Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 196: 196: Hàm Chứa Ý Tứ Cảnh Cáo




Sau khi cùng bên nhà thầu bàn bạc rất nhiều chuyện, lợi thế hiện tại đang ở phía A&A.
Bằng chứng rõ ràng trước mắt, muốn chối cũng không chối một cách dễ dàng được.
Hoàng Anh và Minh Anh lên xe trở về công ty, cô vừa thắt dây an toàn vừa cảm thán: “Hôm nay sợ thật đó chứ? Suýt chút nữa cái giàn giáo kia đã rơi trúng người rồi.

May là tôi vô tình để ý đấy.”
Đúng là Minh Anh vô tình nhìn thấy không thì không biết hiện tại hai người đã ra sao rồi, Hoàng Anh cũng thắt dây an toàn, hỏi cô: “Cô nghĩ xem đây và vô tình hay cố ý?”
Minh Anh nghe vậy thì nhất thời hiếu kỳ, hỏi anh: “Anh đang nghĩ sự việc này là có người cố ý? Không phải chứ, thế này thành ra là giết người một cách quá lộ liễu à?”
Vừa mới không may xảy ra vụ việc tai nạn công trường còn rùm beng đủ chuyện, nếu tính hại người thì vào thời điểm này không phải quá vô lý hay sao?
“Lúc giàn giáo rơi xuống lại đúng lúc ông ta rời đi, không phải là rất khả nghi sao?” Hoàng Anh bình tĩnh nói.
“Nhưng mà…" Minh Anh vẫn cảm thấy có phần khó hiểu: "Sao ông ta phải làm vậy chứ? Thật sự vẫn rất còn nhiều nghi vấn.”
Hoàng Anh gật đầu đồng tình quan điểm: “Đúng là vẫn còn nhiều nghi vấn.”
Minh Anh bắt đầu khởi động xe, lái xe đi: “Chúng ta cũng là những người làm ăn kinh doanh bình thường, chắc không đến nỗi là phải bị người ta phục kích truy sát như này đâu nhỉ.”
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười, nhìn cô: “Cô đoán xem.”
Minh Anh: “…”

Từ lúc gặp tên này mà bao nhiêu rắc rối ập đến.

Đúng là đáng sợ quá đi mất.
Ngay khi cái bản hợp đồng kia kết thúc phải nhảy việc ngay, ở cùng anh ta là y như rằng có vấn đề.
Minh Anh lái xe trở về công ty, Hoàng Anh ngồi bên cạnh ghế lái xem tài liệu, lúc này điện thoại của anh liền kêu lên.
Hoàng Anh liền cầm điện thoại lên nghe, Bảo Ngọc ở đầu dây bên kia lập tức nói.
Không biết Bảo Ngọc nói gì khiến lông mày Hoàng Anh nhíu chặt lại, nghi hoặc nói: “Cái gì cơ?”
Minh Anh nghe vậy thì khẽ liếc nhìn anh, liền thấy anh nhíu mày thật chặt.
Có việc gì sao?
Đầu dây bên kia tiếp tục nói tiếp, sau cùng, Hoàng Anh cũng mở miệng: “Được rồi, anh sẽ về công ty ngay.”
Minh Anh ở bên cạnh ngờ vực.

Về công ty ngay?
Vậy là có chuyện gì đó thật sao?
Hoàng Anh cúp điện thoại rồi để sang một bên, anh ngước mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, tay khẽ day trán.
Sau khi nghe điện thoại xong, trông Hoàng Anh có vẻ mệt mỏi.
Minh Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi dè dặt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hoàng Anh buông tay xuống, quay đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Đúng là có chuyện.”
Nghe anh nói vậy không hiểu sao cô có phần lo lắng: “Chuyện gì vậy?”
"Hồ sơ thiết kế khu nghỉ dưỡng của chúng ta hoàn toàn giống với hồ sơ thiết kế của công ty Mircle.”
Minh Anh hoàn toàn bất ngờ, không tin: “Hả?"

Chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại đến.
Sự việc lần này đang gây ra một ngọn sóng lớn trong công ty.
Khu nghỉ dưỡng tại thành phố X là một trong những dự án trọng điểm của A&A, sau thời gian lập ý tưởng thiết kế và hoàn thiện hồ sơ thiết kế.


Công ty còn chưa kịp nộp hồ sơ lên Sở xây dựng để xin được phê duyệt thì có thông tin công ty nộp thiết kế dự thi cuộc thi kiến trúc quốc gia với nội dung gần như giống nhau một trăm phần trăm.
Giữa công ty này với công ty khác, bản thiết kế giống nhau là một điều tối kỵ.
Giống nhau đến vậy thì chỉ có thể một trong hai bên đạo nhái ý tưởng của bên còn lại, chứ ngoài lý do này ra thì chẳng còn lý do nào hợp lý hơn cả.
Bản thiết kế này những người biết đến ngoài Hoàng Anh, Bảo Ngọc thì chỉ còn có ba người phụ trách thiết kế là Minh Anh, Kiều Vy và Gia Hân.
Hoàng Anh và Bảo Ngọc thì không thể liên quan đến vụ này được.

Vậy nên chỉ còn ba người là thuộc diện tình nghi.

Những nhân viên khác không phải là không có khả năng, nhưng xác suất trường hợp này rất nhỏ.
Ngay sau khi sự việc nổ ra, sau thời gian đánh giá mức độ nghiêm trọng của vấn đề cả ba người thuộc nhóm thiết kế vào văn phòng giám đốc trình diện.
Hoàng Anh ngồi trước bàn làm việc, xoay xoay cái bút trong tay, nhìn ba người đang ngồi kia, hỏi: "Kiều Vy, sự việc lần này không biết nguyên do từ đâu nhưng tôi có một câu hỏi dành cho cô.

Cô có dám chắc ý tưởng thiết kế lần này của cô là ý tưởng của bản thân chứ không phải đi đạo nhái bên khác?"
Kiều Vy nghe vậy lập tức đáp, giọng điệu hết sức chắc chắn: "Thực sự là ý tưởng của tôi, tôi không hề đạo nhái ý tưởng ở đâu cả.

Sao tôi có thể đạo nhái ý tưởng của người khác rồi tự biến thành của mình chứ.


Đạo đức nghề nghiệp của tôi không cho phép mình làm vậy."
Đạo nhái là điều tối kị nhất trong thiết kế, ai trong nghề cũng hiểu rõ cả.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía Kiều Vy.

Như muốn xem xem cô có đang nói sự thật không.

Qua một lúc, anh nói tiếp.
"Sự việc lần này xảy ra, có hai nguyên do có thể xảy ra, một là bên chúng ta sao chép từ bên Mircle, còn lại là chính trong công ty có người đã đem thông tin này ra ngoài.

Tôi muốn hỏi lại ba người, mọi người có liên can đến sự việc này không? Đây cũng là cơ hội cuối cùng mà tôi dành cho người đó."
Trong câu nói của anh hàm chứa ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Nhận lỗi sớm thì còn được khoan hồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.