Cậu Thiếu Niên Ấy Yêu Thầm Tôi Rất Lâu Rồi

Chương 2



3.

Tần Ngự tức giận nói xong, nhìn thấy tôi ở cửa, anh sửng sốt.

Nhận ra mình vừa nói cái gì, Tần Ngự không tự nhiên nghiêng đầu, dập tắt điếu thuốc trong tay.

Trong phòng bao có rất nhiều người, không ai nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy tôi. Tôi trong mắt bọn họ chính là học sinh tốt, sao lại xuất hiện ở nơi như thế này.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, mà tôi chỉ nhìn về phía Tần Ngự.

Vẻ khó xử của cậu thiếu niên vừa nãy đã biến mất tăm, lúc này anh đang uể oải dựa vào ghế, bày ra bộ dáng cười nửa miệng.

Cả người khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, cùng với sự tuyệt vọng trong một khoảnh khắc ở kiếp trước là cùng một người.

Tôi nhìn anh, không thể rời mắt.

Bây giờ tôi mới thật sự cảm nhận được là mình đã sống lại và gặp lại Tần Ngự.

Tôi muốn tiếp tục mở miệng, chào hỏi với anh nhưng vừa mở miệng, tôi không nhịn được mà nghẹn ngào:

“Tần Ngự…”

Giọng nói rất nhỏ nhưng không giấu được sự tủi thân. Cái ôm nóng bỏng trước khi ch*t ở kiếp trước khiến tôi có chút choáng váng.

“Làm cái gì, cậu tìm mình?”

Giọng điệu của Tần Ngự vẫn bình thường như lúc nói chuyện ở kiếp trước.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, tôi phát hiện sắc mặt Tần Ngự có hơi mất tự nhiên, ánh mắt đảo từ trái qua phải, không nhìn tôi.

Tôi khẽ mỉm cười, Tần Ngự che giấu rất giỏi.

Kiếp trước tôi sợ hãi, không dám ngước lên nhìn anh nếu nhìn kỹ hơn chắc chắn sẽ phát hiện bí mật của anh.

Tôi khịt mũi, tiến lên hai bước, ngước mắt nhìn anh:

“Tần Ngự, cậu từng nói về sau sẽ che chở cho mình.”

Bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói mềm mại hơi nghẹn ngào của tôi:

“Có người bắt nạt mình, ngày mai cậu quay về trường bảo vệ cho mình.”

“Cậu không thể nói mà không giữ lời.”

4.

Tần Ngự hơi sửng sốt, nửa ngày vẫn không nói chuyện.

Những người khác trong phòng cũng có biểu cảm không thể hiểu nổi nhìn về phía tôi.

Đường đường là trùm trường vậy mà bây giờ bị yêu cầu đi làm vệ sĩ cho người ta, không khác gì trò đùa.

Tôi không quan tâm bọn họ, cố chấp muốn có câu trả lời.

Bên ngoài có người đang uống rượu trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi bắt đầu hoài nghi bản thân.

Cảm thấy buồn, đôi mắt không nhịn được bắt đầu đỏ lên, ánh mắt tôi dần dần trở nên mơ hồ.

“Xin lỗi, vừa rồi là mình nói đùa thôi, mình đi ngay đây.”

Nói như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn, tôi dùng tốc độ nhanh nhất lau nước mắt, xoay người chuẩn bị chạy ra ngoài.

Nhưng không ngờ tới người cặp sách của tôi đột nhiên bị một sức mạnh kéo lại. Tôi dừng lại, theo quán tính mà xoay người.

“Ai bảo cậu rời đi?”

Tần Ngự ho một tiếng, biểu cảm có chút mất tự nhiên, giữ lấy quai cặp sách của tôi, thế nào cũng không buông.

“Mình cũng không nói là không đồng ý, cậu vội vàng làm cái gì?”

“Ông đây nói lời giữ lời, mới không giống một số người nào đó…”

Tần Ngự lúng túng nói xong, không thèm để ý đến nhóm anh em của mình, liền kéo tôi ra ngoài.

Nhìn cậu thiếu niên cao lớn thẳng tắp trước mặt, lần đầu tôi cảm thấy Tần Ngự không đáng sợ như vậy, thay vào đó là có chút đáng yêu.

Cứ như vậy, cả trường đều biết trùm trường ai cũng không dám chọc vào lại trở thành vệ sĩ cho tôi.

Tôi khát nước, đi đến khu vực lấy nước để uống nước, Tần Ngự đi phía sau tôi. Tôi đói đi siêu thị mua bánh mì, anh cũng đi cùng tôi. Tan học, Tần Ngự đưa tôi đến bến xe bus, miễn cưỡng đi bộ về cho đến khi chiếc xe buýt biến thành một chấm đen trong mắt anh.

Anh bước một bước, quay đầu lại ba lần.

Nhóm anh em của Tần Ngự đều cười nhạo, cả ngày chạy theo một cô gái thành bộ dạng gì.

Nhưng anh chỉ mỉm cười, không nói chuyện, dùng nắm đấm để họ im miệng. Những lúc tôi đi vệ sinh, anh cũng đi theo tôi, đứng cách nhà vệ sinh không xa đợi tôi.

Sau khi sống lại, tôi thật sự làm quen được với Tần Ngự.

Hóa ra thiếu niên nhìn có vẻ cáu kỉnh nhưng tính tình lại tốt hơn bất kì ai. Khi nói chuyện với tôi, giọng điệu tràn ngập sự dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.