Bởi vì tính cách của mình, Kỳ Gia không thích tiếp xúc tay chân với người khác, ngày thường bị bạn bè khoác vai một cái thôi cũng khiến cậu khó chịu không thôi. Sau này đã ở bên Phó Tư Diễn rồi, cậu lại hận không thể dính trên người hắn cả ngày. Phó Tư Diễn lúc đầu chỉ coi như vậy là làm nũng thôi nhưng sau này mới phát hiện đây là phương thức yêu của Kỳ Gia. Kỳ Gia chỉ thật sự mở cửa lòng khi đã phụ thuộc vào người đó, vì vậy dù Kỳ Gia không nói nhưng chỉ cần Kỳ Gia ở bên hắn, hắn đều có thể hiểu rõ tất cả.
Từ nghìn năm trước, người xưa đã biết dùng từ ngữ hoa mỹ để mô tả những hành động thân mật như tiếp xúc da thịt thân mật, hôn vành tai, đó là cực điểm của sự triền miên. Kỳ Gia chưa từng nghĩ rằng có ngày mình lại chìm vào dục vọng như vậy. Cậu hôn Phó Tư Diễn như một con thú non gặm cắn môi hắn, rồi rụt rè đưa đầu lưỡi vào khoang miệng hắn, quấn lấy lưỡi người kia. Cậu nhắm nghiền mắt lại, lông mi khẽ run, nỗi khát khao Phó Tư Diễn trong người cậu lại càng bùng cháy mạnh hơn. Kỳ Gia động tình vừa thanh thuần lại phóng đãng, Phó Tư Diễn có lẽ cả đời cũng không quên được hình ảnh này.
Kỳ Gia ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ở chỗ này của em, anh cũng là quan trọng nhất.”
“Em không Từ Thanh Tranh không phải vì thân phận của em ấy, chỉ là không tìm được cơ hội thôi. Em không quá am hiểu việc cư xử với nữ sinh, sợ sẽ làm em ấy xấu hổ, mất hết mặt mũi. Trên đường về, khi em nói với em ấy, em ấy rất kinh ngạc, hình như có chút khổ sở.”
Kỳ Gia lấy điện thoại ra, “Sau khi về nhà, em ấy đã nhắn tin cho em này, anh xem đi.”
Phó Tư Diễn cầm lấy, xem tin nhắn của Từ Thanh Tranh.
Từ Thanh Tranh: Học trưởng Kỳ Gia, ban nãy lúc trên xe em có chút không tỉnh táo, do không ngờ được anh và học trưởng kia lại là người yêu của nhau. Xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Lúc trước, đúng là em có chút hảo cảm với học trưởng, có điều chỉ là hảo cảm thôi ạ. Học trưởng không cần để lòng đâu, Thanh Tranh tuyệt đối không tranh cướp gì đâu. Học trưởng có thể coi như chưa có gì xảy ra được không ạ? Cơ mà học trưởng cũng nhớ phải sửa luận văn giúp em đó, hì hì! Học trưởng với người kia rất xứng đôi và rất dũng cảm, chúc hai người hạnh phúc. (Em hứa là sẽ không nói với ông bố già cổ hủ của em đâu, Thanh Tranh kín miệng cực kì, học trưởng cứ yên tâm!)
Phó Tư Diễn im lặng một lúc lâu sau.
“Anh biết là em rất bị động, làm gì cũng bình bình không nóng không lạnh, nhưng anh phải hiểu là đối với nguyên tắc của bản thân, em tuyệt đối không thay đổi.” Kỳ Gia nói: “Anh chính là nguyên tắc của em.”
Phó Tư Diễn nghe xong trong lòng bỗng nổi lên một trận chua xót, hắn vươn tay xoa mặt Kỳ Gia, xoa thân thể cậu, từng chỗ một để cảm nhận nhiệt độ ấm nóng của cậu, cuối cùng là đặt tay lên ngực Kỳ Gia ngay tại vị trí trái tim, rồi ghé đầu lên để nghe từng nhịp đập nơi trái tim cậu. Trong một khoảnh khắc, cả căn phòng bỗng nhiên chỉ còn lại tiếng đập con tim của Kỳ Gia.
Một lúc sau, Kỳ Gia nghe thấy Phó Tư Diễn nói: “Chúng ta kết hôn đi, đi New York đăng ký kết hôn, hay là Hà Lan, Pháp nữa, hay là nước nào cũng được.”
Giấy đăng ký kết hôn đối với Kỳ Gia thoạt nghe rất xa lạ, cậu từng cho rằng cả đời này mình không có cơ hội để cầm nó nên cậu bèn hỏi: “Tờ giấy đó quan trọng vậy sao?”
Phó Tư Diễn nói: “Anh cũng không cảm thấy nó quá quan trọng. Chỉ là lúc trước trên mạng có thấy một cặp đôi khoe giấy đăng ký kết hôn của họ tại New York, cả hai đều mang nhẫn cùng nhau cầm tờ giấy đó, nhìn như thể cả hai đều được tất cả mọi người công nhận, hiện tại có thể thoái mái cùng nhau đứng dưới ánh mặt trời.”
Một tấm giấy chứng nhận, một chiếc nhẫn, hoặc là một số hình thức vô nghĩa cũng không đại biểu cho cái gì cả. Kết hôn được thì cũng có thể ly hôn được, được mục sư chúc phúc trong lễ đường cũng không thể đảm bảo cả hai có thể thủy chung bên nhau cả đời. Thế nhưng nếu không có những thứ này, mọi thứ lại như thiếu gì đó. Con người bản chất vốn tham lam, vừa không muốn bị bại lộ dưới ánh mặt trời lại vừa khát khao chìm đắm trong cái ấm áp của nó.
Kỳ Gia đang muốn nói ở nước ngoài lĩnh giấy kết hôn thì về tới đây có ai thừa nhận đâu? Nhưng cậu không nỡ, cậu thấy thần sắc đầy khát khao của Phó Tư Diễn, cậu liền cảm thấy chỉ cần là được ở bên người này thì thế nào cũng đều được cả. Cậu gật đầu, lén lút dụi dụi vào áo ngủ của Phó Tư Diễn.
Lời cầu hôn của Phó Tư Diễn đơn giản đến mức tưởng chừng như tùy tiện đùa giỡn nhưng Kỳ Gia xưa nay chưa bao giờ hoài nghi sự chân thành của hắn.
Phó Tư Diễn vươn tay đặt Kỳ Gia dưới thân, Kỳ Gia ngăn cản nói: “Ngày mai anh còn phải dậy sớm đó.”
“Xế chiều nay anh đã làm hết công việc ngày mai rồi, anh đặc biệt vì em mà để trống một ngày đấy.”
“Thật à?” Kỳ Gia lúc này mới thả lỏng bản thân, vươn tay ôm Phó Tư Diễn rồi hôn lên cằm hắn.
“Thật sự là quá lâu rồi không giúp em, nhìn bảo bối của tôi gấp gáp chưa kìa.”
Phó Tư Diễn khẽ cười một tiếng, mở cúc áo ngủ Kỳ Gia ra, để lộ ra lồng ngực trắng mịn, hắn cúi người xuống ngậm lấy hai hạt đo đỏ trên ngực cậu. Kỳ Gia không nhịn được rên lên, cậu vặn vẹo người, chủ động thò tay vào trong quần Phó Tư Diễn, mò đến thứ đang nóng rực và căng trướng của hắn.
“Muốn giúp anh sao?” Phó Tư Diễn trêu Kỳ Gia.
“Ừ, muốn em dùng nơi nào để giúp đây?” Kỳ Gia ném ngượng ngùng qua một bên, hai cái chân nhỏ nhắn vòng qua eo của Phó Tư Diễn, hướng ánh mắt mơ màng nhìn Phó Tư Diễn: “Chỗ nào cũng được hết.”
Kỳ Gia còn chưa dứt lời đã cảm giác được bên dưới mình bị đỉnh đến đau. Phó Tư Diễn cởi quần ngủ của cậu ra, rồi mạnh mẽ đỉnh hai cái như muốn phạt cậu. Cả mặt cậu đỏ ửng lên. Phó Tư Diễn đưa ngón tay vào bên trong ẩm ướt của cậu, cắn vành tai cậu thì thầm: “Lần này trước tiên là dùng cái miệng phía dưới đi, ngày mai thì miệng nhỏ xinh cũng phải dùng đấy.”
Kỳ Gia ôm mặt, gật đầu lung tung. Phó Tư Diễn làm công tác mở rộng, chậm rãi từ từ, chỉ lo Kỳ Gia sẽ bị thương tổn. Kỳ Gia vặn vẹo không chịu được nữa, đành cầu xin hắn nhanh tiến vào. Phó Tư Diễn không nghe theo, trêu chọc thêm một lúc nữa mới gác hai chân cậu leo eo mình rồi từ từ chen vào. Kỳ Gia có thể cảm nhận được cái thứ nóng rực kia ở miệng huyệt, đang từ từ từng chút một ép chặt vào vách thịt của cậu.
Khi Phó Tư Diễn mạnh mẽ tiến vào, tại nơi tiếp nhận thứ đó của hắn, một cảm giác như điện giật truyền thẳng đến đầu cậu. Khoảnh khắc lên đỉnh, Kỳ Gia đột nhiên mở mắt, vô thức kêu lên “Chồng ơi”.
Trái tim Phó Tư Diễn chấn động, rung động cực độ, mấy giây sau, hắn phát điên lên mà đẩy đưa thật mạnh, như muốn nghiền nát cả linh hồn của Kỳ Gia, miệng huyệt bị mài đến nóng bỏng lẫn đau đớn, cậu khóc lóc xin Phó Tư Diễn chậm một chút, Phó Tư Diễn lúc này như không nghe thấy gì nữa, một lòng hung mãnh như muốn khảm Kỳ Gia vào thân thể mình.
Phó Tư Diễn liền ghé vào lỗ tai cậu nói gì đó, Kỳ Gia cũng nghe không rõ, lại không biết Phó Tư Diễn tính toán chơi trò gian manh gì. Cả hai chân cậu đang tê cứng, cậu đang định kêu hắn ngừng lại thì ngẩng lên bắt gặp ngay hình ảnh Phó Tư Diễn nằm trên người cậu, trán ướt mồ hôi, đôi môi hồng hồng, trong mắt hắn đều là hình ảnh của cậu, bộ dáng khiến cậu yêu không thôi.
Kỳ Gia nghĩ hay là quên đi, nam nhân tốt như vậy, chiều hắn một chút cũng không sao. Cậu liền ôm cổ hắn, bắt đầu chìm vào nụ hôn mới. Lúc kết thúc, Kỳ Gia mơ màng thấy hình như trời sắp sáng luôn rồi, cả hai lại quên tắt báo thức, thế là chưa đến 8 giờ đã bị chuông báo reo inh ỏi.
Kỳ Gia là người có đồng hồ sinh học cục kì nghiêm chỉnh, tỉnh rồi sẽ không ngủ lại được nữa. Cậu buồn bực không thôi, nằm một lát, rồi định dậy làm đồ ăn sáng. Phó Tư Diễn còn ngủ, hai tay vẫn đang ôm chầm cậu. Kỳ Gia thật vất vả mới gỡ được hai tay hắn ra, vừa định ngồi dậy thì thấy hậu huyệt đột nhiên vừa xót vừa tê rần, đưa tay xuống thì thấy thứ đó của Phó Tư Diễn vẫn còn cứng rắn nằm trong hậu huyệt của mình.
Cậu không quen cảm giác có dị vật trong người, hơn nữa hôm qua hai người phát điên, làm đến mức phía sau gần như không còn cảm giác.
“Phó Tư Diễn!” Cậu vừa cất tiếng thì phát hiện cổ họng mình khàn đặc.
Phó Tư Diễn trở mình, ừ một tiếng.
“Anh rút ra xem nào, đừng nói là cắm trong đây cả đêm nha?” Kỳ Gia đẩy đẩy Phó Tư Diễn ra, ngược lại hắn càng dán sát vào cậu hơn.
“Không nhớ nữa.” Phó Tư Diễn lẩm bẩm trả lời, rồi dụi đầu sau gáy Kỳ Gia, “Sau khi em ngủ rồi, anh đã ôm em đi tắm rồi, đừng lo.”
Kỳ Gia ôn tồn dỗ dành: “Em không nói cái này, anh rút ra có được không?”
Phó Tư Diễn cười một tiếng, đỡ eo Kỳ Gia rút ra. Nhất thời cậu cảm giác phía sau một trận trống rỗng ùa đến. Cậu suy nghĩ gì đó một lát rồi quay người ôm lấy Phó Tư Diễn, thì thầm hỏi nhỏ bên tai hắn.
Phó Tư Diễn nghe xong, trong nháy mắt đầu óc tỉnh táo, nhìn người đang xoắn xuýt trong lồng ngực, sửng sốt một lúc rồi bắt đầu cười to, Kỳ Gia tức giận đánh hắn, “Em đang nghiêm túc hỏi anh đó! Không được cười!”
“Được được được anh không cười, bảo bối em cũng đáng yêu quá đi.” Phó Tư Diễn đưa tay xuống bóp mông cậu, còn lưu manh ấn ấn lên hậu huyệt cậu, cúi đầu nhìn Kỳ Gia đang đỏ mặt nói: “Yên tâm, khít thế này thì lỏng làm sao được? Không có đâu bảo bối à.”
Kỳ Gia xấu hổ muốn chết, vùi đầu trong ngực Phó Tư Diễn. Hắn cười cười ôm chặt lấy cậu.