Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 111: Mẹ Cho Rằng Tề Tranh Đã Hiểu Ý Mình





Cuộc nói chuyện tiếp theo của hai người sau đó dường như đã bị lệch khỏi quỹ đạo.

Tề Tranh năn nỉ ỉ ôi đến cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không đào ra được từ trong miệng Giang Sở một manh mối có giá trị nào.
Mình thì sắp đi rồi, chỉ cần người này nói ra một câu thôi...
"Vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Chờ đến ngày chắc chắn rồi tui sẽ nói cho bà biết." Nói xong Giang Sở thập phần tiêu sái xoay người chạy lấy người.
Ruột gan Tề Tranh cồn cào.

Cô cần phải có một người nào đó ngay bây giờ để mà chia sẻ bát quái to bự này.
Cả con gái và con trai đều đã trở lại, trong nhà rốt cuộc cũng đã có không khí ăn tết.

Ba Tề ở phòng bếp vội vàng giúp vợ chuẩn bị đồ ăn.

Tiếng chặt thái truyền đến, nghe rất có tiết tấu, nhờ đó mà tâm tình của mẹ Tề cũng dần dần tốt hơn lên.
Bà đem số trái cây đã được rửa sạch đưa lên phòng khách, vừa mới đặt đĩa trái cây xuống bà đã lại nghĩ tới việc hai đứa lười nhà mình này, nếu không làm sẵn mà bày ra đó là chúng sẽ không chịu ăn.
Không còn cách nào hơn, mẹ Tề đành phải kiên nhẫn mà gọt vỏ trái cây, cắt thành từng miếng thật vừa ăn rồi bày lên hai cái đĩa nhỏ.
Nếu hiện tại mà đổi thành ngày trước, bàn tay vốn chỉ dành cho việc cầm dao giải phẫu của bà sao có thể làm mấy việc này đó vậy chứ.

Những lúc như vậy bà chỉ cần hô lên một tiếng là bọn nhỏ sẽ phải tự mình làm lấy.

Nhưng hiện tại lại không biết vì sao, nhìn thấy bọn nhỏ càng lớn lên, bà lại càng cảm thấy cái ngày mình còn tuổi trẻ ấy lúc nào cũng quá vội vàng công tác, những việc nên làm vì bọn nhỏ quá ít.

Nếu bây giờ loại chuyện này không tự tay làm lấy, về sau chỉ sợ là bọn họ lại càng không cần đến mình hơn.
Vừa làm mẹ Tề vừa cảm thấy trong lòng có chút thương cảm.
Nhưng rồi phần thương cảm này cũng không tồn tại được bao lâu.

Khi bà bưng cái đĩa đầu tiên tiến vào phòng của con trai út, mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền ra những âm thanh hết sức hỗn loạn.
"Súng đâu? Có ai hỗ trợ không?"

"Có tiếng bước chân! Có tiếng bước chân kìa! Có người ở gần đây!"
"Bắn đi! Bắn đi! Nó kìa!"
"Nice!"
Mẹ Tề cảm thấy gân xanh trên trán của mình nổi lên rất nhanh, một chút thương cảm trong lòng kia lập tức bốc hơi không còn dấu vết.

Chơi cái trò dành cho trẻ ranh này mà còn muốn ăn trái cây hay sao? Mẹ Tề chỉ sợ sau khi mình đi vào sẽ đem ngay cái đĩa đựng trái cây này chụp lên trên đầu nó ấy chứ.
Mẹ Tề hít sâu một hơi rồi đem cả hai cái đĩa trái cây trút vào cùng một nơi, chuẩn bị đưa qua cho con gái.

Khi bà xoay người đi vào trước cửa phòng con gái thì bên trong cũng đang có tiếng trò chuyện vọng ra.
"Cậu nói xem tại sao Giang Sở lại như thế này?" Là Tề Tranh đang cùng Bùi Thanh Phi nói chuyện qua video chứ đâu.
Bên kia của Bùi Thanh Phi đang là buổi chiều.

Cô ôm lấy máy tính ngồi trong ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, cách một tầm tay còn có một ly trà xanh đang bốc lên làn khói mỏng manh.

Đây là trà do ba Bùi gửi cho cô, dư vị đọng lại rất lâu, trong miệng tràn ngập hương vị của trà.
Cô đúng là đang thật sự hưởng thụ thời gian như vậy, đến nói chuyện cũng chậm rì rì: "Hai người các cậu lại làm sao vậy?"
"Này! Để mình kể cho cậu nghe nha! Trong di động của cậu ấy có một bức ảnh chụp lén bóng lưng của một cô bé.

Khi mình hỏi thì cậu ấy lại chết sống cũng không chịu nói ra với mình.

Có trời mới biết năm đó chuyện cậu ấy từng theo đuổi cậu mà cũng chưa từng có gạt người huynh đệ tốt là mình đây, vậy mà bây giờ như thế nào lại bỗng nhiên kín như bưng vậy đây?" Vừa nói chuyện Tề Tranh vừa không ngừng suy tư.
Cách dùng từ của Tề Tranh thật sự là làm cho Bùi Thanh Phi phải dở khóc dở cười.

Bản thân rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, vậy mà lại cùng một cậu con trai xưng huynh gọi đệ như thật ấy.
Chỉ có điều hành vi này của Giang Sở đúng thật là có chút kỳ quái.

Vậy nên Bùi Thanh Phi cũng không nhịn suy đoán, cô nói: "Kể ra cũng phải đấy.

Thế này thì xác thật là không giống với tác phong của Giang Sở.

Có lẽ là đã có nguyên nhân nào đó đi."
"Cậu nói xem, đây có còn là cái người chúng ta đã quen biết kia nữa hay không vậy?" Từ trong cái câu tự hỏi kia, đột nhiên Tề Tranh đưa ra một cái giả thiết thật lớn mật: "Cậu khoan vội nói, để mình tự nhớ lại xem sao đã nhé.

Cái bóng lưng kia thật đúng là đã làm cho mình có một cảm giác rất quen thuộc."
Không phải là mẹ Tề làm như là đang trộm nghe, bởi vì Tề Tranh đang mở loa ngoài, âm thanh không hề nhỏ chút nào, chỉ cần đi đến trước cửa là tự nhiên nghe thấy rất rõ ràng.
Mẹ Tề tự mình an ủi.
Xem đi, vẫn là con gái đáng tin cậy hơn, vào cái lúc thả lỏng nhất trong kỳ nghỉ cũng chỉ là cùng bạn thân nói chuyện phiếm mà thôi, đâu giống như cái tên tiểu tử Tề Hồng kia, chỉ biết chơi là chơi.
Chỉ có điều, tại sao cái cảnh tượng trước mắt này lại quá quen thuộc với nhà họ Tề thế nhỉ? Đúng vào cái lúc mẹ Tề đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, bà mới bỗng nhiên ý thức ra được: cái gì mà gọi là bạn thân a, đầu video bên kia vọng ra giọng nói của Bùi Thanh Phi chứ đâu.

Chỉ cần nghe qua bà đã nhận ra ngay.

Đây là Tề Tranh đang cùng người yêu trò chuyện mà! Còn người yêu của nó tình cờ lại đúng là người bạn thân nhất của con gái nhà mình, là đứa bé bà đã tận mắt nhìn nó lớn lên và yêu thương trong rất nhiều năm.
Mẹ Tề muốn vào cũng không được mà không vào cũng không xong.

Chỉ ttrong nháy mắt tâm tình của bà lại tụt về không.
Ba Tề đem đồ ăn vừa cắt thái xong để sang một bên, rửa sạch tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Khi ông ngẩng đầu lên thì thấy bà vợ nhà mình đang ngồi ngẩn ra ở trong phòng khách, trước mặt đặt một đĩa trái cây.

Đại khái là do thời gian gọt ra đã quá lâu, quả táo có chút bị oxy hoá, nhìn qua thì đã không còn màu sắc tươi mới như lúc mới gọt ra nữa.
"Đây là làm sao vậy?" Ba Tề nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy bả vai của vợ.
Mẹ Tề miễn cưỡng cười cười: "Không có gì."
Ba Tề tự tay bưng lên cái đĩa trái cây nãy giờ vẫn đang đặt ở trước mặt vợ: "Đây là để bù đắp cho tôi đã lao động vất vả hay sao?"
Sau đó mặc kệ cho lớp da bên ngoài không còn tươi mới, ông cứ từng miếng, từng miếng ăn đến là vui vẻ.
Rốt cuộc mẹ Tề cũng bị hành động này của chồng làm cho bật cười.

Bà vừa há miệng hướng về phía chồng vừa nói: "Tôi cũng phải vất vả rửa gọt đến nửa ngày, vậy ông cũng nên bù đắp cho tôi một chút."
Thế này mới đúng nha! Ba Tề cười rồi đem một miếng đút cho vợ.
Tề Chanh có chút đói bụng, trong bụng cô vang lên tiếng ọt ọt.

"Ngoan ngoãn mà đi ăn cơm đi." Bùi Thanh Phi vẫy tay với Tề Tranh rồi tắt đi video.
Tề Tranh đẩy cửa đi ra: "Mẹ, khi nào mới được ăn cơm a?"
Trong phòng khách trống không.
"Ba? Mẹ?" Tề Tranh lại kêu thêm hai tiếng, vẫn không nghe thấy tiếng của ba Tề và mẹ Tề đâu.

Thế nhưng cô lại gọi ra được một tên Tề Hồng.
Không hổ là chị em ruột, ngay ra câu đầu tiên cũng là giống nhau.
"Khi nào thì ăn cơm a? Em đói bụng rồi."
Tề Tranh cũng đành bó tay trước Tề Hồng.

Sau khi đã cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ, hai người chạy như bay vào phòng bếp.
Ban đầu cái phòng bếp có chút hỗn độn hiện giờ đã được thu thập sạch sẽ, dụng cụ cắt gọt, chén đũa...!đều đã được thu xếp lại hết sức gọn gàng, ngay cả một tiếng thông gió cũng không có, kệ bếp linh tinh đều là lạnh tanh.
Tề Tranh vội vàng gọi điện thoại cho mẫu thân đại nhân nhà mình, điện thoại chuyển được ngay.

Tề Tranh vẫn đang còn hi vọng sẽ có chút may mắn nào đó nên cẩn thận hỏi dò: "Mẹ này, nhà mình đêm nay là định đi ra bên ngoài ăn cơm hay sao?"
Từ nơi mẹ Tề gọi đến có vẻ như hơi chút ồn ào, nhưng giọng của bà nghe ra thì rất vui vẻ: "Mẹ và ba con đi ra ngoài ăn rồi.

Con và em con, hai đứa tự nhìn mà làm đi.

Tự tay các con nấu ăn lấy hoặc là kêu cơm hộp ở bên ngoài đều được.

Ăn xong nhớ là phải đem cái bàn thu thập sạch sẽ nha."
"Bà xã à, bà hãy cẩn thận một chút." Tiếng dặn dò hết sức ân cần của ba Tề cũng vọng ra từ cái microphone.
Tề Chanh buồn bực đến ngứa răng.
Hai người kia được lắm! Làm ra cái việc bổng đánh uyên ương khiến cho con gái và người yêu chia tách hai nơi đã đành, vậy còn bọn họ thì sao? Tết nhất không thèm ở nhà nấu cơm lại còn đi ra ngoài tìm thế giới của hai người, lại còn ngang nhiên ngược cẩu như vậy, thiên lý ở đâu?
Nhưng Tề Tranh dám nói cái gì sao?
Giận mà không dám nói gì, Tề Tranh chỉ có thể ôn tồn nói: "Chúc ngài nhị lão chơi thật vui vẻ.

"
Cuộc nói chuyện giữa mẫu thân đại nhân và Tề Tranh ra sao, Tề Hồng đều nghe thấy rõ ràng.

Trời sập xuống rồi! Nhưng mà người nào lớn tuổi hơn người đó gánh! Ai bảo Tề Tranh lại làm chị của cậu chứ!
"Chị à, buổi tối mình ăn cái gì a? Em đói bụng." Tề Hồng không biết xấu hổ khi sửa lại cách xưng hô, cậu lại hỏi một lần nữa đề tài ban nãy.
Tề Tranh cảm thấy hàm răng của mình bỗng dưng ê buốt.

Bây giờ thì thật đúng là phong thuỷ thay phiên chuyển.

Vấn đề năm đó mình đã dùng để tra tấn mẹ Tề, hiện tại lại rơi trúng vào trên đầu chính mình.
Tề Tranh trợn mắt nhìn lên trời: "Ăn cái gì hả? Hừ! Hừ! Có mà ăn cẩu lương ấy!"
Cuối cùng hai người vẫn phải dựa vào cơm hộp để giải quyết vấn đề điền đầy cái bụng.

Là Tề Tranh cầm điện thoại của Tề Hồng, dùng tiền Tề Hồng đi mua.
Lý do phi thường chính đáng: xuất ngoại đã hơn một năm trời, bởi vì không còn cơ hội để dùng đến nữa nên mấy cái app gọi cơm hộp hay gì gì đó trong nước đều đã bị cô xóa hết rồi, giữ lại cũng chỉ tổ nặng máy.

Dù sao Tề Hồng cũng đã có sẵn.
Ban đầu Tề Tranh còn cho rằng khả năng ba mẹ nhà mình cũng chỉ là ý tưởng đột phát, thỉnh thoảng chơi trò lãng mạn cả đêm rời nhà mà thôi, kết quả lại là...
Ba ngày! Tề Tranh mang theo cậu em nhà mình ăn cơm hộp suốt ba ngày ròng rã!
Mắt thấy ngày mai chính là đêm 30, vậy mà tại nhà họ Tề một chút không khí ăn tết cũng không có.
Trước khi kết thúc năm cũ, hai vợ chồng nhà họ Tề đều bận rộn vì công việc của mỗi người: ban ngày đi làm, buổi tối hẹn hò.

Nếu chưa đến 9, 10 giờ đêm, thì đến mặt mũi cha mẹ, Tề Tranh và Tề Hồng cũng không thấy đâu.
Tề Hồng ăn cơm hộp đến phát ngán lên được.

Khi còn ở trường thì cậu phải quen với chuyện này, nhưng sau khi về đến nhà, ban đầu còn nghĩ thật vất vả mới được nghỉ đông, tranh thủ lúc còn ở nhà mà gỡ gạc lại một chút, nhưng giờ thì lại khen ngược, vẫn là cơm hộp.
Tề Hồng nuốt không trôi.

Cậu nhìn Tề Tranh rồi nói bằng cái giọng thật hung tợn: "Em nói này, vấn đề là do chị đấy!"
Tề Tranh đang vùi đầu ăn mì chứ đâu, vừa nghe thấy lời này liền vội vàng ngẩng đầu lên: "Đâu có chuyện gì liên quan tới chị mày chứ?"

"Trước khi chị trở về, hai người bọn họ đều hết sức bình thường mà." Tề Hồng oán giận.
Tề Tranh như suy tư gì, cô đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt của mình rồi bỗng nhiên bật cười.
"Chị cười cái gì?" Tề Hồng thấy thật khó hiểu.
Khóe miệng của Tề Tranh cong cong: "Em nói xem, có phải vì chịu ảnh hưởng tình yêu thời thiếu nữ từ chị, nên mới làm cho ba mẹ cũng đi tìm cảm giác tình chàng ý thiếp năm xưa hay không?"
Tề Hồng làm cái động tác nôn mửa: "Lại còn là thiếu nữ? Chị cũng đã đầu ba rồi đấy, biết chưa?"
"Cút!"
Từ nhỏ cho đến lớn, bữa ăn hằng ngày của hai chị em nhà họ Tề toàn diễn vai võ phụ như thế.
Sau một hồi đùa giỡn, mâm cơm của nhà họ Tề thê thảm bỏ mình.
Cả hai chị em đều tay chân luống cuống vội vàng thu thập hiện trường, đúng lúc này hai vợ chồng họ Tề cùng trở lại.
Tề Tranh và Tề Hồng đứng tại chỗ mà run rẩy.
Xong rồi! Xong rồi! Hoả tinh đâm địa cầu, đến cả sinh vật thở khẽ cũng đều phải bị liên lụy.
"Là nó làm!"
"Là chị ấy làm!"
Hai chị em cùng nhau bán đứng đối phương, mong giữ lại bình an cho mình.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Nhưng cái ngưới vốn nên nổi trận lôi đình là mẹ Tề lại chỉ nhẹ nhàng thay đôi giày cao gót đẹp đẽ, kéo cánh tay đức ông chồng đi vào phòng khách, trước khi đi cũng chỉ dặn dò hai đứa nhỏ là, nhớ quét hết những mảnh vụn, cẩn thận đừng để đứt tay rồi quay đi.
Tề Tranh chỉ chỉ theo bóng lưng của mẹ Tề: "Đây có còn là mẹ của chúng ta hay không?"
Tề Hồng cũng là vẻ mặt khó hiểu: "Nhưng đây vẫn đúng là mẹ của chúng ta mà!"
Đêm 30, rốt cuộc thì mẹ Tề cũng đã quay trở lại với cuộc sống yên ổn, bà ở nhà làm một bữa cơm cho bọn nhỏ.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Tề Hồng kéo ba Tề đi ra ngoài đốt pháo.

Từ khi còn nhỏ cậu đã thích mấy việc thế này, hiện giờ mặc dù đã lớn xác, nhưng ham thích này đó thì vẫn như cũ.
Hiện tại thành phố Lăng Giang đã rất nghiêm khắc trong việc khống chế đốt pháo hoa pháo trúc, cho nên hai cha con cũng chỉ có thể đi bộ đến nơi quy định được phép đốt pháo hoa.
Sau khi hai cha con đã đi ra khỏi cửa, Tề Tranh liền ngoan ngoãn ở lại trong nhà làm bạn với mẹ Tề thu dọn bát đũa.
Mẹ Tề ngâm nga bài hát nào đó.

Trong thời gian gần đây, cũng không biết là tại làm sao, thường ngày khi làm việc bà vẫn luôn bực tức đầy bụng, xem ai cũng thấy không vừa mắt.

Vậy mà hiện tại thái độ mẹ Tề lại đột nhiên chuyển biến, nhìn qua cũng thấy tâm tình của bà cực kỳ tốt đẹp.
"Mẹ?"
"Hả? Làm sao vậy?"
"Gần đây mẹ và ba con?"
Vừa nghe thấy con gái nhắc đến chuyện mình và đức ông chồng, dường như mẹ Tề lại cảm thấy có vài phần ngượng ngùng.
Mẹ Tề dùng khăn lau đi lau lại chiếc bát vừa mới được rửa xong, bỗng nhiên bà xoay người lại nói với Tề Tranh: "Tề Tranh này, mãi cho tới gần đây mẹ mới hiểu ra được một đạo lý."
"?" Tuy rằng Tề Tranh chưa nói cái gì, nhưng trên mặt cô lúc này đầy dấu chấm hỏi.
"Làm người ở trên đời này, vấn đề khiến cho người ta khó chấp nhận nhất chính là chuyện tình cảm và hôn nhân."
Mẹ Tề chăm chú nhìn con gái của mình, nếu nó đã thật sự lựa chọn Thanh Phi, vậy thì đối với những người khác nó sẽ phải lấy lui làm tiến, cuộc đời của nó sẽ rất khó mà có được hạnh phúc, cho nên...
Nếu đã lựa chọn rồi thì hãy chấp nhận đi vậy.
Mẹ Tề đưa bàn tay lên yêu thương vuốt ve mái tóc của con gái.
Bà cho rằng nhất định là Tề Tranh đã hiểu được ý của mình là gì rồi, thế nhưng...
Tề Tranh ôm chặt lấy đùi mẫu thân của mình mà gào lên: "Mẹ! Tuy rằng ba con có đôi khi không đàng hoàng cho lắm, mỗi lần phải đánh án sẽ lại không về nhà.

Nhưng mẹ hãy nhìn nhận việc ba con đã nộp hết thẻ nhận lương cũng như tiểu kim khố của mình mà không một chút do dự để xem xét lại có được không? Không ly hôn có được không? Có phải gần đây ba mẹ thường xuyên hẹn hò là vì muốn trốn khỏi con và Tề Hồng để thương lượng việc ly hôn hay không a? Con và Tề Hồng không muốn làm trẻ bị bỏ rơi đâu."
Mẹ Tề dịu dàng được mấy ngày nay rồi, rốt cuộc cũng không dịu dàng thêm được nữa.

Chỉ bằng một cước, bà đá văng Tề Tranh ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.