[Tiêu đề chương do editor tự đặt]
Lương Túc Niên nhắn tin vào trong nhóm kí túc xá, Lý Đường và Thẩm Học Hào nhắn lại rất nhanh, bảo là đang vui vẻ đánh đôi ở kí túc xá rồi .
"Tới khách sạn đi."
Lương Túc Niên động viên mà sờ lên gò má của cậu, trên đường từ tòa nhà nghệ thuật đi ra đã nhiễm đủ gió đêm, trơn nhẵn mát lạnh như một khối nhuyễn ngọc, khiến hắn nhịn không lại véo thêm hai cái.
May là Tạ Gia Nhiên rất khoan dung với hắn.
Hắn nói: "Bọn họ đều đang ở ký túc xá, không tiện lắm, cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi về lấy hai bộ quần áo, tủ đồ của cậu không khóa chứ?"
Tạ Gia Nhiên lắc đầu nói không nhưng vào lúc Lương Túc Niên quay người đi lại kéo vạt áo của hắn: "Không lấy quần áo của tôi có được không?"
Giọng của cậu bị bóng đêm ôm lấy, vừa nhẹ vừa mềm, từ từ bay vào trong ốc tai của Lương Túc Niên, giống như tiếng của loài động vật nhỏ giỏi nhất là làm nũng.
Dù chỉ là một ánh mắt cũng đủ để khiến lòng người tan ra.
"Sao vậy?" Lương Túc Niên hạ thấp giọng.
"Đều mang của cậu có được không?"
Con ngươi đen nhánh sáng ngời của Tạ Gia Nhiên phản chiếu ánh đèn ở cổng kí túc xá, , trong suốt đẹp đẽ: "Tôi muốn mặc đồ của cậu."
Bị cậu yên lặng nhìn như vậy, có một khoảnh khắc, cũng không nói được là vì sao, Lương Túc Niên lại cảm thấy trong lồng ngực có một nơi rất mềm sụp xuống một góc.
"Được."
Hắn chỉ có thể đáp ứng vô điều kiện yêu cầu của cậu: "Ngoan chờ tôi một lát, tôi sẽ nhanh trở lại."
Lên tầng, đẩy cửa, lọt vào tai đầu tiên là tiếng gõ bàn phím bùm bụp.
Thanh niên nghiện mạng đang chiến đấu hăng say nhưng vẫn có thể tranh thủ quay đầu lại hỏi hắn: "Lương ca, cậu lại định đi ra ngoài à?"
Lương Túc Niên tìm một cái túi đựng đồ sạch sẽ, cất hai bộ quần áo của mình vào, ừ một tiếng: "Tôi có chút chuyện phải ra ngoài, đêm nay sẽ không về."
"Quào."
Vừa hay đánh xong một đợt địch, Thẩm Học Hào cũng tháo tai nghe xuống xoay người, cánh tay khoát lên trên ghế liếc hắn một cái: "Lương ca, hôm nay không phải cậu kéo Tạ Gia Nhiên cùng đi học sao, sao chỉ có mỗi cậu về, để quên người ở chỗ nào rồi?"
Lương Túc Niên: "Không quên, đang ở dưới lầu không lên đây."
Thẩm Học Hào kinh ngạc: "Đêm nay cậu ấy cùng cậu ra ngoài ngủ sao?"
Lương Túc Niên gật đầu.
"What? ? ?"
Lý Đường trợn to mắt: "Đậu xanh! Sự kiện chấn động đêm khuya, giáo thảo của Thanh đại dẫn giáo hoa của Thanh đại đi thuê phòng, đến tột cùng là không có đạo đức hay là mất nhân tính rồi?"
"Toàn ăn nói linh tinh."
Lương Túc Niên cười mắng một câu, tiện tay từ trên bàn cầm lấy một cái cái tượng cao su hình con heo được giao cùng khi mua đồ ăn ngoài cho cậu ta: "Chân Tạ Gia Nhiên bị thương, ở ký túc xá không tiện tắm rửa."
"Ồ, quan tâm chu đáo thế?"
Lý Đường vỗ tay biểu thị sự bội phục: "Thật sự, cũng may đã biết ngài là một tên thẳng nam, nếu không tôi sẽ vô cùng nghi ngờ hai người đang yêu đương đấy."
Nói xong ngẫm lại, không nhịn được lại bổ sung: "Không đúng, tôi thấy mấy đôi nam nam yêu nhau cũng không cưng chiều, chu đáo bằng cậu đâu."
Thẩm Học Hào duỗi dài cánh tay muốn đập tay với cậu ta: "Lão Lý, anh hùng cùng chung chí hướng rồi."
"Đúng không?" Lý Đường nói: "Săn sóc tỉ mỉ, đã có ai nhận được đãi ngộ bậc này từ chỗ Lương ca chưa?"
Thẩm Học Hào tán thành gật đầu: "Hơn nữa cảm giác ngày ngày như hình với bóng, còn thiếu mỗi việc lấy dây thừng buộc người treo trên thắt lưng thôi."
Lý Đường: "Là vì chúng ta không xứng ."
Thẩm Học Hào: "Không xứng , aizzzzzz."
Hai tên nghiện diễn, một xướng một họa, Lương Túc Niên cười khẩy một tiếng rồi không thèm để ý bọn họ, sợ Tạ Gia Nhiên ở dưới lầu chờ quá lâu sẽ lạnh, nhanh chóng xách túi quần áo rời đi.
____ Bản dịch này chỉ được đăng tải duy nhất trên truyenwiki1.com @minerva_1410____
Vẫn là khách sạn lần trước, Lương Túc Niên đi tắm rửa sạch sẽ trước, chờ toàn bộ buồng tắm ấm áp lên mới xả đầy nước nóng vào bồn tắm.
Lấy tay thử một chút, nước ấm vừa vặn.
Lúc gọi người vào còn kiên nhẫn căn dặn: "Lúc tắm thì gác cái chân bị thương lên bên cạnh, nhớ là không thể dính nước biết chưa?"
Tạ Gia Nhiên ôm quần áo ngoan ngoãn đáp lời: "Được."
Lương Túc Niên: "Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, chờ cậu tắm xong tôi sẽ giúp cậu bôi thuốc."
Tạ Gia Nhiên gật đầu, chờ Lương Túc Niên đóng cửa lại đi ra ngoài, cậu cởϊ qυầи áo cẩn thận từng li từng tí dùng cái chân không bị thương bước vào bồn tắm.
Vì tránh để nước dính vào cái chân bị thương, tốc độ tắm cũng chậm đi không ít, cậu tắm xong trực tiếp tháo nước, đứng trong bồn tắm lau khô người, mặc quần áo.
Lương Túc Niên có thói quen mua áo ngủ cỡ lớn nhất, cậu mặc vào thì chẳng khác nào mặc áo lớn hơn hai cỡ, cổ áo rộng lớn lộ ra nửa đoạn xương quai xanh mảnh khảnh.
Ống tay áo dài che khuất mu bàn tay, ống quần cũng phải kéo lên một ít mới có thể bước đi.
Bước ra khỏi bồn tắm dẫm lên sàn nhà ướt nhẹp, không cẩn thận trượt chân một chút, cũng may cậu phản ứng kịp bám lấy thành bồn rửa mặt để ổn định thân thể.
Cậu không một tiếng động thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại lóe lên, nghĩ đến cái gì, ánh mắt rơi vào lọ sữa tắm và lọ dầu gội bày ngay ngắn.
—— cánh tay nhẹ nhàng đưa qua.
Buồng tắm truyền đến một trận tiếng đồ vật rơi không nhỏ, Lương Túc Niên lập tức đứng dậy nhanh chân đi đến ngoài cửa: "Làm sao vậy, không sao chứ? !"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, sợ cậu ở bên trong xảy ra chuyện gì, Lương Túc Niên không quản được nhiều như vậy, thẳng tay vặn nắm đấm cửa, đập vào mắt chính là Tạ Gia Nhiên đang bám lấy mép bồn tắm ngồi bệt dưới đất.
Một tay chống đất muốn đứng lên lại có tâm nhưng vô lực, bên cạnh là các loại chai lọ rời đầy đất.
Lương Túc Niên trong lòng căng thẳng, ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt: "Ngã sao? Tôi xem một chút, có đau chỗ nào không?"
"Sàn nhà trơn quá, lúc bước ra không chú ý."
Tạ Gia Nhiên nhẹ giọng nói: "Yên tâm, không nghiêm trọng, chỉ là mắt cá chân có chút đau, không đứng lên nổi."
Không thể ngồi mãi trên sàn nhà ẩm ướt, Lương Túc Niên cẩn thận ôm lấy cậu, cẩn thận từng li từng tí một thả người trên ghế sa lon, tỉ mỉ kiểm tra hai bên mắt cá chân.
"Cũng may, chắc là chỉ bị đụng nhẹ, không bị bong gân."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, giờ mới có tâm trạng nói đùa với cậu: "Không phải đầu gối đau thì là mắt cá chân đau, biến thành một nhóc què, sao tôi lại thảm như vậy hả ?"
Tạ Gia Nhiên nháy mắt mấy cái: "Tại sao tôi biến thành nhóc què thì người thảm lại là cậu?"
"Bởi vì tôi sẽ biến thành thiết bị chuyên dụng thay cậu đi bộ chứ sao."
Lương Túc Niên nghĩ đến câu bọn Lý Đường nói trước đó không lâu, không nhịn được cười: "Đến lúc đó chắc sẽ phải thật sự nghĩ xem có cách nào buộc cậu vào thắt lưng, đi đâu cũng mang theo, đặt ở dưới mí mắt nhìn chằm chằm thì mới không lo lắng."
Tạ Gia Nhiên yên lặng tưởng tượng một chút...
Hình như cũng không tồi.
Lương Túc Niên đặt tuýp thuốc lên bàn trà, vén lên ống quần của cậu lên mới phát hiện gần như ướt hết, liền thả xuống: "Cởi ra đi, mặc đồ ướt sẽ không thoải mái, đừng để bị cảm."
Vì vậy lịch sử lại một lần nữa vô tình mà lặp lại.
Cũng may là lần này Tạ Gia Nhiên mặc áo của Lương Túc Niên, vạt áo càng dài
—— vải vóc màu đen cũng càng làm tôn lên nước da trắng trẻo.
Có một loại cảm giác mất không chế tự nhiên trỗi dậy, Lương Túc Niên nhìn cậu bị quần áo của chính mình bao vây, thật giống như cậu cũng biến thành của hắn.
Shhhhh ——
Lương Túc Niên cong tay gõ gõ trán, đánh đuổi những thứ ngổn ngang kia, đưa mắt đóng đinh chỗ đầu gối, chăm chú bôi thuốc.
Phần da bị sượt sau khi thoa thuốc một ngày đã kết một tầng vảy nhạt, bôi thuốc sẽ không đau nữa, nhìn qua cũng không quá nghiêm trọng dọa người như trước.
Lúc Lương Túc Niên bôi thuốc, Tạ Gia Nhiên liền đặt khung tranh vào trong ngực, vẽ cái gì đó, chờ hắn bôi thuốc xong rồi thu dọn đồ đạc, cậu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, lại nhìn vào Lương Túc Niên, ra hiệu cho hắn lại đây ngồi xuống.
Lương Túc Niên cho là cậu muốn nói gì với mình, không nghĩ tới mới vừa ngồi xuống, Tạ Gia Nhiên liền tự giác ôm khung tranh chui vào trong lồng ngực của hắn.
Quen cửa quen nẻo điều chỉnh về một tư thế thoải mái, gập hai chân, dựa lưng vào ngực hắn tiếp tục vẽ vời.
"..."
Lương Túc Niên cười, vòng tay ôm lấy eo cậu, từ bên cạnh lấy điện thoại ra vào wechat.
Tiêu Trì đã gào thét trong nhóm hơn nửa ngày, chỉ riêng tin nhắn tag hắn đã có đến mười mấy cái:
Cha của mi: 【@ Túc Dĩ Vãng Niên Lương ca! ! Lương ca của tôi đâu rồi? ! 】
Mao mao: 【 Đừng gào nữa, thấy được sẽ trả lời. 】
Cha của mi: 【 Tên ngốc ngậm miệng lại, tôi cứ muốn gào đấy! 】
Cha của mi: 【@ Túc Dĩ Vãng Niên @ Túc Dĩ Vãng Niên @ Túc Dĩ Vãng Niên Anh! ! ! ! ! ! Mau ra đây! ! ! 】
Trần Văn Diệu: 【... Đau mắt đau tai quá, đừng quấy rầy, Lương ca rep thì gọi tôi. 】
Mao mao: 【 Tôi cũng thế. 】
Cha của mi: 【@ Túc Dĩ Vãng Niên @ Túc Dĩ Vãng Niên! ! ! Anh! ! ! 】
Cha của mi: 【 Hô biến người mau ra đây! ! ! 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【? 】
Lương Túc Niên động ngón tay trả lời một cái, một mùi hương quen thuộc rất nhạt chui vào mũi.
Tâm thần bất giác lay động, cụp mắt, đập vào mắt chính là người trong lòng khi cúi đầu đã để lộ ra một đoạn da dẻ trắng trẻo sau gáy.
Là mùi sữa tắm.
Tiếng rung từ điện thoại gọi thần hồn hắn từ cõi mây trở về:
Cha của mi: 【 Lương ca, rốt cục cậu cũng xuất hiện rồi oa oa oa oa oa! 】
Mao mao: 【 Trâu bò, còn thật sự bị cậu làm phép gọi ra . 】
Trần Văn Diệu: 【 Lương ca, cứu bọn tôi với, sắp bị con quỷ lải nhải này bức điên rồi. 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Sao vậy? Tìm tôi có việc gì? 】
Cha của mi: 【 có chuyện lớn! ! ! 】
Cha của mi: 【 Tôi vừa bị cha tôi nhắc nhở, cuối tuần này là sinh nhật tôi đấy! Ngày thành niên 22 tuổi! Nhất định phải chúc mừng thật to! 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Cậu không về nhà à? 】
Cha của mi: 【 Không được, quá xa, hơn nữa tôi nghĩ rồi, loại cuộc sống này vẫn là mấy người trẻ tuổi chúng ta tụ tập cùng một chỗ chơi vui hơn. 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Cậu muốn đi đâu chơi ? 】
Cha của mi: 【 Nghĩ đến rất nhiều nơi rồi nhưng vẫn chưa quyết định được. 】
Mao mao: 【 Cậu ta nói muốn đi lên núi Nga Mi xem mặt trời mọc, xem khỉ con, nhưng mà chúng tôi đều đi rồi, đi lần nữa thì có gì thú vị đâu.】
Trần Văn Diệu: 【 Đặt cái bánh ngọt rồi ra quán lẩu bên cạnh trường ăn, buổi tối lại ngồi trong KTV hát suốt đêm không tốt sao? Đi xa làm gì, quá mệt nhọc.】
Cha của mi: 【 Cút cút cút! Ngày trọng đại của tôi sao có thể để tên quỷ lười như cậu làm qua loa được? 】
Cha của mi: 【 Tôi định tìm chỗ nào thú vị ở gần đây đón sinh nhật, tốt nhất là có chỗ ăn chỗ chơi lại hay ho, hai cậu có đề nghị gì không? 】
Cha của mi: 【 Lương ca? 】
Cha của mi: 【 Lương giáo thảo? 】
Cha của mi: 【 Lại biến đâu rồi? ? ? 】
Lương Túc Niên không biến đi đâu, hắn chỉ là lại bị mùi hương thanh mát kia phất qua chóp mũi câu mất thần trí.
Kỳ lạ, rõ ràng là không phải lần đầu tiên, sao hôm nay lại dễ bị chịu ảnh hưởng như vậy?
Khó tập trung sự chú ý, hình như hắn lại bị nắm mũi đưa đi.
Tùy tiện trả lời một câu: 【 Cậu nghĩ kĩ đi rồi nói lại cho tôi biết 】rồi để điện thoại di động xuống, thẳng thắn thuận theo tâm ý, đem toàn bộ lực chú ý đặt hết lên người Tạ Gia Nhiên.
Theo động tác thành thục của người trong lòng, trên giấy đã rất nhanh ra hiện một nửa người đang nghiêng đầu mỉm cười.
Mới đầu Lương Túc Niên chỉ tùy ý nhìn, sau đó mới phát hiện người trong tranh càng nhìn càng quen mắt.
Ngũ quan, đường nét, thần thái... Khắp mọi mặt đều nhìn quen mắt.
"Đây là, vẽ tôi?" Hắn không xác định hỏi.
Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Bọn tôi mới có bài tập vẽ kí họa, yêu cầu là vẽ người quen thuộc nhất."
Cậu nói, vẽ ở khóe mắt bên phải lùi ra sau gần huyệt thái dương một nốt ruồi rất nhỏ.
"Tôi có cái nốt ruồi này sao?"
Hắn nâng tay sờ sờ, tò mò nói: "Ngay cả tôi cũng không biết, sao mắt cậu lại tinh như vậy?"
Tạ Gia Nhiên nói: "Không phải mắt tôi tinh, là vì rất dễ nhìn nên mới có thể chú ý tới."
Lương Túc Niên cười híp mắt khách sáo với cậu: "Là cậu vẽ thật đẹp."
Tạ Gia Nhiên ngừng tay, nhìn tranh, lại quay đầu lại đi nhìn kĩ mặt hắn, sau khi so sánh một phen mới mím môi nói: "Không đúng, còn không đẹp bằng người thật."
Hôm nay Lương Túc Niên được nhận lời khen từ nghệ thuật gia nhỏ có hơi nhiều.
Nghe vậy, hắn vui vẻ nói: "Thật sao? Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy cậu vẽ rất đẹp."
Hắn chỉ vào khuôn mặt người trong tranh, dùng cái trình độ ngôn ngữ ba xu của mình bình chân như vại nói: "Cậu xem này, lông mày đẹp, đôi mắt đẹp, mũi đẹp, miệng cũng đẹp."
Cuối cùng khịt mũi một tiếng, khiêm tốn kết luận: "Tôi cũng không đẹp mắt như vậy."
Ánh mắt Tạ Gia Nhiên theo đầu ngón tay hắn di chuyển, sau khi hắn dừng lại thì thuận cánh tay quay đầu lại, đưa mắt quay trở về khuôn mặt hắn.
Lương Túc Niên không né cũng không mắc cỡ, khóe miệng ngậm lấy ý cười thoải mái cho cậu xem.
Cảm thấy cậu so sánh xong rồi, đang muốn mở miệng, giữa lông mày bỗng nhiên bị ngón tay nhẹ nhàng chặn lại, cũng đem lời hắn chưa kịp nói chặn lại nơi cổ họng.
Đầu ngón tay Tạ Gia Nhiên đảo qua xương lông mày của hắn, chậm rãi di chuyển đến khóe mắt, vòng qua hai má, sống mũi, tiếp tục đi xuống, mãi đến tận khi rất nhẹ mà đặt lên môi.
Lông mi dài theo tầm mắt hơi hạ xuống, ánh mắt nghiêm túc chăm chú.
Lương Túc Niên có chút run lên.
Tạ Gia Nhiên từ đầu tới cuối không hề mở miệng, nhưng hắn thật giống như đã hiểu hết những lời cậu muốn nói.
Cậu nói, khuôn mặt của hắn quá đẹp.
Lông mày đẹp, đôi mắt đẹp, mũi đẹp, miệng cũng rất đẹp.
Hắn cảm thấy có lẽ Tạ Gia Nhiên đã phát hiện ra nhịp thở lộn xộn của hắn.
Tầm mắt không tự chủ được lướt qua khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt thanh lãnh, chóp mũi tinh xảo khéo léo, bờ môi phấn hồng mềm mại——
Tầm mắt của hắn ngừng lại ở đây, cái tay vòng qua bên hông Tạ Gia Nhiên không tự chủ được lặng yên siết chặt.
Đầu ngón tay của Tạ Gia Nhiên rời đi.
Vào giây phút Lương Túc Niên cảm thấy thất bại trong lòng thì nó lại leo lên bờ vai của hắn, cậu ngửa đầu tới gần bên mặt hắn ngửi một cái, hơi nóng phả vào bên tai, sự ngứa ngáy lan thẳng vào trong tim.
"Anh."
Cậu hạ thấp giọng gọi nhẹ bên tai hắn: "Không phải là chúng ta dùng cùng một loại sữa tắm sao?"
"Sao trên người anh thơm quá?"
Ngữ điệu tò mò đơn thuần không lẫn tạp chất, giống như thật sự chỉ là tò mò muốn biết đáp án.
Ở nơi sâu xa nào đó lại mang theo ý tứ mê hoặc không nói rõ được.
Hai người dán vào nhau quá thân mật, chỉ cần vô ý sinh ra một chút biến hóa thì đều có thể lẫn nhau ngay lập tức phát hiện ra.
Đặc biệt là Tạ Gia Nhiên chỉ mặc một cái áo mỏng manh.
Cứ thế, cũng trong lúc đó, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Tay Tạ Gia Nhiên níu chặt trên bả vai hắn, nhìn trong ánh mắt có thêm một chút mờ mịt.
Tựa như có chút không được tự nhiên, cũng trong tình huống không thể khống chế càng dựa gần hơn hai phần.
Lông mi dài thấp thoáng hạ, trong ánh mắt của Lương Túc Niên ám sắc dần lan ra, cánh tay chẳng biết lúc nào đã vững vàng đặt trên eo nhỏ của Tạ Gia Nhiên.
Yên lặng kéo dài một lúc lâu, cuối cùng bị Lương Túc Niên đánh vỡ.
Hắn dùng lực nhắm mắt lại thở ra một hơi thật sâu.
Như là từ trong mộng đột nhiên thức tỉnh, dùng tốc độ nhanh nhất buông cánh tay đang ôm lấy Tạ Gia Nhiên, không nói một lời đứng lên nhanh chân đi vào phòng vệ sinh.
Giấu hoảng loạn trong tiếng đóng cửa truyền đến, Tạ Gia Nhiên nhìn về phía phòng vệ sinh.
Một lúc lâu, cậu giơ tay xoa xoa vành tai đang nóng lên, không một tiếng động cong khóe môi, nở nụ cười.
________________
Editor: Ôi con tôi