậu ta không mệt nhưng tôi không thích người như thế."

Giảng viên đã đến , Lâm Sam ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

Nửa tiết đầu là dùng để bình phẩm các tác phẩm ưu tú, tốc độ nói rất chậm, sinh viên bên dưới nghe đã có chút buồn ngủ.

Lâm Sam cũng bị lây mà ngáp một cái, lấy điện thoại vào lướt diễn đàn, theo thói quen mà bỏ phiếu cho một cái topic màu sắc rực rỡ, sau đó mới bắt đầu đi hóng hớt dạo cho tỉnh ngủ.

Đáng tiếc không hóng hớt được gì, càng lướt càng buồn ngủ.

Tận đến lúc wechat nhảy ra một tin nhắn mới, Lâm Sam thờ ơ nhìn lướt qua, tầm mắt tức khắc dừng lại, hai mắt trừng lớn, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ.
"Gia Nhiên Gia Nhiên!"

Bàn vẽ gõ hai lần, Tạ Gia Nhiên thoáng nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Lâm Sam làm sao vậy.

Lâm Sam nhìn về phía giảng viên, một tay che miệng, đưa điện thoại đến trước mặt Tạ Gia Nhiên, thì thầm nói: "Xế chiều hôm nay khoa Chính trị và luật với khoa tiếng Trung có trận bóng rổ hữu nghị, nam thần của tôi chắc chắn sẽ lên sân, cậu đi xem với tôi không?"

"Nam thần?" Tạ Gia Nhiên nghi hoặc: "Không phải là cậu có bạn trai rồi sao?"

Lâm Sam chưa từng che giấu chuyện mình là gay, có bạn trai cùng trường cũng là chuyện mọi người đều biết, lần trước Tạ Gia Nhiên còn gặp Lâm Sam và bạn trai cậu ta đang nắm tay nhau đi dạo ở ven hồ trong Hoa sơn ở Thanh đại.

"Chính là vì có bạn trai nên mới gọi cậu cùng đi đó."

Lâm Sam nói năng hùng hồn: "Nhỡ có bị tóm, tôi còn có thể ném cho cậu cái nồi này, nói là cậu muốn xem, tôi chỉ bị ép đi cùng."
Tạ Gia Nhiên: "..."

Lâm Sam thẳng thắn đến mức khiến cậu không lời nào để nói.

"Anh em tốt, gật đầu chứ?" Lâm Sam chớp mắt to.

"Được." Tạ Gia Nhiên đầu hàng.

Trên đường tới sân bóng rổ sẽ đi ngang qua siêu thị, tiện cho cậu đi mua tẩy và bút chì.

Sau khi ăn cơm trưa, Tạ Gia Nhiên nghỉ trưa xong lại trở về phòng vẽ tranh, mới vừa đặt đồ xuống đã bị Lâm Sam thúc giục chạy đến sân bóng rổ.

"Có nam thần của tôi ở đây, chắc chắn có rất nhiều người đến xem, tôi cũng không ôm hy vọng có thể chen lên hàng đầu." Lâm Sam nói tiếp: "Chúng ta ngồi ngay trên khán đài cao nhất được không? Tuy hơi xa chút nhưng được cái là không có ai."

Tạ Gia Nhiên đang nghĩ xem giờ nên đi siêu thị luôn hay lát nữa mới đi, tùy ý gật đầu.

Cậu không có hứng thú với bóng rổ, ngồi xem ở chỗ nào cũng giống nhau.
Muốn tới cái khán đài kia phải đi ngang qua sân bóng.

Như Lâm Sam nói, vây quanh sân bóng có rất nhiều người, nam nữ mỗi bên một nửa, cách một khoảng xa cũng có thể nghe thấy từng trận reo hò khen ngợi hay hoan hô.

Tạ Gia Nhiên không quen với cảnh nhiều người hỗn tạp như vậy, xung quanh bao trùm toàn hơi thở xa lạ làm cậu cảm thấy không khỏe.

Lông mày nhíu lại, đang muốn cánh xa một chút, Lâm Sam bỗng nhiên gào lên một tiếng, chỉ vào một nơi trên sân bóng: "Tôi nhìn thấy nam thần rồi! Nhìn đi, quả ba điểm ném chuẩn như vậy! Siêu đẹp trai!"

Tạ Gia Nhiên nhìn về phía sân bóng, bỏ lỡ quả ba điểm của nam thần, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người quen rất đáng chú ý.

Trận hữu nghị rất thoải mái, không có mấy người mặc áo cầu thủ, bao gồm cả Lương Túc Niên.

Hắn mặc một cái áo T shirt màu đen rộng, in họa tiết tối giản màu xám, bên dưới là quàn short màu xám, giày chơi bóng màu trắng, da dẻ lộ ra dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt, nhìn liền thấy khác biệt so với những đồng đội khác.
Trọng tài thổi một tiếng còi, trận đấu tiến vào phần nghỉ giữa hiệp.

Lương Túc Niên cười nói gì đó với người bên cạnh, đi tới khu nghỉ ngơi tìm bình nước của mình, quay mặt về phía sân bóng, vừa uống vừa nghe đồng đội nói chuyện, đóng nắp bình nước xong lại lấy tay vén vạt áo lên lau mồ hôi trên trán.

Tạ Gia Nhiên đã không nghe được Lâm Sam đang nói gì, ánh mắt của cậu không khống chế được mà đi theo động tác của Lương Túc Niên, dừng lại ở đoạn eo vô ý lộ ra của hắn.

Cũng trắng như phần da lộ ra bên ngoài, gầy khỏe, phủ một tầng bắp thịt mỏng nhưng có lực.

Cơ bụng rõ ràng cũng không quá mức, là vừa đúng đẹp đẽ...

Trong nháy mắt đối diện với tầm mắt phía xa xa, trong lòng Tạ Gia Nhiên đột nhiên nhảy một cái.

Như là người bị thôi miên đột nhiên thức tỉnh, cậu quyết đoán thu hồi ánh mắt, không chút do dự xoay người.
"Wow, điên rồi sao? Đường đường là một nam thần, trước mặt công chúng có thể nhận thức rõ bản thân phải chú trọng nam đức một chút không —— Ơ? Gia Nhiên, cậu đi đâu vậy?"

"Có việc, đi trước."

"Hả? Vừa xong vẫn ổn mà, có chuyện gì đột nhiên như vậy?"

Lâm Sam ngơ ngác nhưng đáng tiếc là Tạ Gia Nhiên đã nhanh chân đi xa, rất nhanh biến mất ở chỗ ngoặt, không cho cậu ta bất kì câu trả lời nào.

Trên sân bóng, đồng đội bỗng nhiên vỗ vai Lương Túc Niên một cái: "Nào, hoàn hồn, ngắm vị nào mà mê muội thế? Bảo cậu là tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm cậu có nghe thấy không?"

"Nghe thấy."

Lương Túc Niên thu hồi ánh mắt, cười đến hờ hững: "Chỗ nào mà mê muội, chớ nói nhảm."

Rõ ràng chỉ có bạn cùng phòng thật xa chạy tới bố thí cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
"Chỗ nào, cậu nói xem chỗ nào."

Đồng đội tức giận: "Cả một vòng em gái này có cô nào không phải là đến xem cậu không ? Đúng là làm người ta đau lòng, nếu có một hai ánh mắt nhìn đến tôi, tôi cũng không đến nỗi độc thân tới hôm nay."

"Vậy cậu nên đóng một cái bảng hiệu treo lên người, con gái chỉ biết cậu thiếu canxi, không biết cậu còn thiếu tình yêu."

"? ? ? Thiếu tình yêu là thật, nhưng tôi không thiếu canxi có được không?"

Lương Túc Niên nhếch khóe môi, tiện tay đặt bình nước lên trên bàn: "Đi thôi, hiệp hai bắt đầu."

Nhà vệ sinh ở gần sân bóng nhất, Tạ Gia Nhiên khom lưng đứng trước bồn rửa tay, vốc nước lạnh lên rửa mặt, chống tay lên thành bồn mà nhẹ thở dốc.

Quá mức .

Lúc mới nhìn thấy Lương Túc Niên vén vạt áo, vậy mà cậu không thể kiểm chế mà sinh ra một trận kích động mạnh mẽ.
Cậu muốn cậu bị người mạnh mẽ ôm trong lồng ngực, muốn bị cánh tay của hắn vững vàng ôm lấy, muốn đem mỗi một tấc da thịt dán trên người mình dán lên hắn, muốn cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ thân thể hắn ——

Tiếng nước chảy ào ào cắt đứt dòng suy nghĩ suýt nữa không thể kiềm chế của cậu.

Tạ Gia Nhiên mím môi, lại mở vòi nước lần nữa, đặt hai bàn tay dưới dòng nước với mong muốn tách cơn ngứa ngáy khó khịn dưới da này ra khỏi người.

Chỉ tiếc là hiệu quả rất thấp.

Khát vọng cậu sinh ra với Lương Túc Niên không thể chỉ dừng lại ở đôi tay này.

Rõ ràng trước đây không phải như thế.

Trước đây nếu có khó chịu cũng chỉ cần cố nhịn một chút là sẽ ổn, từ khi Lương Túc Niên xuất hiện ở bên cạnh cậu, sự tình liền trở nên càng ngày càng không thể khống chế.
Lại như lần này, đã qua hơn hai ngày, tình trạng của cậu vẫn không có dấu hiệu khá hơn.

Không gặp còn tót, chỉ cần vừa nhìn thấy Lương Túc Niên, bệnh trạng sẽ không biết lý lẽ mà đột nhiên tăng thêm.

Cậu sắp hỏng mất mà che mắt.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Còn hai năm là tốt nghiệp rồi, cậu muốn cứ bị dày vò như thế này mãi sao?

Nhỡ đâu một ngày nào đó tình huống trở nên nghiêm trọng đến mức cậu không có cách nào lại dùng lý trí để lấn át, sẽ làm ra chuyện hoang đường gì với bạn cùng phòng kí túc xa - Lương Túc Niên, ngay cả cậu cũng không có cách nào bảo đảm.

Biết rõ hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng, còn phải tiếp tục mạo hiểm như vậy sao?

Nhưng cậu đã bị từ chối thân mật tiếp xúc một lần.

Bây giờ lại đề nghị một lần nữa, có nhận được sự đồng ý không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.