“Tôi không biết giáo viên chủ nhiệm đã nói gì, tôi chỉ muốn Tần Ngự làm bạn cùng bàn của tôi.”
Tôi mất hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục đối diện với vẻ mặt đạo đức giả của Thẩm Lễ.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Nhóm anh em của Tần Ngự muốn tới bảo vệ đại ca nhưng khi nghe thấy câu nói đầy khí chất bá đạo của tôi, bắt đầu nháy mắt với Tần Ngự.
Tần Ngự hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt nóng bỏng như muốn chạm vào da thịt tôi khiến tôi hơi xấu hổ.
Vừa nói xong tôi với nhận ra lời mình vừa nói tôi có bao nhiêu mập mờ.
Tôi lặng lẽ nhìn Tần Ngự mới phát hiện khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng.
Trong một lúc, tôi không biết mặt tôi và anh ai đỏ hơn.
Thẩm Lễ lần đầu tiên cau mày, có lẽ những gì tôi và hắn nghe được hoàn toàn không giống nhau cũng có khả năng hắn luôn tự tin vào bản thân, không tin có người có thể từ chối hắn hai lần liên tiếp.
Tôi không quan tâm hắn nghĩ gì, trong mắt và tim đều tràn ngập hình ảnh Tần Ngự.
Đây là lần đầu tiên tôi để lộ móng vuốt sắc nhọn của mình là vì anh.
Một giây trước Tần Ngự còn ngơ ngác giây tiếp theo khuôn mặt phía sau cuốn sách giáo khoa không nhịn được cười.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh hoảng hốt thu lại nụ cười, giả vờ như không để ý chút nào, nghiên cứu những từ mới tiếng Anh trong sách.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Tần Ngự ngốc còn đánh rơi cuốn sách.
10.
Tôi biết mình không có khả năng báo thù Thẩm Lễ, chỉ hy vọng đời này có thể tránh xa Thẩm Lễ, bảo vệ gia đình mình, bảo vệ cả Tần Ngự.
Tôi thầm nghĩ như vậy Thẩm Lễ sẽ không thể làm phiền mình nữa.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp người độc ác như hắn, sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích.
Lúc đầu, tôi vẫn còn từ chối một cách có lý lẽ, nhưng thời gian trôi qua tôi thậm chí còn không muốn kiếm cớ nữa.
Mọi người xung quanh bắt đầu tò mò vì sao tôi lại từ chối người như Thẩm Lễ.
Tần Ngự cũng không hiểu.
Đúng vậy, mặc dù anh có thể nhìn ra tôi chán ghét Thẩm Lễ thậm chí có phần phản kháng.
“Cậu không thích cậu ta à? Vì sao?”
“Mình còn tưởng cậu thích người như vậy?”
“Cậu thật sự không thích à? Không phải chứ.”
…
Trong thư viện, Tần Ngự ngồi bên cạnh, xác nhận nhiều lần với tôi.
Tôi không nhịn được ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh.
Tần Ngự im lặng, bắt đầu học từ vựng.
Một phút sau, anh lại không nhịn được bắt đầu lẩm bẩm.
Tôi không muốn nghe lại cái tên đó, đặc biệt là từ miệng Tần Ngự.
“Tần Ngự, nếu hôm nay cậu không nhớ được mười từ này, lát nữa mình sẽ không đi xem cậu chơi bóng rổ.”
Tần Ngự lúc này trở nên vội vàng, gãi đầu giải thích cho chính mình.
“Đừng, mình không nói nữa là được đúng không, còn biết uy hiếp mình mà mình đã từng nhìn bóng lưng của hai người…”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, mãi đến cuối cùng như nghe thấy tiếng muỗi vo ve, Tần Ngự hơi ngượng ngùng.
Tần Ngự chưa bao giờ sợ đánh nhau bây giờ lại chịu thua trước vài từ vựng tiếng Anh.
Tôi bật cười, nhìn Tần Ngự như chú chó lớn đang chờ đợi chủ vuốt v e.
Tôi không nhịn được, coi anh như Đại Bạch trong nhà.
“Tần Ngự, cậu phải ngoan, lát nữa mình sẽ cổ vũ cho cậu.”
Khi lòng bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại của Tần Ngự, tôi mới hoàn hồn lại.
Tần Ngự thì trái ngược, mở to mắt nhìn tôi, tai anh trong phút chốc đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt càng giống Đại Bạch hơn.
Nhìn xem, ai nói Tần Ngự không tốt, anh tốt đến mức không giống có thật.
Tần Ngự dịu dàng, đến nói chuyện với tôi cũng không dám, hút thuốc cũng chỉ có thể lén lét hút sau lưng tôi.