Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 47: 47: Không Thể Tha Thứ




Một căn biệt thự nằm độc lập giữa dải đất rộng ngút ngàn ở vùng ngoại thành.

Hoàng Anh vừa lái xe tới cổng, cánh cổng vốn đang đóng kín tự động mở, lập tức có bảo vệ chạy ra, cung kính cúi người: "Cậu chủ!"
Hoàng Anh không thèm quan tâm đến thái độ kẻ kia ra sao, đạp thẳng chân ga đi vào.
Lòng vòng một đoạn, anh đỗ xe bừa một chỗ, mở cửa xe đi ra, bước được vài bước, một người phụ nữ trung niên từ bên trong vui vẻ đi ra đón anh.
"Con trai về rồi!"
Nhìn thấy người trước mặt, anh lập tức mỉm cười: "Mẹ!"
Bà Mai đi đến trước mặt anh, nhìn cậu con trai lâu ngày không gặp, giọng nói có vài phần trách cứ: "Con nói con xem, đã bao lâu rồi giờ mới chịu về nhà một bữa, mẹ không giục con, chắc con quên lấy căn nhà này rồi mất!"
Hoàng Anh mỉm cười, lấy lý do xoa dịu: "Dạo này con bận việc thật mà!"
Bà Mai đương nhiên là không tin câu lý do trăm lần như một của Hoàng Anh, khẽ lườm anh: "Bận cái gì mà bận, lại chỉ biết lôi lý do ra mà thôi."
Mọi lần lấy chiêu này là thật, nhưng dạo gần đây anh cũng rất bận rộn chuyện công ty, đó cũng là sự thật.

Nhưng ai bảo lúc trước nói dối nhiều quá cơ, bây giờ mẹ anh không chịu tin cũng là lẽ thường tình.

Cũng có thể nói là tự làm tự chịu đi.

"Con đùa gì mẹ đâu, công ty dạo này bận thật, không tin mẹ có thể hỏi Bảo Ngọc, vì chuyện công ty em ấy cũng bận lây kia kìa."
Nói đến Bảo Ngọc, độ tin cậy có vẻ được nâng lên cao một chút, bà lườm anh thêm cái nữa: "Thôi không nói được anh.

Nào, vào nhà thôi, mẹ đã sai người nấu toàn món con thích rồi đấy, chờ tới trưa là ăn thôi!"
Hai mẹ con cùng nhau vào trong nhà, Hoàng Anh liếc qua một lượt, không thấy mặt người mình cần tìm, lỡ buột miệng hỏi: "Ông ta đâu rồi!"
Bà Mai nghe xong liền hiểu, giải thích cho anh: "Bố con hẹn người bạn đi đánh gold, tới trưa sẽ về thôi.

Không thấy ông ấy, nên con thấy tụt hứng à!"
Hoàng Anh lập tức phản bác, không công nhận lời mẹ nói: "Tụt hứng cái gì chứ, không có ông ta thì càng thoải mái hơn thôi."
Hiếm có lần gặp ông ta mà không cãi cọ một trận, rồi lại lời lo tiếng nhỏ, mất hòa khí gia đình.

Không gặp mặt vẫn là thoải mái nhất.
Con trai nói vậy, bà Mai không giấu nổi chút buồn phiền, khuyên giải cho anh nghe: "Hoàng Anh, cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, mọi chuyện cũng đã qua, con không thể tha thứ cho bố con sao?"
"Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ còn nhắc làm gì nữa." Hoàng Anh khẽ cúi đầu nói, mong muốn che đi biểu cảm trên gương mặt để mẹ mình không thấy, nhưng đối với bà chi tiết này đâu dễ bỏ qua, càng thấy anh như vậy, bà càng đau lòng:
"Lần nào con cũng thế, lảng tránh vấn đề cả.

Đó giờ chỉ là quá khứ mà thôi."
"Con biết mà.

Được rồi, dạo này mẹ có chăm sóc tốt cho bản thân không đấy, con không thường xuyên ở nhà, mẹ phải chú ý vào đó."
Lại như mọi khi, vấn đề bị gạt sang một cách rất khéo léo, vừa có chút gì đó ý tứ, cũng vừa có chút gì đó thẳng thắn, cái tính thương con lại trỗi dậy trong lòng.

Vậy nên bà Mai cũng không thúc ép anh nữa.
"Mẹ biết mà, mẹ chăm sóc cho bản thân tốt đến mức con không tưởng được đâu, à đúng rồi, mẹ có cái này muốn cho con xem." nói xong bà Mai vội đứng lên, đi về phía tủ, lấy ra một xấp dày nhỏ hơn lòng bàn tay một chút.
Hoàng Anh nhìn thế có chút khó hiểu, không hiểu bà định làm gì, đem đến cho anh thứ gì.


Lúc bà lại gần ánh mắt anh như có như không liếc tới, thoáng nhìn qua thấy đó là một xấp ảnh có mái tó dài của con gái, anh lập tức từ chối: "Ôi thôi mẹ ơi, cái này con không cần đâu!"
"Con biết mẹ định đưa gì hay sao mà từ chối hả?" bà Mai khó hiểu nhìn anh, nắm chặt thứ trên tay, có chút cảnh giác.
Đương nhiên là biết rồi, đâu cần mẹ anh nói ra đâu, sự việc sờ sờ trước mặt đã giải thích cho tất cả rồi.
"Mẹ à, con trai mẹ giờ nhận ra độc thân đã là chân ái rồi, mẹ đừng bắt con đi xem mắt có được hay không? Mấy lần đó cũng có kết quả đâu, lại làm mẹ tốn công ra."
"Đúng thật là chưa kịp làm gì mà đã kịp tóm đuôi rồi!" bị con trai nhìn thấu như vậy, người làm mẹ đúng là thấy bực bội quá đi.
"Con vẫn còn trẻ mà, mọi chuyện cứ từ từ."
"Nhưng mà con thử xem những bức ảnh này đi, đều xinh đẹp, con nhà gia giáo, còn rất..."
Không đợi bà Mai hết câu, anh liền cắt ngang ngay: "Mẹ, chuyện tình cảm của con, con muốn tự mình quyết định, hãy cứ để thuận theo tự nhiên đi."
"Sau lần kia mẹ đã hoàn toàn mất niềm tin về con mắt của con rồi.

Mẹ mong muốn cho con gặp những người này vì chúng ta còn biết về gia đình cô ấy thế nào, người tốt hay không, cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
Vốn dĩ ban đầu bà đã phản đối anh với cô ca sĩ diễn viên kia yêu nhau rồi, nhưng do anh hết lần này đến lần khác thuyết phục nên bà cũng mới đồng ý.

Tưởng rằng vốn còn hái được trái ngọt, ai dè còn bị con gái người ta đá đi một cách không thương tiếc cơ chứ.

Con trai vừa bị tổn thương vừa bị mất thời gian cho một kẻ không xứng nữa.
Bị nói đúng chỗ tan nát trong tim, đáy lòng anh có chút nhộn nhạo: "Ai cũng có sai lầm mà, đảm bảo lần sau không có lặp lại đâu."
"Anh chỉ có được cái dẻo miệng thôi.


Rồi, muốn làm nào thì tự làm đi."
Tình hình có vẻ như không ổn, anh bật cười nhìn mẹ mình: "Mẹ giận con đấy à?"
Bà Mai để xấp ảnh lên bàn, quay mặt đi chỗ khác: "Tôi nào dám giận anh!"
Phụ nữ có một cái rất kỳ lạ, dẫu bên trong giận cực kỳ nhưng bên ngoài vẫn phải cố tỏ thái độ không giận mới được.

Mẹ anh cũng như vậy, đã trung tuổi rồi mà cảm giác nhiều lúc cũng như lứa trẻ tuổi đôi mươi vậy.

Có lẽ với nhiều người như vậy thật mất mỹ quan, nhưng thực ra, đây là cách con cái với cha mẹ gắn bó gần gũi với nhau hơn: "Được rồi, đảm bảo với mẹ trước ba mươi tuổi, mẹ sẽ cháu bế.

Vậy nên không cần phải nhọc lòng gì cả."
"Chờ anh không biết đến bao giờ đây?"
"Cái gì cũng phải từ từ mà, con cũng phải có thời gian để tìm một con dâu tốt cho mẹ chứ!"
"Đừng lặp lại sai lầm cũ là được."
"Đó là điều đương nhiên.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.