Trước khi đưa Đan Đan đi ăn điểm tâm, Ngô Kỳ thấy Tề Tranh và Bùi Thanh Phi dắt nhau đến ngồi trên chiếc ghế trên bãi cỏ, nhìn dáng vẻ này thì thấy như là hai người đang hết sức bình an, năm tháng thật tĩnh lặng vậy.
Ngô Kỳ thầm nghĩ, tốt nhất là không nên quấy rầy hai người này, bởi vậy cô quyết định không đi ra chào hỏi, mà mang theo Đan Đan đi đường vòng sang lối khác.
Thật không ngờ được là, hai người bọn họ đã ăn xong bữa điểm tâm, đi lấy sách vở, thậm chí còn ghé vào một cửa hàng nhỏ trong trường đại học Thụy Văn mua một cái đèn lồng màu đỏ để cho có cái không khí của ngày lễ Giáng sinh nữa.
Vậy mà khi trở về vẫn nhìn thấy hai người kia giữ nguyên cái tư thế ban đầu, cứ như là không có cả một chút dịch chuyển vậy.
Thật sự là nhịn không được nữa, trên đường Ngô Kỳ cùng Đan Đan đi qua bên cạnh hai người này cô bước qua để hỏi: "Các cậu định ngồi ở đây thêm bao lâu nữa?"
Tề Tranh nhìn cô mà cười, trong khi đó Bùi Thanh Phi lại dựa đầu lên trên vai Tề Tranh, đôi mắt nhắm lại ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Tề Tranh đưa ngón trỏ đặt trên bên môi, làm động tác im lặng, sau đó cô mới dùng khẩu hình để trả lời Ngô Kỳ: "Chúng tớ có thể ngồi đây cả ngày."
Từ trước đến nay Tề Tranh vẫn luôn là một người làm việc khoa học, rõ ràng.
Trước khi đến đây cô đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ: hôm nay làm cái gì, ngày mai làm cái gì, buổi sáng đi nơi nào, xế chiều sẽ đi đâu.
Chỉ tiếc là cái món quà dành cho lễ Giáng Sinh này đã hoàn toàn phá nát bản kế hoạch hết sức công phu kia của cô.
Giây phút ngay trước khi Bùi Thanh Phi xuất hiện, Tề Tranh vẫn còn đang tiếp tục sắp xếp lại kế hoạch ở trong đầu, lát nữa mình làm thế nào để khoảng thời gian còn lại không đầy một ngày bên nhau này của hai người trôi qua cho thật có ý nghĩa.
Nhưng đến khi hai người gặp được nhau rồi, bao nhiêu ý tưởng tốt đẹp vừa có trong đầu Tề Tranh lập tức trở nên trống rỗng.
Đại học Thụy Văn rất náo nhiệt, cầu Than Thở cũng rất đẹp.
Cho dù hiện tại đang là mùa đông nhưng được bước chân đi trên đường phố của A quốc nhất định là việc làm hết sức thú vị rồi.
Nhưng vào giờ phút này, tất cả những thứ ấy cũng không thể sánh nổi với cảm giác được Bùi Thanh Phi bình an gối đầu lên vai của mình mà ngủ ngon lành.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Bùi Thanh Phi.
Tiếng hít thở ấy lại càng không ngừng đang nhắc nhở Tề Tranh, vào giờ phút này, ngay tại đây người cô yêu đang ở bên cạnh mình, mình có thể ôm cậu ấy, có thể hôn cậu ấy.
Và chỉ cần khẽ đưa tay ra là đã ngay lập tức chạm được vào cậu ấy rồi.
Cái cảm giác này thật sự là quá tốt đẹp rồi.
Nó tốt đẹp đến tràn đầy, khiến cho Tề Tranh không thể nhẫn tâm đánh vỡ.
Sự thật là những lời Tề Tranh vừa nói kia với Ngô Kỳ cũng không phải là để lấy lòng ai, bởi đúng thật là cô rất sẵn lòng ngồi ở chỗ này cả ngày.
Bùi Thanh Phi đột nhiên bừng tỉnh dậy.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, cô đột nhiên từ trong giấc mộng bật ngồi thẳng dậy.
Cái cách đột ngột tỉnh lại như vậy luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất mà.
Tề Tranh vội vàng ôm lấy người này kéo lại, cô đưa tay vỗ về an ủi.
"Sao lại thế này? Gặp phải ác mộng hay sao?" Tề Tranh hỏi.
"Mấy giờ rồi rồi?" Vừa hỏi Bùi Thanh Phi vừa vội vàng xoay người tìm kiếm điện thoại.
Cô muốn tự mình xác nhận bây giờ đã là mấy giờ.
"Không sớm cũng không muộn, đúng lúc đến giờ cơm trưa." Tề Tranh nở nụ cười: "Bảo bảo, mình đói bụng rồi.
Cậu dẫn mình đi ăn cái gì ngon ngon tý nha."
Ban đầu Bùi Thanh Phi hết sức áy náy vì chuyện mình ngủ quá lâu mà để lỡ rất nhiều thời gian, nhưng rồi lại bị cái giọng mềm mại, nỉ non làm nũng này của Tề Tranh đánh tan.
Đúng là mình đã rất vất vả rồi, thế nhưng quầng mắt của Tề Tranh thâm đen đến như vậy, chắc hẳn cái lúc cậu ấy phải ngủ một mình cũng không thể ngon giấc được.
Bùi Thanh Phi không còn quá nhiều thời gian để mà tự oán tự trách, đến lời xin lỗi cũng đã không cần thiết nữa.
Cô đứng dậy, kéo theo cả Tề Tranh cùng đứng lên rồi đi thẳng về phía khu ký túc xá.
Trên mặt Tề Tranh đầy vẻ kinh ngạc: "Bây giờ mà lại trở về ký túc xá? Chúng ta, chúng ta không đi ăn một chút gì đã hay sao? Giữa ban ngày mà tuyên dâm thì có phải là không tốt lắm hay không?"
Bùi Thanh Phi: "..."
Trong cái đầu nhỏ này của Tề Tranh đến cùng là luôn suy nghĩ cái gì vậy a!!!
Vào lúc 6 giờ chiều của A quốc, Tề Tranh sẽ phải ngồi chuyến bay trở về trường học.
Bây giờ thấy Bùi Thanh Phi đột nhiên chủ động như vậy, kiên quyết như vậy khi kéo mình trở về ký túc xá cô lại cho là người này đang muốn tận dụng thời gian ngắn ngủi còn lại để làm mấy chuyện xấu hổ gì gì đó chứ đâu, kết quả lại là...!
Kết quả lại là, hiện tại Tề Tranh đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, được Bùi Thanh Phi buộc cho một cái tạp dề ở trước ngực.
Trông cô lúc này rất giống một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn vậy.
Thật là làm cho người ta có chút thẹn thùng mà.
Trên cái bàn ăn trước mặt cô đã được bày sẵn bộ đồ ăn cùng chiếc đũa, cũng không biết được là bộ đồ ăn chỉ có ở phương Đông này là do Bùi Thanh Phi cố ý mang đến hay là mua được.
Trên đôi đũa ấy được khắc hình lá trúc màu tối trông khá là đẹp mắt, vì quá nhàm chán nên Tề Tranh cũng chỉ có thể cầm lấy chiếc đũa lên mf vuốt ve.
Bùi Thanh Phi thật sự đáp ứng lời yêu cầu của Tề Tranh, mang người này trở về và nhét đầy cái bao tử cho cậu ấy.
Cô đã đem Tề Tranh đặt tại nơi đó, không cho phép người này được đứng dậy, cũng không cho phép được nhìn lén, sau đó thì chính bản thân mình đối mặt với nồi niêu xoong chảo mà bận rộn.
Đại học Thụy Văn cũng không cấm sinh viên tự mình nấu nướng, nhưng chỉ được sử dụng đồ điện.
Chỉ có điều là, chuyện dùng bếp để nấu nướng gì gì đó thì cũng đừng nên mơ mộng nhiều, bởi Bùi Thanh Phi cũng chỉ có thể với một ít nguyên liệu đơn giản mà trình diễn cho Tề Tranh chút ngón nghề mình đã học được từ bà nội khi còn ở Long Giang mà thôi.
Món thịt chua ngọt rồi cũng xong, nhìn bề ngoài thì chúng không thể so được với tay nghề của bà nội.
Nhưng cái lúc Bùi Thanh Phi tự mình nếm thử một miếng thì cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, chỉ nhìn qua cũng đã thấy được đây chính là chân truyền của bà nội rồi nha.
Trong túc xá không có tạp dề, nhưng Bùi Thanh Phi lại không có quá nhiều thời gian để mà để tâm đến mấy chuyện này cho thật tỉ mỉ được.
Sau khi vội vàng bưng hết thức ăn đến trước mặt Tề Tranh rồi cô lại cảm thấy có chút lo lắng.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tự tay nấu ăn, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nấu cho Tề Tranh ăn.
Nhìn thấy vẻ mặt hết sức kinh ngạc của Tề Tranh, Bùi Thanh Phi có cảm giác như trái tim của mình đang bị treo lên, không ngừng nhảy lên bịch bịch.
"Cậu giỏi lắm! Cậu học được cách làm từ lúc nào vậy hả?" Vừa luôn miệng khen ngợi Tề Tranh vừa giơ lên chiếc đũa.
"Cậu nếm thử xem, ăn có ngon không?" Ánh mắt của Bùi Thanh Phi đầy hi vọng khi nhìn chằm chằm vào Tề Tranh, như chỉ hận không thể ngay lập tức từ trong miệng Tề Tranh lấy ra được đáp án.
Bùi Thanh Phi nhìn thấy Tề Tranh gắp lấy một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó thì vừa ăn gia hỏa này vừa để nước mắt bùm bùm rơi vào trong bát.
Bùi Thanh Phi sững sờ!
Tề Tranh vừa hút hút cái mũi vừa chùi nước mắt.
"Thanh Phi! Có phải...!có phải là bà nội, bà nội đã rất hận mình có đúng không?" Tề Tranh vừa khóc nức nở vừa hỏi.
Món sườn chua ngọt này Bùi Thanh Phi đã làm rất tốt, chỉ mới ăn một miếng thôi mà Tề Tranh đã nhận ra được ngay hương vị do bà nội nấu.
Nhớ đến bà lão luôn đối với mình hết mực yêu thương này, lần đầu tiên trong đời, vì tình cảm của mình còn đối với một người khác mà Tề Tranh cảm thấy áy náy.
Không phải là cô có cảm giác mình đã sai rồi, mà là vì, cho dù có đúng hay sai thì sự lựa chọn của cô cũng đã làm cho trái tim của một bà lão bị tổn thương.
Trên đời này sẽ không có người nào lại có thể dễ dàng tiếp nhận cô cháu gái mình thương yêu nhất lại trở thành cái người mà người đời gọi là đồng tính luyến, nhất là khi xã hội vẫn chưa thể tiếp nhận loại cảm tình này.
Bùi Thanh Phi đi qua kéo Tề Tranh vào lòng: "Bà nội nói với mình là, bất cứ lúc nào mình đưa cậu trở về bà cũng sẽ làm cho cậu món ăn mà cậu thích, lúc nào cũng hoan nghênh cậu trở lại."
Tề Tranh thút tha thút thít: "Đây có phải là cậu đang an ủi mình hay không vậy?"
Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng lắc đầu: "Lúc đó bà nội đã nói thế này, giả câm giả điếc xem như làm gia cụ đi.
Chúng ta là vì chính mình mà sống, mà không phải sống vì miệng lưỡi của người khác, cho nên không cần quá để ý."
Tề Tranh gắt gao ôm cái eo của Bùi Thanh Phi mà nói như gào lên: "Mình nhớ bà nội!"
Bùi Thanh Phi cười cười.
Đúng vậy a, cô cũng nhớ bà nội.
Có lẽ là nhờ kiếp trước cô và Tề Tranh đã chung tay cứu vớt trái đất này, cho nên đến đời này mới được trở thành cháu gái bà nội đây mà.
Thời gian giống như là cát nắm trong tay vậy, bạn càng dùng sức để nắm chặt lại thì nó lại càng trôi qua nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, đã đến lúc Tề Tranh phải nói với Bùi Thanh Phi cái câu hẹn gặp lại.
Thậm chí hai người còn muốn biểu hiện cởi mở hơn một chút, nhưng cái lúc ra đến sân bay rồi thì lại cùng cố nén lại.
Ai cũng không khóc, chỉ có đôi mắt vì cố nén mà đỏ bừng lên, giống như đôi mắt thỏ vậy, và cùng trông mong vào người kia lên tiếng trước.
Bởi đây là lúc không thể mở miệng ra được, chỉ cần hé miệng ra thôi, chút can trường kia sẽ lập tức sụp đổ.
Tề Tranh nắm lấy quai hành lý của mình, cô hướng về phía Bùi Thanh Phi vẫy vẫy tay, sau khi đã quay lưng lại rồi mới nói với Bùi Thanh Phi câu nói hôm nào: "Cậu hãy chờ mình nhé!"
Thế rồi chỉ trong nháy mắt, nước mắt của Tề Tranh ào ào rơi xuống, mà Bùi Thanh Phi cũng giống hệt như vậy.
Chỉ có điều cô ngậm chặt miệng lại, quyết không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Cứ như vậy vừa đi vừa khóc, sau đó lên máy bay rồi ngủ mơ mơ màng màng, mà khóe mắt Tề Tranh vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô.
Trở lại thành phố Nữu Văn, vừa đặt chân xuống đất, ngay lập tức Tề Tranh gọi điện cho Bùi Thanh Phi báo mình bình an.
Cuối cùng, cô còn vừa cười vừa an ủi người yêu, rằng không bao lâu nữa là các cô đã có thể trở về Lăng Giang mặt nhau được rồi.
Trong lễ mừng năm mới này các cô cũng nên được phép trở về a, Tề Tranh rất có lòng tin.
Bất kể là cha mẹ nhà mình hay là nhà họ Bùi, đều không ai thấy hạn trong lòng, thời điểm cả nhà đoàn viên ấy sẽ không có khả năng bọn họ lại bỏ mặc cho các cô phải chịu cảnh cô đơn một mình!
Kết quả lại là, nghìn tính vạn tính...!
Một tuần trước khi ngày tết Âm lịch tới, Tề Tranh đã nhẩm tính rất cẩn thận thời gian của mình và Bùi Thanh Phi.
Nhưng khi đang chuẩn bị mua vé máy bay trở về Tung Quốc, đột nhiên cô nhận được điện thoại của mẫu thân đại nhân.
"Con nghe này, mẹ!" Tề Tranh thuận miệng gọi to.
"Con xem ai tới rồi này?"
Hả?
Không hiểu sao những lời như thế này lại làm cho cô vừa thấy quen thuộc lại vừa bất an như vậy.
Tề Tranh vẫn cầm điện thoại bên tai đi từng bước một đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới...!
"Ba, mẹ? Làm sao ba mẹ lại tới đây?" Cái lúc Tề Tranh nhìn thấy một nhà ba người đang đứng ngay tại trên sân trường Đại học Khang Niết, hai con mắt của cô trợn tròn lên.
"Năm nào cũng ở lại Lăng Giang để đón năm mới cũng chẳng có gì là thú vị hết.
Vậy nên khi Tề Hồng bất ngờ có ý tưởng này, hay chính xác hơn là có nó bảo ra ngoài đi du lịch một chút, để còn được va chạm xã hội." Mẹ Tề nói xong lại còn quay sang hỏi con trai út: "Có phải vậy không, Tề Hồng?"
Tề Hồng gượng cười hai tiếng, cậu quay đầu sang nhìn chị gái.
Đúng là cái lúc kỳ nghỉ đón năm mới sắp sửa đến, Tề Hồng đã thực sự động tâm khi nghĩ đến một chuyến trượt tuyết tại thành phố B.
Năm nay Giang Sở đã học lên năm thứ tư, cậu có dự định là sau khi lấy bằng đại học xong thì sẽ học tiếp lên cao học.
Cậu và Tề Tranh là bạn thân, mà cái cậu em dở hơi này của Tề Tranh ngay từ khi còn nhỏ cũng đã lẽo đẽo đi theo cậu rồi.
Vì vậy mà vừa nghe cậu nói là muốn đi trượt tuyết, Giang Sở liền gọi cho Tề Hồng bảo cậu hãy đến thành phố B, hai người làm bạn cùng đi.
Lập tức Tề Hồng vội vàng đi thăm dò ý tứ của mẫu thân đại nhân.
"Trượt tuyết a, có thể đấy.
Chỉ là con phải từ từ cái đã." Mẹ Tề nói.
Tề Hồng cao hứng bừng bừng ở trong nhà đợi a rồi lại đợi, cuối cùng thì chờ được cái hộ chiếu cùng với thông báo sẽ tới B quốc.
"Đi tới đó mà làm cái gì?!" Tề Hồng kinh ngạc.
"Đi thăm chị con chứ gì nữa! Gần sang năm mới rồi, làm sao lại để mặc cho chị con ở một mình qua năm mới được chứ." Vừa nói mẹ Tề vừa quay sang nhìn đứa con trai út của mình một cái: "Hơn nữa không phải con đã nói là muốn đi trượt tuyết đó sao?"
Con chỉ cần đi thành phố B trượt tuyết là được rồi, không phải B quốc!
Nhưng trứng không thể chọi với đá, cuối cùng Tề Hồng vẫn phải nói lời xin lỗi với Giang Sở, rồi một bộ cuộc đời không gì để mà quyến luyến chấp nhận bị kéo lên máy bay, tiến thẳng tới thành phố Nữu Văn của B quốc.
Nhìn vẻ mặt khó có thể tin nổi của bà chị nhà mình, vào giờ này khắc này, Tề Hồng thật sự rất muốn an ủi chị ấy vài câu.
Cùng là cái người lưu lạc chân trời xa xăm, nhưng đều thuộc số mệnh bị lừa, nhận đi.
Mẹ Tề nói là ý tưởng đột phát, vậy thì Tề Tranh cũng làm như tin cho xong.
Phải biết hộ chiếu để đến B quốc cũng không phải là dễ dàng cầm được vào tay như vậy.
Chỉ sợ là từ trước đó một hai tháng, người nhà cũng đã bắ tay vào chuẩn bị rồi.
Tề Tranh cũng không thèm khách khí, ngay trước mặt ba mẹ, cô lấy điện thoại ra để gọi đi.
"Bảo bảo à, mình không thể trở về trong dịp mừng năm mới này nữa rồi."
"Ba mẹ mang theo Tề Hồng tới đây."
"Ở lại mấy ngày thì mình cũng không biết, nhưng mà mọi người nói là sẽ phải đi trượt tuyết.
Tề Hồng nói muốn trượt tuyết."
"Cậu hãy thanh thản mà trở về Long Giang đi nhé.
Nói với bà nội giúp mình là mình nhớ bà lắm.
Bảo với bà chờ mình trở về mình sẽ đi thăm bà ngay."
Chỉ là qua loa mấy câu, nga trước mặt ba mẹ mà nói thật rành mạch, rõ ràng.
Tề Tranh biết là tất cả bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, cũng như tất nhiên biết vừa nãy mình gọi cho ai.
Hiện tại cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận trận mưa to gió lớn ập xuống.
Nhưng rồi cuối cùng, ngoại trừ đi vẻ mặt ủ dột cùng với tiếng thở dài ra, cả ba Tề và mẹ Tề ai cũng không nói thêm gì nữa.
Thực tế cùng tưởng tượngcó chút chênh lệch.
Sau khi giấy phút sảng khoái trôi qua Tề Tranh lại cảm thấycó chút có lỗi, vốn đã từng là người một nhà thân mật gắn bó, vậy mà cuộc gặp gỡsau nửa năm xa cách lại bị bù không khí trầm mặc cùng lúng túng bao phủ.
.