Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 122: 122: Không Được Công Nhận Có Gì Mà Phải Sợ




Lời nói này của Bảo Ngọc cùng với thái độ này của Hoàng Anh dường như có tác dụng, sự tức giận và lo lắng trong ánh mắt bà Mai như được giảm bớt.
Thấy ánh mắt vừa có chút dỗ dành và đầy nịnh nọt của Hoàng Anh, bà Mai lườm nguýt con trai: "Anh chỉ được cái dẻo miệng mà thôi."
Hoàng Anh đối diện với ánh mắt của mẹ mình mà cười tươi, mở miệng lấy lòng: "Được rồi, mẹ của con không nên tức giận với lo lắng nhiều, không da sẽ có nhiều nếp nhăn hơn đó."
Bà Mai trong vô thức giơ tay sờ lấy mặt mình, xong lại lườm anh thêm lần nữa.
"Nay cũng có sự góp mặt của nhiều người, tý nữa con cũng nên đi chào hỏi qua đấy." bà Mai nhắc nhở anh.
Hoàng Anh vẫn giữ vững nụ cười, đáp: "Con biết rồi!"
Không có nhiều thời gian mà cùng Hoàng Anh và các bạn của anh trò chuyện mà còn rất nhiều chuyện đang chờ, bà Mai liền nói với Bảo Ngọc và Sơn: "Hai đứa cứ cùng Hoàng Anh nói chuyện đi nhé, bác phải ra đằng này chút."
Bảo Ngọc: "Dạ vâng ạ."
Sơn: "Vâng ạ."
Bà Mai rời đi, Sơn đứng đó nhìn cậu bạn thân của mình, ngắm nghía từ đầu đến chận, rồi vỗ vai Hoàng Anh một cái, tặc lưỡi cảm thán: "Người anh em, nay bảnh trai quá.


Từ nãy giờ đã có biết bao nhiêu cô đổ dồn ánh mắt về phía cậu rồi đấy."
Đúng là người giàu có có khác, đồ hiệu đắt tiền từ đầu đến cuối.
Hoàng Anh liếc nhìn Sơn: "Thế không đổ dồn về phía cậu à?"
Sơn lườm nguýt đứa bạn, đáp: "Không ai lọt vào tầm mắt tôi cả."
Hoàng Anh nhìn biểu cảm của Sơn thì không khỏi bật cười.

Bảo Ngọc nhìn biểu cảm của hai người không hiểu sao có cảm giác kỳ lạ.
...
Ông Nguyễn Việt Hùng, em trai chủ tịch Nguyễn Gia, cũng là cậu con trai thứ ba trong dòng tộc, ông ta đứng cùng với con trai cả của mình ở một góc ít người qua lại mà nhắc nhở: "Tý mày biết nên hành xử sao rồi đấy."
Minh Triết gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết một cách rất khó chịu: "Con biết rồi, biết rồi!"
Nhìn cái thái độ này của con trai, máu nóng trong người ông Hùng như muốn tăng lên, nhưng nghĩ lại đây đang là nơi đông người, không cẩn thận sẽ thu hút sự chú ý.

Vậy nên ông phải kiềm chế lại: "Tốt nhất đừng có gây ra chuyện gì làm bẽ mặt bố mày ra.

Nhất là đừng sinh sự với Hoàng Anh."
Lại nhắc đến cái tên mà bản thân mình rất ghét cũng làm Minh Triết khó chịu ra mặt, phản bác lại: "Sao bố phải tỏ thái độ dè dặt với cái thằng nhãi đó thế? Nó là cái thá gì mà từ đầu đến cuối mình phải tỏ thái độ nhún nhường.

Bố cứ thế này bảo sao mong muốn lên nắm giữ chức giám đốc của con không thực hiện được, e rằng cả đời này mong muốn lên nắm giữ vị trí chủ tịch của bố cũng chỉ có trong liên tưởng."
Ông Hùng bị chọc cho tức điên, trừng mắt nhìn con trai: "Thằng ngu, mà bao nhiêu tuổi rồi sao vẫn dốt nát thế hả.


Mày nghĩ thằng Hoàng Anh đó dễ chơi lắm hả.

Chỉ có suy nghĩ được mấy chuyện cỏn con như mày thì làm sao nghĩ được nghiệp lớn được, đó mới là lý do mày không lên chức được đấy.

Chọc giận thằng đó để rồi nó nổi điên lên về Nguyễn Thị tiếp quản vị trí của bố nó thì hỏng việc hết hả."
Minh Triết: "Cũng chỉ là một thằng con trai không được công nhận có gì mà phải sợ, nó chả là cái thá gì cả."
Hết người này đến người kia phải e sợ cái thằng nhãi đó, Minh Triết không thể hiểu nổi mọi người tại sao lại phải e sợ như vậy chứ.

Không phải cũng chỉ là thằng nhãi có hai mấy tuổi đầu hay sao?
Ông Hùng nghe vậy lửa giận phút chốc bừng lên, chỉ thẳng mặt con trai: "Mày câm miệng ngay, tao cấm mày nói lời vừa rồi một lần nữa đấy, ở đây có biết bao người, để ông Quân nghe được là không xong đâu."
Thấy tình hình đang căng thẳng, vợ ông Hùng vội lên tiếng ngăn cản hai bố con: "Được rồi, được rồi cũng là nơi đông người hai bố con muốn nói gì thì để về nhà nói, định để cho cả thiên hạ nghe thấy hết hả?"
Không can lại chắc sắp to tiếng để mọi người nghe hết thấy mất.
Ông Hùng nhận thấy lời vợ mình nói rất đúng, ông hít sâu vài hơi cho bản thân bình tĩnh lại rồi liếc con trai mình: "Mày tốt nhất là ghi nhớ rõ lời tao nói, hành xử cho cẩn thận.

mày không quan tâm đến bộ mặt của mày thì cũng phải nghĩ đến bộ mặt của tao."

Nói xong ông cũng rời đi luôn, tránh ở cùng con trai mình lại thêm tức điên lên.
Tại sao ông lại có thằng con vô dụng như này chứ.

Không những năng lực thấp kém mà lại giỏi đi gây chuyện mà thôi."
Minh Triết không thể nuốt trôi cục tức này, bực bội chửi thề; "Hừ, mẹ kiếp, tại sao lại bắt con phải dè dặt với thằng chó đó chứ.
Vợ ông Hùng nhìn về phía con trai, nghiêm khắc dạy bảo; Bố con đã nói vậy rồi thì nghe lời chút đi.
Nghe vậy thì Minh Triết rất bất ngờ.

Bố mình đã như vậy rồi tại sao cả mẹ cũng như vậy là sao?
Tất cả là do cái thằng đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.