Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 7: Phòng thay đồ



Lê Đường cảm thấy mình xong rồi.

Một nam sinh không hiểu sao tự nhiên trở thành hoa khôi trường, việc này có là ai cũng không thoải mái nổi.

Tạ Gia Nhiên mở danh sách hoa khôi ra nhìn.

Tim Lý Đường tâm treo giữa không trung, thấp thỏm liếc trộm biểu cảm trên mặt Tạ Gia Nhiên.

Trước lúc bão đến bầu trời luôn tĩnh lặng, cậu ta luôn cảm thấy một giây sau Tạ Gia Nhiên sẽ tức đến mức ném văng điện thoại——

Kết quả là Tạ Gia Nhiên chỉ liếc mắt một cái liền bình tĩnh thoát ra, lại đi mở danh sách bình chọn nam thần bên cạnh, lông mày cũng không nhíu lấy một chút.

"? ? ?"

Sao lại không giống như trong tưởng tượng nhỉ?

Lê Đường gãi gáy, ngơ ngác hỏi: "Không phải chứ, cậu không tức giận sao?"

Tạ Gia Nhiên nghi hoặc hỏi ngược lại: "Tại sao phải tức giận?"

Lê Đường nhất thời mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ: "Cái, cái vụ bỏ phiếu này, là bỏ phiếu hoa khôi trường... Cậu thật sự không giận chút nào sao?"


Tạ Gia Nhiên cúi đầu liếc nhìn danh sách, nhạt tiếng nói: "Chuyện cười thôi mà, không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, cũng không cần phải tức giận."

Lê Đường chớp chớp mắt nửa ngày, không một tiếng động làm khẩu hình một chữ "wow".

Bất cẩn rồi.

Tiểu công chúa có bệnh sạch sẽ, con mèo nhỏ khó hầu hạ, không nghĩ tới tính khí lại tốt như vậy.

"Cái này là cái gì vậy?"

Tạ Gia Nhiên thấy có chỗ không hiểu, chỉ vào hỏi Lê Đường: "Không phải là đã kết thúc bình chọn rồi sao? Tại sao cổng bình chọn này vẫn chưa đóng?"

"Cái này là gì vậy, ấn vào được này."

Lê Đường cũng là kiến thức nửa vời, giải thích vô cùng vụng về: "Cái cổng bình chọn này sẽ không đóng, mỗi người mỗi ngày có một phiếu, làm nhiệm vụ có thể thêm một phiếu, nếu như cậu không muốn người cậu ủng hộ bị những người khác soán ngôi thì mỗi ngày kiên trì vào bỏ phiếu, kéo chênh lệch càng lớn càng tốt."


Tạ Gia Nhiên liếc mắt nhìn, Lương Túc Niên đã bỏ xa người thứ hai gần hai nghìn phiếu.

"Mỗi ngày đều phải vào cũng không phiền phức sao?" Cậu hỏi.

"Chà! Cũng là chuyện động một ngón tay thôi." Lê Đường nói: "Mọi người đều ham thích thứ mới mẻ cũng chưa hết hứng thú, có lẽ cũng có chỗ thú vị."

Nói xong lại nhìn thấy Tạ Gia Nhiên suy tư mà gật đầu.

Ngay sau đó dùng tài khoản của mình trên diễn đàn gọn gàng bầu một phiếu của mình cho Lương Túc Niên.

"?"

Đầu Lý Đường chậm rãi xuất hiện một cái dấu hỏi.

Tạ Gia Nhiên lần nữa nhìn về phía cậu ta: "Còm một phiếu nhiệm vụ lấy thế nào?"

"... ? ? ?"

Lý Đường há hốc mồm, hoảng hốt dạy Tạ Gia Nhiên làm nhiệm vụ thế nào xong, bạn phòng kí túc xá bên cạnh chạy qua rủ Lý Đường đi ngũ hàng, cậu ta như bước trên mây chạy đi.


Thế giới này quá không chân thật, cậu ta muốn lên núi để bình tĩnh một chút.

-

Tiết thể dục thời trung học rất được hoan nghênh, lên đại học thì hoàn toàn ngược lại.

Thời tiết Cẩm thành cuối tháng chín vẫn rất nóng bức, không khí bị ánh mặt trời hun nóng, áp lên người làm cả người khó chịu.

Tạ Gia Nhiên chậm rì rì vận động làm nóng người, Tô Tiểu Nguyệt xếp trước mặt cậu, vừa uống nước vừa chia kem chống nắng với bạn học bên cạnh.

"Đã nói hôm nay Cẩm thành có mưa mà nhỉ , dự báo thời tiết ngốc lừa bà đây rồi."

"Năm nay sao mùa hè lại kéo dài vậy nhỉ, tớ sắp phiền chết rồi."

"Có ai không phiền đâu, so với lúc đầu hè tớ đã đen đi hai tông rồi."

"Ai, nếu tớ có thể giống như Tạ Gia Nhiên phơi nắng không đen thì tốt rồi..."

"A, mau nhìn bên kia!"

Vừa rồi buồn bã ỉu xìu liền lập tức hưng phấn.
"Là cậu ấy, cậu ấy cũng ở đây! Vừa rồi đi qua tớ cũng không chú ý."

"Bên này có bóng cây mà tại sao bọn họ lại chạy đi tập hợp ở đầu kia vậy, cách chúng ta thật xa."

"Các cậu nói xem nếu như tớ đề nghị lát nữa làm nóng người xong liền chạy chậm 800 mét, cán sự thể dục có đáp ứng không ha ha ha ha."

"Trâu bò nha cô gái, vừa rồi không phải là cậu ngại nóng à?"

Cuộc trò chuyện nhỏ giọng thỉnh thoảng bay vào trong tai.

Tạ Gia Nhiên bị hun nóng đến choáng váng đầu, phản ứng cũng chậm nửa nhịp, cũng không có sức đi tò mò "cậu ấy" trong miệng các cô là ai, Lâm Sam vừa đi lén gửi tin nhắn cho bạn trai cũng tới đây.

"Ha, Gia Nhiên, mau nhìn bên kia, khoa Chính trị và Luật cũng ở đây."

Giọng của cậu ta và nhóm Tô Tiểu Nguyệt không chênh lệch mấy, âm cuối cao lên, đều lộ ra sự vui vẻ khó giải thích được: "Chắc là đổi tiết rồi, trước đây rõ ràng là không trùng tiết thể dục với chúng ta."
Tạ Gia Nhiên thuận theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang.

Lương Túc Niên đứng cuối hàng, vận động làm nóng người cũng rất tùy ý qua loa, đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, trên mặt có ý cười lười biếng, tùy tiện đứng ở trong đám người cũng vô cùng gây chú ý.

"Nam thần của tôi thật là đẹp trai." Lâm Sam nâng điện thoại lên cười híp mắt.

Tạ Gia Nhiên cảm thấy mình có thể biết nam thần của cậu ta là ai.

Thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn điện thoại của cậu ta: "Tin nhắn với bạn trai vẫn còn, cẩn thận cậu ta nghe thấy."

"Xí, còn lâu anh ấy mới biết."

"Tin bạn đi."

Nữ sinh cuối cùng cũng không nói ra đề nghị 800 mét, sợ tác thành cho đối thủ.

Thờ gian hoạt động tự do, Lâm Sam muốn gọi Tạ Gia Nhiên cùng chơi bóng, Tạ Gia Nhiên ngại nóng không muốn chơi, vừa hay có nữ sinh cầm một bộ vợt bóng bàn đi tới, trên sân thừa ra một bộ, Tạ Gia Nhiên liền chủ động đi tới phòng thiết bị trả lại.
Lúc đi khỏi sân tập lại liếc về phía bên kia sân một cái.

Lương Túc Niên đang ngồi trên đất chỉnh đệm, không chú ý có nữ sinh tới gần, lúc đứng dậy xém đụng vào, đồ trong tay nữ sinh cũng đổ hết lên người.

"A, xin lỗi xin lỗi!"

Không ngờ tới Lương Túc Niên sẽ bỗng nhiên đứng dậy, nữ sinh tránh không kịp, nhìn qáo hắn dính đầy kem bơ, xấu hổ liên tục nói xin lỗi: "Tớ không cố ý, bây giờ tớ đi lấy giấy ăn để cậu lau!"

Lương Túc Niên chỉ cảm thấy bên eo hơi lạnh lẽo, cúi đầu nhìn rõ là cái gì, không để ý mà xua tay: "Không sao, không cần đâu, tôi qua bên kia dừng nước rửa một chút là được, trời nóng như vậy, vừa hay được mát mẻ một chút."

"Nhưng mặc đồ ướt như vậy có thoải mái không? Lát nữa cậu còn phải chạy bộ đấy." Tiêu Trì nói: "Nếu không cậu đi thay đồ đi, tôi —— "
"Phòng thay đồ của tôi có mang quần áo dư, đi thay một cái đi."

Tiêu Trì nói được nửa câu thì đã bị người chặn lại, giọng đối phương lạnh nhạt, rất quen tai.

Quay đầu nhìn lại, oa! Là ban ân. . . À, không đúng, là Tạ Gia Nhiên đến, đang đứng cách nửa bước đánh giá cái áo dính kem của Lương Túc Niên!

Tình huống như thế đối với người có bệnh sạch sẽ là không thể nhịn, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

Hoa khôi và nam thần của trường hiếm khi cùng xuất hiện, bạn học xung quanh cũng không vội làm nóng người, đều ngừng lại, đem ánh mắt tò mò hướng vè phía hai người.

"Có tiện không vậy?" Lương Túc Niên hơi bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của cậu.

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Không đâu, vừa hay tôi cũng muốn đi thay, đi thôi."

"Vậy được, cảm ơn."

Nhìn theo bóng hai người sóng vai đi xa, lòng hiếu kỳ khiến bạn học lập tức vây Tiêu Trì lại để tìm hiểu tin tức:
"Tiêu ca, tình huống này là thế nào? Có thể giải thích một chút được không?"

"Quan hệ của Lương ca và hoa khôi trường từ lúc nào lại tốt đến mức có thể mặc quần áo của đối phương vậy? Hoa khôi trường có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nhỉ, cái này cũng có thể nhịn sao?"

"Không phải chứ, lẽ nào bệnh sạch sẽ này cũng nhìn mặt?"

"Đừng có đoán mò." Tiêu Trì nói.

Tuy cậu ta cũng không rõ ràng lắm nhưng là người biết nhiều hơn người khác một chút, cậu ta cũng không thể làm tụt hứng của mọi người: "Hai người họ ở cùng phòng ký túc xá, ở chung lâu bệnh sạch sẽ cũng sinh ra miễn dịch, đừng thấy bất ngờ thế."

"Thật không vậy, bệnh sạch sẽ còn có loại miễn dịch như vậy sao?"

"... chắc vậy? Thế giới to lớn, tôi cảm thấy cũng không phải là không thể."

"Hai người này đứng cùng một chỗ tôi lại thấy rất xứng đôi, là do mắt tôi có vấn đề sao?"
Tiêu Trì nhìn hai bóng lưng phía xa xa, thật ra cậu ta cũng không hiểu lắm, nói thầm: "Mình cũng mang nhiều quần áo mà, sao Lương ca cũng không hỏi mình một câu đã chạy đi cùng Tạ Gia Nhiên rồi?"

Lưu Mao Mao chẳng biết lúc nào đã lắc lư đến bên cạnh cậu ta, sâu xa nói: "Áo của cậu lão Lương mặc được chắc? Phong cách gợi cảm lộ thịt à?"

"..."

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy được mẹ cậu! Đồ chó!!"

-

"Cái này lớn hơn những cái khác một cỡ, cậu mặc chắc là vừa."

Lúc này trong phòng thay đồ cũng không có ai, Tạ Gia Nhiên lấy ra một cái áo màu lam xám ngắn tay đưa cho Lương Túc Niên: "Thay đi, bỏ áo bẩn vào trong cái túi này."

Vải vóc mềm mại dán vào lòng bàn tay, tâm tình Lương Túc Niên có chút khó có thể dùng lời diễn tả được.

Nếu như là mấy ngày trước có người nói cho hắn mặc đồ của Tạ Gia Nhiên, hơn nữa còn là đối phương tự tay đưa cho hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang đùa giỡn hắn.
Không thì tại sao thế giới lại tốt đẹp như thế?

Trong tủ treo quần áo đều có lắp gương, lúc Lương Túc Niên cởϊ áσ Tạ Gia Nhiên không quay đầu lại nhưng cậu có thể nhìn thấy toàn bộ từ trong gương.

Trong phòng mở đèn, so với buổi tối hôm đó, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy nửa người cơ bắp của Lương Túc Niên, đường viền quanh eo...

Ngón tay nhỏ giật giật, vội vã thu hồi ánh mắt, hai tay túm lấy vạt áo.

Mất nửa giây mới lấy lại tinh thần, động tác đột nhiên nghiêm túc.

—— đến cùng cũng không dừng lại, cánh tay nhấc áo T-shirt lên, gọn gàng cởi ra.

Lương Túc Niên mặc quần áo, giương mắt liền nhìn thấy Tạ Gia Nhiên đang cởi trần, khom lưng bỏ áo T-shirt vào túi.

Cậu vận động ít, trên người không có cơ bắp gì, gầy gò, trắng nõn, mười phần có cảm giác của thiếu niên.
Eo rất nhỏ, lúc khom lưng có thể nhìn thấy rõ da lưng đột nhiên xuất hiện đường viền cột sống đẹp đẽ, làn da dưới ánh đèn trong phòng cũng trắng đến phát sáng.

Làm bạn cùng phòng lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng lúc cởi đồ của cậu.

Không thể không nói, cảnh đẹp ý vui.

Người phía sau bỗng ngừng lại, Tạ Gia Nhiên ngồi dậy quay đầu lại, chỉ thấy Lương Túc Niên đang thản nhiên dựa vào bên cạnh, nhướng đuôi lông mày nhìn cậu.

"Làm sao vậy?" Cậu hỏi.

"Tôi nghĩ cậu sẽ không nguyện ý cởi đồ trước mặt người ngoài." Lương Túc Niên nói.

Dù sao hình tượng của Tạ Gia Nhiên ở trong lòng hắn vẫn luôn là tiểu thiếu gia quý giá nội liễm, so với bọn họ để ý nhiều thứ hơn, hắn cảm thấy đây cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Tạ Gia Nhiên lại nói: "Không phải cậu cũng cởi rồi sao?"
Lương Túc Niên liền biết mình suy nghĩ nhiều quá.

Đang cười cười muốn nói gì, lại nghe thấy Tạ Gia Nhiên tự mình thấp giọng nói: "Đúng là không quá nguyện ý, nhưng nếu là cậu thì không sao cả."

Dù sao ôm cũng đã ôm rồi.

Ngữ điệu của cậu không có sự lên xuống, chỉ như đơn thuần thuật lại sự thực khách quan, nhưng rơi vào trong tai Lương Túc Niên vẫn tạo nên một tia cảm xúc dị dạng làm tâm tình hắn chập chờn.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lên cánh tay.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới bạn học cấp ba trong nhà nuôi mèo trong lúc nghỉ hè từng nói với hắn một câu.

Cậu ta thẳng thắn nói với hắn: Cậu không nuôi mèo, căn bản không thể hiểu được lạc thú của việc nuôi mèo.

Con mèo nhỏ đẹp đẽ lại lạnh lùng, đối với ai cũng lạnh nhạt, chỉ có đối với mình vừa mềm vừa dính, lại ở trong ngực của mình không chịu đi, lại ôm cánh tay mình kêu meo meo, cái này gọi là ban ân.
Hơn nữa lại có uy lực mạnh mẽ, trước mặt nó, có là mãnh nam cũng phải ngoan ngoãn cúi người xuống.

Lương Túc Niên từ nhỏ đến lớn chưa từng nuôi động vật nhỏ, không hiểu nổi câu nói này, nhưng bây giờ lại nói, hắn cảm thấy tình huống của mình với chuyện bạn học cấp ba kia nói có chút ý tứ tuyệt diệu.

Không đến mười phần thì ít nhất cũng có sáu, bảy phần.

Cảm giác cũng không tệ lắm, hắn nghĩ.

Có lẽ chờ sau này tốt nghiệp sẽ cân nhắc nuôi một con động vật nhỏ, trải nghiệm cảm giác có thể gọi mãnh nam cúi người xuống ban ân.

Tạ Gia Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lương Túc Niên, cậu gặp một vấn đề lửa xém lông mày—— không tìm thấy áo của cậu đâu.

Rõ ràng đã nhớ là chuẩn bị hai cái áo T shirt ở đây, cho Lương Túc Niên một cái, cái còn lại mãi không tìm được.
Mấy cái quần cộc bị cậu lục đến loạn tùng phèo vướng chân vướng tay, đang muốn đổ ra toàn bộ từ từ tìm, ngoài cửa đột ngột truyền đến một trận tiếng động.

Là tiếng trò chuyện ồn ào, một đám nam sinh đang đi về phía phòng thay đồ này, khoảng cách rất gần, tiếng bước chân đã áp sát cửa.

Vai Tạ Gia Nhiên cứng đờ.

Nhưng mà cậu cau mày, lúc theo bản năng muốn dịch vào phía trong tủ quần áo một chút, liền cảm thấy trên eo có lực.

Lương Túc Niên trầm giọng ném một câu "Đừng nóng vội", lòng bàn tay để trên cánh cửa tủ đồng thời ôm cậu gọn gàng né vào một góc.

Trước khi vai va phải bức tường cứng rắn lạnh lẽo đã đụng phải một bàn tay ấm áp khô ráo.

Trong góc chật hẹp, cậu bị giam giữa bức tường và cái ôm của Lương Túc Niên, bên ngoài, đám nam sinh cũng đẩy cửa đi vào, tiếng cười vui vẻ tràn ngập phòng thay đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.