Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 134: 134: Cũng Chỉ Là Lợi Dụng




Minh Anh nhìn về phía Hoàng Anh, trong lòng có chút suy tư.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi, nhưng tạm thời vẫn chưa có lời giải đáp.
Hoàng Anh đứng đó dường như biết cô đang suy nghĩ điều gì, liền mở miệng: "Cô muốn hỏi gì à?"
Minh Anh bị anh hỏi thì có chút giật mình, sau đó vội định thần lại, nhìn anh, ánh mắt đầy kiên định: "Rốt cuộc anh đã biết những gì về tôi rồi?"
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười, ánh mắt hướng về phía sân cỏ rộng lớn ở phía xa: "Cô hỏi vậy là có ý gì?"
"Giám đốc, tôi biết anh hiểu rõ những gì tôi đang nói."
Có thể đã biết tường tận hết rồi cần gì phải giả nai như thế?
"Thế à?" Hoàng Anh quay sang, nhìn cô, nhìn ánh mắt bình tĩnh kia.

Anh thản nhiên đáp: "Từ cơ sở nào mà cô lại khẳng định một cách chắn chắn như vậy?"
Từ cơ sở nào sao?
Minh Anh nhìn chằm chằm anh, đáp: "Toàn bộ sự việc đã diễn ra không phải đã âm thầm khẳng định anh đang lợi dụng tôi rồi sao? Anh cũng không cần phải phủ nhận nữa, sự thật đã quá rõ ràng rồi.


Tôi muốn nói rõ ra điều này để chúng ta thấu rõ điều mình muốn làm mà hợp tác vui vẻ, đem về lợi ích cho nhau thôi."
Hoàng Anh bình tĩnh đáp: "Chẳng cần lý do đó, dựa vào bản hợp đồng tôi và cô ký kết không lâu, chúng ta hợp tác cũng chỉ vì lợi ích cho nhau, và cô là người lợi hơn cả.

Không phải sao?"
"Không phải mọi chuyện diễn ra điều đúng theo kế hoạch mà anh đã định ra sao?"
Hoàng Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng hàm ý sâu xa: "Hoàng Minh Anh, cô là người chủ động nói với tôi hãy lợi dụng cô đi."
Ngay tại lúc căng thẳng giữa hai người leo thang, cô là người chủ động nói vậy.
Minh Anh cứng họng, nhất thời không biết nên nói sao.
Cô còn biết nói gì nữa chứ? Đúng như lời anh ta nói, cô là mở lời trước.
Lúc đó không còn cách nào khác chính cô phải nói vậy.
Hoàng Anh ngừng một chút, lại tiếp tục nói tiếp: "Từ thời điểm cô bước vào A&A, cô đã chấp nhận điều đó.

Từ thời điểm cô đề nghị tôi ký hợp đồng, cô đã chấp nhận lún sâu rồi.

Hết thảy, cũng là do cô tự quyết định thôi."
Khi hợp đồng được ký kết, anh chưa từng ép cô điều gì.
Minh Anh nghe vậy đơ người trong chốc lát.
Đúng vậy, anh ta nói không sai chút nào.
Nhìn biểu cảm biến hóa trên gương mặt cô, khóe môi anh không kìm nổi nâng lên, đáy lòng tò mò, hỏi tiếp: "Vừa nãy là cô hỏi tôi đã biết những gì về cô.

Giờ tôi cũng thật sự thắc mắc, cô đã biết gì về tôi rồi?"
Minh Anh cười nhạt: "Tôi thì có thể biết được điều gì chứ?"
Biết được điều gì? Là anh là công tử hào môn thế phiệt, là người có thù gì đó với Phan Thị, là người thâm sâu khó lường, hay còn lý do nào nữa chứ?

Hoàng Anh để cây gậy đánh gold sang một bên, đút tay vào túi quần, nói: "Cô có tư duy, có trí thông minh lanh lợi, cũng có năng lực tốt, nhưng cô nên biết áp dụng sao cho hiệu quả.

Không thì chính những ưu điểm của cô cũng đem lại nguy hiểm cho chính mình.

Như mớ bùng binh của cô với Phan Thị vậy, đó là bài học của cô nên nhớ."
Minh Anh cảm thấy anh đang chọc phải cái mụn nhọt của mình, làm cô nhớ đến buổi tối hôm nọ bị anh bắt bài cô có liên can đến Phan Thị, trong lòng có một sự phẫn uất, không cam chịu để người khác nắm thóp mình, khi bản thân luôn phải nhún nhường.
Cô không phục, cô không phục!
"Anh đã biết gì về tôi mà lên tiếng dạy bảo tôi như thế?"
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có vài phần giễu cợt: "Lý do sao? Lý do cô là con dâu hụt của Phan Thị, là kẻ nắm giữ nhiều bí mật của Phan Thị, hay là lý do nào khác nữa.
Con dâu hụt Phan Thị?
Bí mật của Phan Thị?
Trong nháy mắt, cả người Minh Anh cứng đờ, không thể tin nổi.
Những bí mật của cô, anh ta đúng là đã biết rõ hết?
Biết rõ cô nắm rõ bí mật của Phan Thị, thì cô không bất ngờ lắm.

Nhưng đến mức biết rõ cô là bạn gái cũ Gia Bảo, cô không ngờ tới trường hợp này.
Rốt cuộc người đàn ông này, đã biết những gì rồi?
Hoàng Anh đảo ánh mắt ra khỏi người cô, tiếp tục nói: "Đúng như lời cô nói, chúng ta nên biết mục tiêu của đối phương, để cùng hợp tác vui vẻ, đôi bên có lợi."

Đã đến bước này, Hoàng Anh cũng đoán rằng cô cũng đã biết được khá nhiều chuyện, vậy cho nên cứ rõ ràng một chút đi.
Minh Anh ngước mắt nhìn anh, nhìn người đàn ông vẫn giữ nụ cười kia.

Bề ngoài anh ta ăn mặc lịch lãm, trông có vẻ cao quý, sang trọng, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh như vậy, nhưng không biết rằng bên trong anh ta đang tính toán điều gì nữa.
"Anh thật đáng sợ."
"Cô cũng không còn đường để quay lại rồi." Hoàng Anh lạnh lùng đáp lại, sau đó quay người rời đi.
Minh Anh đờ đẫn đứng đó, nhìn bóng dáng anh từ từ biến mất trong tầm mắt cô, đáy lòng ngổn ngang.
Đúng vậy, không còn đường quay đầu rồi.
Cô đã tự mình lún sâu vào chuyện này, tự mình trói chặt chân mình trong gần sáu tháng tới.
Hóa ra, cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.

Thế giới này khắc nghiệt như vậy mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.